[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết, thứ mà hầu hết ai nghe đến cũng phải sợ hãi. Bởi vốn dĩ, nó là thứ sẽ chấm dứt sự sống của chúng ta và luôn luôn tồn tại. Nhưng có lẽ, cái chết hiện tại sẽ không tìm đến Kochou Shiori sớm đến thế.

Nó tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm, vẫn là kiểu kiến trúc truyền thống như nơi nó sống. Nhưng Shiori biết cái quang cảnh này chẳng phải Điệp phủ nơi nó sống.

Nó nhìn xuống bản thân rồi tự hỏi sao bây giờ nó vẫn còn sống, bộ đồ kì lạ này là sao? Rõ ràng trong trận chiến với Thượng Huyền Nhất, nó đã đỡ thay cho Muichirou một nhát kiếm, người nó vốn dĩ phải xẻ ra làm đôi rồi chứ nhỉ.

Xoạch --

Cánh cửa bên cạnh nó lập tức được mở ra, một con cáo màu vàng với những nét vẽ hình thù kì lạ trên mặt đã đứng trước cửa từ lúc nào. Con cáo đó đột nhiên cất tiếng nói.

- " Cô tỉnh rồi sao? Xin tự giới thiệu, tôi là -- "

Bốp --

Theo phản xạ khi nhìn thấy quỷ, Shiori lập tức vung tay đấm thẳng vào mặt con vật kia. Thiếu điều lấy cây kiếm ra để một đao chém chết thôi. Dù sao thì, nó cũng chưa bao giờ thấy động vật biết nói chuyện.

- " B-Bình tĩnh!!!! Đừng đánh!!! Đừng đánh mà!! "

Hành động của Shiori ngay khi nghe con cáo kia nói thì liền dừng lại. Nó nhíu mày nhìn con cáo trước mặt đang la hét, hai chân trước thì không ngừng ôm chặt đầu mà run rẩy.

- " . . . Ngươi là thứ gì? "

- " T-Tôi là Konnosuke, là thức thần có trọng trách giúp đỡ các Saniwa!! "

Thấy đối phương có vẻ thành thật, thân thể cũng run bần bật sợ hãi. Hơn nữa, nếu thực sự là quỷ, nó cũng chưa bao giờ thấy qua một con quỷ là động vật bao giờ. Shiori bây giờ mới thả lỏng bản thân. Konnosuke thấy người con gái kia thả lỏng bản thân, hạ tay xuống thì mới yên tâm mà hé hé mắt lên nhìn.

- " Nơi này là? " _ Shiori lên tiếng, ánh mắt hướng xuống vị trí của konnosuke.

- " Nơi này là bản doanh của một vị Saniwa. Cô vô tình có mặt ở đây với thân thể đầy rẫy vết thương nên chủ nhân nơi này đã đưa cô vào đây " _ Konnosuke nhanh chóng đáp lại.

Nó im lặng một lúc lâu rồi đứng lên, quan sát xung quanh căn phòng rồi nhìn thấy bộ đồ của mình đang được đặt gọn gàng trên bàn. Shiori đứng dậy khỏi chiếc futon êm ái rồi tiến đên gần chiếc bàn mà cầm bộ đồ lên.

- " Ngươi không định ra ngoài sao? " _ Shiori liếc xuống nhìn Konnosuke.

Ban đầu, chú cáo kia còn đơ ra không hiểu gì nhưng ngay khi nhìn thấy nó đang cầm bộ quần áo trên tay thì liền hiểu ra. Konnosuke nhanh nhẹn bước ra ngoài rồi đóng cánh cửa vào.

Lúc này, một người con trai từ từ bước đến gần nơi Konnosuke đang đứng. Lên tiếng chào hỏi rất vui vẻ, cậu ta cũng có hỏi đến tình trạng của nó - người nằm trong căn phòng mà Konnosuke vừa bước ra.

Shiori ở bên trong căn phòng, sớm đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài. Ngay sau khi thay đồ xong, nó liền tiến đến cánh cửa rồi kéo mạnh sang một bên.

Người con trai kia ngay khi nhìn thấy nó thì cũng mỉm cười mà hỏi han. Theo cách nhìn lần đầu gặp mặt, Shiori liền thấy anh ta có vẻ thích màu trắng. Tại vì anh ta mặc đúng một bộ đồ trắng từ đầu đến chân, tóc cũng màu trắng, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là nổi bật hơn cả.

- " Yo, cô đã khỏe hơn chưa? Lúc chúng tôi tìm thấy cô trong bản doanh, cô đã bị thương rất nặng đấy "

- " Vậy à, cảm ơn anh nhé! " _ Nó trả lời anh ta, nhưng khuôn mặt tỉnh bơ của nó thực sự khiến cho bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Sau đó, người con trai đó rất thân thiện mà dắt nó đến chỗ của Saniwa - chủ nhân của doanh trại này. Lại nói, ấn tượng đầu tiên của nó về người được gọi là Saniwa là cậu ta LÙN hơn nó.

Điều này khiến Shiori nhớ đến Shinobu, bởi vì chị gái nó cũng thấp hơn nó mà. Trong nhà thì cao nhất là Kanae, xong rồi đến Shiori, sau đó mới đến lượt Shinobu và Kanao. Vậy nên, cứ khi nào Shinobu muốn khen nó bằng cách xoa đầu thì Shiori đều phải cúi người xuống đôi chút.

- " Trông cô khỏe hơn hẳn rồi nhỉ? Vết thương đỡ nhiều rồi chứ? "

- " Đỡ nhiều rồi, rất cảm ơn đã cứu tôi "

- " Không có gì đâu! Việc nên làm mà! " _ Vị Saniwa kia mỉm cười vui vẻ đáp lại.

- " Về việc cảm ơn, tôi có thể giúp đỡ mọi người điều gì đó không? " _ Shiori lên tiếng hỏi cùng khuôn mặt tỉnh bơ.

Vị Saniwa kia nghe đến đây thì có chút ngại ngùng, đám người nghe lén bên ngoài cũng chảy cả mồ hôi hột. Họ không nghĩ cô gái này lại thẳng thừng nói ra với khuôn mặt như băng ngàn năm không đổi thế đâu.

Có biết người ta ngại không hả?!!! _ By someone.

- " Về việc đó thì không cần đâu " _ Vị Saniwa đó lên tiếng, tay gãi gãi má đầy ngại ngùng _ " Cô cứ về bản doanh của mình trước đi nhé "

- " . . . . . Bản doanh của tôi? "

- " Đúng thế! . . . Không lẽ, cô không phải là Saniwa sao? "

- " . . . Tôi không giống như ngài. Mà hiện giờ thì tôi cũng chả biết nhà mình ở nơi nào nữa "

Cũng đúng thôi, bởi vì vốn dĩ . . . Kocho Shiori đã phải chết rồi! Vậy mà giờ mở mắt ra lại thấy bản thân chỉ bị thương nhẹ, vết chém chấm dứt mạng sống cũng chẳng thấy đâu.

Giả sử công nghệ nơi này hiện đại đến mức có thể gắn người nó lại thì cũng phải để lại hoặc là vết sẹo hoặc là di chứng. Nhưng người nó lại hoàn toàn không có những thứ đó, cơn đau cũng không thấy đâu.

Vậy thì có một khả năng! Nó xuyên đến nơi nào đó qua kẽ hở không gian hoặc là linh hồn nó xuyên vào cơ thể của ai đó. Dù sao thì từ lúc tỉnh dậy cho đến giờ, Shiori vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ của mình mà.

- " Vậy cô . . . không phải là Saniwa sao? "

- " Làm ngài thất vọng rồi, tôi quả thực không phải Saniwa "

Rầm --

Cánh cửa kéo của căn phòng tiếp khách nơi nó và vị Saniwa kia đang ngồi liền sập xuống. Một đám người nằm đè lên nhau kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn hai con người đang ngồi ở nơi bàn trà.

- " Mọi người . . . " _ Vị Saniwa đầy bất lực thốt lên.

Sau cùng, bọn họ ngại ngùng đứng dậy rồi kiếm cớ để chuồn đi. Người thì nói bản thân đi giặt giũ, người thì nói bản thân đi chăm ngựa, người thì nói bản thân đi làm ruộng, người thì nói bản thân đi nấu ăn mặc dù trưa còn chưa đến.

Toàn bộ bọn họ đều là hóng chuyện mà chạy đến đây nghe lén. Vị Saniwa thấy đám kiếm nhà mình đi hết thì mới ngại ngùng quay sang nó nói câu xin lỗi.

Tạm thời! Shiori được phép ở lại nơi này tạm thời. Dù sao thì hiện tại nó cũng không có nơi để đi, Saniwa của nơi này cũng đành chấp thuận chứa thêm một miệng ăn là nó.

Đồng ý chứa chấp nó tại đây, không có nghĩa nó không phải làm việc. Shiori cũng có nói với vị Saniwa đây về việc nó có thể trị thương và khám bệnh.

Vậy nên vị Saniwa trước mặt đây đã đề nghị nó đến phòng thí nghiệm làm việc với Yagen. Shiori đương nhiên chấp thuận.

- " Nơi này là phòng khám " _ Yagen mở cánh cửa ra rồi bước vào trong, tay chi vào cánh cửa ngay cạnh bàn làm việc _ " Còn trong đó là phòng thí nghiệm "

- " Ra vậy! " _ Shiori cũng gật gù cảm thán.

Nó đi vòng vòng xung quanh phòng khám thám thính đủ thứ. Coi bộ nơi này cũng đầy đủ thật đấy, chỉ là còn kém hơn phòng khám tại Điệp phủ về một số thứ thôi, còn lại thì vô cùng đầy đủ.

- " Giới thiệu lại nhé! Tôi là Yagen Toushiro là một tantou và được rèn bởi Awataguchi Yoshimitsu. Hân hạnh được gặp mặt! "

- " Tôi là Kocho Shiori. Hân hạnh! " _ Khuôn mặt không đổi của nó ngay tại khóe môi liền nhếch lên một nụ cười, một nụ cười xã giao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net