4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ai trong núi vắng,

Rẽ lá phong lao xao?

Khi nghe nai gọi bạn,

Thu ơi, buồn làm sao!

---

Mashima xoay người để kéo thêm sát tấm chăn thơm mùi tinh dầu trứ danh của nhà Yasuhide. Trong thứ ánh sáng nhàn nhạt của buổi bình minh còn chưa tỏ, anh thấy mình chới với trong những ký ức vừa gần vừa xa bị trộn lẫn, hỗn độn. Buổi sáng nay dường như lạnh hơn so với sáng hôm qua do cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt. Anh nhớ là trời bắt đầu mưa từ nửa đêm. Và có lẽ đã kéo dài đến tận sáng.Tiếng mưa khiến anh thức giấc một chút nhưng rồi lại rất nhanh ru anh vào giấc ngủ không mộng mị. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính lấm tấm những giọt nước bám đầy, từng hạt vẫn đang thi nhau đập lộp độp trên mặt kính mờ. Ngoài kia cánh rừng nhỏ đang oằn mình dưới sức gió mạnh. Những mảng màu xanh, vàng, và đỏ của cây lá xen kẽ lẫn nhau, vốn tạo thành một bản hòa ca êm dịu của mùa thu nay bị gió lớn làm cho xáo trộn. Chớp mắt một cái, mùa hè đã trôi qua, thay vào đó, cây lá đã ngả sang những màu sắc khác, sự biến đổi này diễn ra khi anh đang loay hoay vì được phân công nhiệm vụ mới. Sự khác biệt trong công việc hàng ngày này có khiến cho anh thấy hào hứng hơn một chút nhưng việc này không kéo dài được lâu. Một khi anh đã quen việc, sự lặp lại sẽ lần nữa khiến anh chán ngấy đến tận cổ. Mashima không còn nhớ là đã bao nhiêu lần chuyện này đã xảy ra.

Tiếng mưa khiến anh thấy dễ chịu. Mashima nhắm mắt lại muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng tiếng gõ cửa vang lên không cho anh cơ hội ấy.

"Taichi-kun, anh dậy chưa?" Tiếng Hana cất lên hơi dè dặt. Mashima ngồi bật dậy rồi mới đáp trả.

"Hana-chan, tôi dậy rồi đây. Đợi tôi một lát." Tiếng bên ngoài vội vã cất lên như muốn phân bua.

"Ồ không, không cần phải vội đâu. Tôi chỉ báo anh lát nữa nhớ sang dùng bữa sáng cùng gia đình tôi. Cha mẹ cứ nằng nặc đòi tôi đi báo anh." Mashima thả lưng xuống giường lần nữa, lắng nghe tiếng bước chân của Hana dần xa.

Tâm trạng anh hôm nay nghe chừng có vẻ rất tốt. Không biết có phải vì có người lo bữa sáng cho anh hay là vì tối qua anh gần như ngủ được một giấc trọn vẹn không cần tới thuốc an thần. Có lẽ là cả hai.

Anh đã biết trước điều này, mỗi khi đến ở nhà Yasuhide, giấc ngủ sẽ tự tìm đến với anh một cách tự nhiên nhất. Chính vì thế mà anh vốn đã tự vun đắp cho mình cái ý niệm rằng nhà Yasuhide mới chính thật là nhà mình. Mọi thứ ở ngôi nhà này đều vừa đúng ý anh, từ không khí ấm áp, đến sự lộn xộn rất thoải mái anh không thể nào tìm được ở chính căn nhà của mình. Dù bác gái thích dọn dẹp nhà cửa nhưng lại không bao giờ ép buộc những thành viên trong gia đình phải tuân theo một quy củ nhất định. Ở dưới phòng khách có thể tìm thấy đầy những bức vẽ của Yumi đặt ở bất cứ góc tường nào còn trống và trên tầng hai, những cuốn sách của Hana sẽ đây đó xuất hiện dọc hành lang - cô dùng chúng để kê vài lọ đồ, hay để dưới những chân ghế cập kênh. Đâu đó trên những mặt bàn những mảnh vải bác gái tập may sẽ nằm ngổn ngang và ngoài phòng khách anh sẽ tìm thấy những tờ báo của bác trai trên ghế sofa.

Anh xoay người, nằm sấp xuống và ôm ghì lấy tấm chăn, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Những tán cây thích ngả sang màu đỏ rực như gấm vóc đến mức cơn mưa sáng mùa thu này cũng không thể làm nhạt nhòa đi được màu sắc rực rỡ ấy. Căn nhà nghỉ này nằm tại một vị trí thật đắc địa, ngay trên đỉnh đồi được vây quanh bằng những tán cây xanh, cách không xa đây là một hồ nước ngọt nho nhỏ. Từ đây vào khu du lịch cũng chỉ mất có vài phút chạy xe và mười phút đi bộ. Chính vì thế mà hiếm khi có dịp nào mà nhà Yasuhide lại còn trống phòng để Mashima đến tá túc những vài đêm. Anh cười khi nghĩ rằng mình thật may mắn.

Tối qua chuyến bay của anh đáp xuống Hokkaido hơi muộn, khiến cho Hana phải đợi đến gần nửa tiếng. Gặp lại chị họ sau nhiều tháng, anh càng thêm cảm kích khi cô gái trẻ này đã phải đánh xe hơn một tiếng đồng hồ từ nhà đến tận sân bay đón anh. Khi anh về tới đây, trời đã muộn hẳn, anh chào hỏi hai bác qua loa và ăn nhanh bữa tối rồi về phòng nằm và thiếp ngủ từ lúc nào không hay. Túi quà biếu anh vẫn để trong ba lô. Anh nhắc mình lát nữa phải nhớ đem xuống tầng dưới. Cũng không có gì nhiều nhặn, anh mua hai hộp hồng khô nổi tiếng ở Tokyo để đem về Hokkaido tặng dù biết rõ là hồng khô ở đây ngon hơn nhiều.

Mashima rời khỏi góc giường thơm tho ấm áp, chậm chạp mở cửa phòng tắm. Anh vốn là kiểu người bỏ nhiều thời gian cho việc vệ sinh cá nhân vào buổi sáng. Tắm, rửa mặt, cạo râu, thay quần áo và chải tóc. Từ những việc nhỏ nhất ấy, Mashima cũng vô cùng tỉ mỉ bỏ thời gian và công sức.

Khi đã tươm tất, Mashima cầm hai hộp hồng khô từ khu nhà nghỉ dành cho khách sang bên nhà gia chủ. Ở phòng khách anh thấy bác trai và bác gái đều đang bận rộn việc riêng. Bác trai ngồi đọc báo còn bác gái chuẩn bị đồ ăn sáng. Hana thì không thấy đâu.

Anh đặt hai hộp quà xuống bàn ăn, lấy ra một ít hồng để lên đĩa, rót ít trà và đem ra mời chủ nhà.

"Mashima, đã bảo bao nhiêu lần rồi rằng cháu cứ đến chơi không cần phải quà cáp gì đâu!" Bác gái cầm một miếng hồng, nắn nhẹ rồi chầm chậm cắn một miếng nhỏ, gương mặt tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.

"Bác cứ coi như là cháu mua một món ăn yêu thích để đến ăn cùng với những người mình yêu thích." Mashima liền liến thoắng, tay cũng vội bốc một quả hồng nhấm nháp.

Bác trai nghe có vẻ khoái chí với câu nói đó của anh, ông bật cười ha hả rồi nhấp nhanh một ngụm trà anh vừa rót. "Thằng nhóc Taichi này nó giỏi ăn nói lắm bà nó!"

Anh tiếp chuyện vài câu với bác trai rồi vào trong bếp xắn tay chạy vài việc vặt giúp bác gái chuẩn bị bữa sáng. Anh vô tư trả lời những câu hỏi vô hại từ người phụ nữ hiền hậu này, ví như câu hỏi anh đã có người yêu chưa hay bao giờ thì anh lấy vợ. Khéo léo trả lời để sao vừa không khiến mình tỏ ra tội nghiệp vừa mua vui được cho người hỏi luôn là tiêu chí số một anh đặt ra. Đang vui vẻ cười đùa thì anh chợt nhớ ra người chị họ của mình. "Hana đầu rồi ạ? Chị ấy vừa lên phòng gọi cháu. Cháu cứ tưởng chị phải xuống trước rồi cơ."

"Chắc nó đang bận nghiên cứu những chỗ nào đẹp để đưa cháu đi chơi đó mà. Cháu ở đây ba ngày đúng không?" Mashima gật đầu.

"Vâng, thật ra cháu cũng hơi ngại, giờ đang sắp vào mùa du lịch, để cháu ở nguyên một phòng Ryokan dành cho khách không phải tổn thất lắm sao ạ?" Bác gái xua tay, nói nhẹ.

"Không đâu, hiện giờ vẫn chưa có nhiều khách, phòng trống còn nhiều. Thực ra gia đình ta muốn cháu ở cùng cơ nhưng vì phòng Yumi đang sửa cho nên không tiện để cho cháu ở." Mashima trầm ngâm không nói gì thêm. Những lần trước anh đến chơi đều ở lại phòng của Yumi và thực ra anh cũng thích được ở gần nhà gia đình này dù cho phòng của khách có tiện nghi đến thế nào đi chăng nữa. Tuy vậy anh cũng không hề phàn nàn. Căn phòng bên khu nhà nghỉ cũng vô cùng đúng ý anh, cách bày biện và trang trí nội thất không hề gây cho anh chút cảm giác bị cách biệt với gia đình Yasuhide. Hơn nữa, anh nghĩ anh cần có một không gian riêng tư để suy nghĩ về những chuyện gần đây, để thả lỏng tâm trí và thực sự được quên đi những gánh nặng hàng ngày. Phòng của Yumi thì sẽ không thể cho anh sự riêng tư anh muốn được, vì căn phòng đó thuộc về Yumi. Dùng căn phòng của người khác anh sẽ phải rón rén như kẻ đi trên dây vậy.

"Taichi-kun! Anh dậy rồi đấy à?!" Hana chạy từ trên tầng hai xuống, với mái tóc đen rối bời cùng bộ váy ngủ có hình Kumamon xộc xệch. Anh chợt nhớ là từ nhỏ Hana đã thích Kumamon đến mức điên cuồng. Mọi loại phụ kiện chỉ cần có hình Kumamon thì cô chị họ này phải săn tìm cho bằng được. Mashima mỉm cười, lơ đễnh vì chi tiết vô nghĩa này. Rồi anh lắc đầu như cố rũ bỏ đi những suy nghĩ không đâu ấy.

"Cười gì thế? Bao nhiêu tháng không gặp lại anh lại cười vào mặt tôi thế à?" Hana dù đang học năm hai đại học nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ có vai có vế với Mashima. Một người chị họ không bao giờ chiếu cố cho anh bất kỳ điều gì.

"À, nhìn cái áo của chị tôi lại nhớ tới người quen cũng thích mấy nhân vật hoạt hình như vậy?!" Mashima vội giải thích nhưng rồi lại tự hỏi mình tại sao lại phải làm vậy.

"Ai vậy?! Anh mà cũng quen được người thú vị giống tôi thế sao?!" Hana lấy nước ổi trong tủ lạnh uống rồi ngồi xuống nếm thử hồng khô. Cô xuýt xoa kêu lạnh, than phiền rằng cơn mưa hôm qua đã khiến cho chút ấm áp cuối cùng của mùa thu bay biến mất rồi. Rồi cô khen là khi nào được ăn hồng của anh mua cũng đều thấy ngon cả, và rằng hồng ở Hokkaido không ngon được như thế này đâu. Điều này thì anh không đồng ý lắm. Hana tiếp tục nói về chuyện sẽ có ngày cô xuống Tokyo chơi, mà Mashima sẽ phải dẫn cô đi tất cả những điểm du lịch ở thủ đô không được thiếu điểm nào. Điều này thì anh đồng ý.

Bữa sáng với đủ những món nóng hổi được bày trên mặt bàn khiến lồng ngực Mashima không khỏi thấy ấm áp. Đã lâu lắm rồi anh không ăn một bữa cơm nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net