Chương 3: Sự đấu tranh của người anh hùng này !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1:

"Cái cậu Mạo hiểm giả đó cùng tổ đội của cậu ta thật tuyệt vời, phải không ? Tôi không nghĩ rằng Kazuma lại đỉnh đến thế."

Tôi đang uống cùng với những người bạn đồng hành của mình tại một góc nhỏ thân quen trong Guild, và nãy giờ họ chằng nói gì khác ngoài bàn tán về điều đó cả.

Nhìn Lean cứ khen Kazuma đến tít cả mắt cùng cái cái đuôi đang vẫy phấn khích như thế làm tôi khó chịu đôi chút.

"Cậu ta khá khôn lỏi đấy nhỉ ? Chỉ cần nghĩ về điều đó cũng đủ khiến tôi ớn lạnh rồi."

"Nghĩ về việc tôi từng xem thường cậu ta khi tập tành làm Mạo hiểm giả. Cậu ấy đã thực sự cho chúng tôi chiêm ngưỡng cách vận dụng tối đa mấy Skill của mình. Tôi không thể tin rằng Phát hiện kẻ địch, May mắnMa pháp sơ cấp lại vô cùng hữu dụng khi kết hợp với nhau như thế."

Ngay cả Keith và Taylor cũng không ngớt lời ca ngợi thằng đó.

Tôi thừa nhận rằng Kazuma cũng có những vấn đề của riêng mình. Tôi đã từng phải trải qua những rắc rối mà ba cô gái xung quanh cậu ta mang lại.

Trưởng nhóm của bọn họ chính là Kazuma. Chắc chắn không hề sai được.

Mặc dù vậy, bỏ qua một bên chuyện tôi từng trao đổi với Kazuma và kết quả tôi nhận được là trái ngược hoàn toàn.

"Cái cách mà cậu ta sử dụng ma pháp sơ cấp đã thực sự làm tôi ngạc nhiên. Tôi nghĩ mình nên như Kazuma và học vài ma pháp sơ cấp. Nó hẳn sẽ có ích. Không giống như tên nào đó đã đến trễ lại còn chẳng giúp được gì dù luôn cho rằng mình vô cùng mạnh nữa chứ, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một người như Kazuma trong party này."

Liệu Lean có đang khâm phục Kazuma với tư cách là một pháp sư không ? Điều gì đã khiến cô ấy muốn học Ma pháp sơ cấp trong khi đã biết Ma pháp trung cấp cơ chứ ?

"Có Kazuma trong đội chắc chắn sẽ làm mọi việc trở nên thuận tiện và dễ dàng hơn. Không như ai đó, kẻ chỉ xuất hiện trong cuộc chiến với tên quỷ tướng vào lúc trễ nhất."

Keith gửi cho tôi một cái liếc mắt đầy châm chọc trong khi đang nghịch ngợm với cây cung của cậu ta.

Tôi không thể giúp được gì vào lúc đó, nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

"Tôi tự hỏi rằng chúng ta có nên yêu cầu trao đổi thành viên với nhau thêm lần nữa không nhỉ ?"

Ngay cả Taylor cũng đối xử với tôi như là một đứa trẻ hư vậy.

"Mấy tên khốn các cậu đang nói gì thế hả ?... Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như thế chứ. N-này, trò đùa của mấy cậu không vui đâu đấy nhé, nghe có vẻ khá nghiêm túc đó. Tôi hoàn toàn có thể làm được nếu như tình huống đó xảy ra thêm một lần nữa, mấy người biết không ? Chỉ là tôi chưa có cơ hội để thể hiện khả năng thực sự của mình thôi."

"Một cơ hội hử ?... Hãy nghĩ về điều đó xem, tại sao cậu lại không thể hiện nó trong cuộc chiến với tên Dullahan vừa rồi. Đã vậy, trông cậu còn rất chán nản sau vụ đó nữa."

"Đừng có nhắc tới vụ đó nữa... Tôi đang rất mệt mỏi về nó đấy."

5 triệu Eris đã không cánh mà bay, tôi đã mất toàn bộ số tiền mình có được. Sau đó, khi tôi cố gắng đòi tên chủ cửa tiệm trả lại tiền cho mình, ông ta đã gọi ngay cảnh sát tới bắt tôi, và tôi thậm chí còn phải trả thêm khoản tiền bồi thường cho cái xe đẩy đã bị nát thành từng mảnh... Chỉ nghĩ tới nó thôi cũng làm tôi phát điên lên.

"Bỏ qua chuyện đó đi, khi nào chúng ta mới đi thực hiện nhiệm vụ tiếp theo đây ? Giờ tôi chẳng có xu nào, vậy nên tôi không ngại khi phải ra ngoài hôm nay đâu."

"Ah, tôi chắc sẽ tạm nghỉ thôi. Ít nhất là cho đến hết mùa đông."

"Đúng thế, bọn quái khủng thường hay xuất hiện vào mùa đông. Với số tiền bọn tôi có được từ việc hạ gục tên quỷ tướng đó, cả bọn vẫn sẽ ổn thôi ngay cả khi không làm bất cứ nhiệm vụ nào trong mùa này."

"Yeah. Với số tiền này, tôi sẽ đến thăm nơi đó mỗi ngày."

"Tên ngốc này !"

"Nơi đó là..?"

Vì Keith vừa lỡ mồm nên Lean liếc tôi một cách ngờ vực.

Đó là một nơi bí mật mà bọn tôi vừa mới biết gần đây và tốt nhất là không nên để phụ nữ biết về chỗ này. Taylor là một Thập tự quân nên là cậu ấy người khá ngay thẳng, vì vậy chúng tôi cũng giữ bí mật này với cậu ta luôn.

Tôi bị ám ảnh với việc kiếm tiền cũng chỉ vì muốn đến nơi đó mỗi ngày.

"Thôi bỏ qua đi, thế có ai trong số các cậu muốn cùng tôi đi làm vài nhiệm vụ không ?"

"Không." x3

Ngay cả khi tôi muốn hợp tác với ai đó, tất cả những tên Mạo hiểm giả ở đây đều nhận được tiền thưởng cho việc hạ tên quỷ tướng kia. Chỉ có mỗi mình tên nghèo kiết xác như tôi mới có hứng thú đi thám hiểm lúc này...

"Oh, này Kazuma, cậu cũng đang tìm một nhiệm vụ à ?"

Phản ứng từ lời nói của Taylor, tôi nhìn lên và thấy Kazuma cùng party của cậu ta.

Tôi từng ghen tị với cậu ta khi được ba người đẹp vây quanh, nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, tất cả những gì còn đọng lại trong tôi là sự đồng cảm với cậu ấy.

"Ừ, nhờ ơn con nhỏ Linh mục nào đấy mà giờ tôi phải chìm ngập trong nợ nần đây."

"Cậu đang nói rằng như thể tôi là kẻ gây ra mọi chuyện vậy !? Tên quỷ đó đã bị đánh bại bởi tôi, vì vậy cậu nên thấy cảm kích hơn chứ ? Mau khen ngợi tôi đi ! Gọi cho tôi vài món đồ uống và dĩa chân ếch chiên thay lời cảm ơn đi !"

"Im giùm cái ! Cô nghĩ xem là lỗi tại ai chứ hả ?"

"Cậu cũng có thể trách mắng tôi như vậy, Kazuma. Nếu cậu cảm thấy căng thẳng, tôi sẽ không bận tâm về mấy lời đả kích nặng nề đó đâu nên cứ thoải mái chửi rủa nhé."

"Tôi không muốn giảm stress theo kiểu đó !"

"Ừ thì, em luôn cảm thấy hạnh phúc khi mỗi ngày đều được bắn Explosion, vì vậy em sẽ ổn khi tiếp tục những cuộc phiêu lưu như thế."

"Vậy thì anh xin em, làm ơn hãy học thêm một số ma pháp khác..."

"Em từ chối !"

Câu ta ắt hẳn cũng có những rắc rối cho bản thân mình. Mặc dù cậu ta cũng là người duy nhất gặp vấn đề về tiền bạc như tôi, nhưng cậu ấy trông có vẻ bận rộn với những vấn xung quanh mình khi cùng họ làm nhiệm vụ.

Thêm vào đó, nếu tôi làm việc cùng cậu ta và kiếm được chút tiền, nó cũng không thẩy thay đổi cách nhìn nhận về tôi từ mấy người bạn đồng hành của mình.

"Tôi sẽ gặp cậu sau vậy."

Tôi không đến để ngăn cản Kazuma, chỉ đơn giản là tôi nhìn cậu ấy rời đi khỏi.

Vậy giờ, tôi sẽ làm gì đây ? Lũ bạn của tôi thì chẳng thèm giúp đỡ, và chắc kết quả cũng sẽ tương tự nếu tôi hỏi mấy tên Mạo hiểm giả khác. Có lẽ, tôi nên tìm một nhiệm vụ mà tôi có thể thực hiện nó một mình.

"Ah, tìm một nhiệm vụ có thể làm một mình hử ? Mình không còn sự lựa chọn nào khác khi phải làm một mình sao ? Phải chi có một người bạn yêu dấu nào đó chịu giúp đỡ tôi thì hay biết mấy."

Tôi đứng dậy và giả vờ than vãn trong khi đang gửi họ ánh nhìn đầy thông điệp, nhưng cả ba người bọn họ đều không muốn nói chuyện với tôi.

"Được rồi, giờ chúng ta quay về nhà trọ thôi chứ ?"

"Đừng có làm điều gì ngu ngốc nữa, cậu lo tìm cách kiếm tiền đàng hoàng đi rõ chưa ?"

"Xin lỗi, chắc cậu phải làm việc này một mình rồi."

Không một ai trong số họ chịu giúp tôi hết. Mấy người lạnh lùng tới mức nào vậy ? Tôi chắc chắn sẽ không tiếp đãi các cậu nếu tôi hoàn thành một nhiệm vụ lớn nào đấy.

"Shhh, để mình xem có nhiệm vụ nào phù hợp không.."

Sẽ rất tuyệt nếu như có một việc nào đó giúp tôi kiếm tiền chỉ với ăn và ngủ.

Tôi đến bảng thông báo và xem hết một loạt các nhiệm vụ được yêu cầu trên đấy, có vẻ như chỉ toàn mấy nhiệm vụ ở cấp độ cực khó trong mùa đông này thôi.

Trên này có đủ loại nhiệm vụ điên rồ như săn lùng bầy Gấu tất sát. Tên nào dám thử làm cái này chắc đang muốn tự sát lắm.

Có thể không có nhiệm vụ nào tốt cả vì cái giá phải trả quá cao...Hmmm ? Đây là nhiệm vụ tiêu diệt lũ Orc à ?

Orc là một chủng tộc lợn to lớn mang hình dáng giống như con người. Nếu tôi nhớ không nhầm thì, toàn bộ lũ Orc đực trên thế giới này hình như tuyệt chủng cả rồi, chỉ còn lại mỗi Orc cái thôi. Chúng là giống loài cực kì khủng khiếp sẽ cưỡng bức và giao phối với bất kì con đực nào từ mấy loài khác mà chúng bắt được cho đến khi mang thai.

Tôi sẽ sẵn sàng trả tiền cho loại dịch vụ đó nếu họ là chủng tộc gồm những cô gái xinh đẹp, nhưng lũ này lại là những con lợn cái.

Thông thường khi nhận nhiệm vụ, tôi không muốn trao đổi gì với mấy người tiếp tân kia. Nhưng phần thưởng từ nhiệm vụ này khá tốt đến mức kinh ngạc. Nó không giống như tôi sẽ dễ dàng nhận nhiệm vụ khác, vì thế tôi cần phải nghe chi tiết từ họ mới được.

Tôi gỡ tờ yêu cầu nhiệm vụ xuống và đem nó tới cho cô tiếp viên ngực bự của Guild.

"Cô có thể cho tôi biết thêm chi tiết về thông tin của yêu cầu này không ? Ngoài ra, liệu tôi có thể vuốt ve bộ ngực của cô mỗi khi buồn chán chứ ?"

"Oh, Dust-san. Thật hiếm khi thấy chịu làm nhiệm vụ đấy. Tôi nghĩ cậu không phải là loại người sẽ chịu làm nhiệm vụ ngay trong mùa đông này. Cậu có muốn tôi gọi cảnh sát không ?"

Quả như mong đợi từ một người đã phải tiếp hơn trăm Mạo hiểm giả một ngày. Thật ấn tượng làm sao cô ấy có thể nhẹ nhàng nói điều tàn nhẫn với nụ cười đó thậm chí còn không ngại ngùng một tí nào.

"Chỉ là đùa thôi. Tôi không còn gì để bám víu vào nữa. Tôi thực sự không muốn phải làm điều này nhưng, tôi cần phải làm việc để kiếm tiền."

"Tôi thấy cậu đã đến muộn trong cuộc chinh phạt tên quỷ tướng đó, nên cậu không thể nhận bất kì phần thưởng nào. Err, là về yêu cầu thảo phạt Orc nhỉ ? Có vẻ lũ Orc này vừa được phát hiện tại một ngôi làng gần đây và họ cần người xử lí chúng. Những người đàn ông sợ hãi đến nỗi không dám bước ra ngoài, nên họ đã hao hụt khá nhiều sức lao động chính của cá làng."

Nếu bạn bị bắt bởi một con Orc cái, bạn sẽ bị nó "vắt sữa" cho đến chết. Có một quy luật thép dành cho tất cả Mạo hiểm giả nam rằng phải bỏ chạy ngay lập tức khi gặp bất kì con Orc nào.

Cũng bởi chúng chỉ muốn giao phối với những kẻ mạnh mẽ để có đứa con cũng được thừa hưởng sức mạnh đó. Chúng sẽ làm họ sợ hãi và khiến họ thể hiện sức mạnh của mình.

"Tầm bao nhiêu con như thế đang ở đấy vậy ?"

"Dựa trên báo cáo thì, có khoảng mười con trong số chúng."

Cùng lắm thì tôi chỉ xử lí được một hoặc hai, nhưng mười là quá nhiều. Dù tôi có làm gì đi nữa, chiến một lúc mười con là chuyện hoàn toàn bất khả thi. Hơn nữa, hậu quả khi thất bại thì vô cùng kinh khủng.

"Tôi nghĩ rằng tốt nhất mình sẽ từ chối làm nhiệm vụ này.."

"Thật đáng tiếc, có một bí mật vào mùa xuân tại ngôi làng đó, họ gọi nó là 'Vẻ đẹp của sắc xuân'. Có thể điều đó khá đúng vì ở làng họ có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Tôi cũng muốn tham gia vào mùa xuân tại đó, nhưng đáng tiếc rằng tôi không thể nghỉ làm được, và cũng không giống như tôi có thể sẽ tham vào những trường hợp tương tự..."

"Hãy cho tôi biết thêm chi tiết về vụ đó !"

Khi tôi đang cố gắng xem xét lại nhiệm vụ từ yêu cầu sau khi nghe xong câu chuyện đó, tôi cảm thấy có ai đó kéo tay áo mình.

"Huh ? Em là ai ?"

Tôi quay lại và nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngước lên nhìn mình.

"Hóa ra cuối cùng cậu cũng quay lại với thói bắt cóc trẻ em... Mặc dù điều làm tôi xót thương khi phải treo thưởng cho cái đầu của một nhà Mạo hiểm giả, nhưng tôi vẫn phải tuân theo luật lệ của Guild..."

"Cô đang nói gì thế ? Tôi không biết con nhóc này ! Thả anh mày ra !"

"Trông chú cũng đẹp trai đó. Tôi không phải là một con nhóc, tôi là một cô gái trẻ. Trước đó chú đã nói rằng sẽ chinh phạt đám Orc đó phải không ? Đó có phải tại làng của tôi không ?"

Chuyện gì xảy ra với con bé này vậy ? Có phải nhỏ đến từ ngôi làng đó không ?

Hình như cô bé đến đây với cha mẹ mình để đưa ra yêu cầu này.

"Không phải cô bé là con của những vị khách hàng sao ?"

Có vẻ như Luna đã nhận ra cô bé này.

Quả thực như tôi đã nghĩ. Dường như trực giác của tôi vẫn còn khá chính xác.

"Anh không phải là chú mà là một Onii-chan cực kì đẹp trai. Nếu là về ngôi làng đang bị lũ Orc vây quanh, thì chắc chắn là thế. Em đến từ làng đó phải không, cô nhóc nhỏ ?"

"Đúng thế, cơ mà chú ơi. Tôi không phải là cô nhóc, tôi là một cô gái trẻ."

"Vẫn là một đứa nhóc thôi nên đừng có khăng khăng rằng mình lớn nữa. Dù sao thì, có chuyện gì về nó à ?"

"Chú thấy đấy, cha tôi đã bị lũ Orc tấn công. May mắn là đã trốn thoát được, nhưng ông ấy cứ nhốt mình trong phòng và không chịu ra ngoài. Ông ấy cứ liên tục nói những thứ như 'Tôi chỉ là người bình thường, mau dừng lại đi !'"

"T-tôi hiểu rồi. Ông ấy đã trải qua một trải nghiệm vô cùng đáng sợ, nhỉ ? Cũng là một người đàn ông, anh có thể hiểu được cảm giác của cha nhóc."

Ông chú đó đã may mắn trốn thoát được, nhưng tôi nghe rằng trải qua những khoảnh khắc như thế là vô cùng đau thương.

"Mẹ tôi đã nói rằng 'Anh hãy mạnh mẽ lên ! Anh có phải là đàn ông không thế !? Đó là lý do nhà ta lại nghèo như thế này đấy ! Mấy kẻ ở quán bar đã đánh em vào mấy ngày trước đó, anh biết không !?' và nhiều điều khác để khích lệ ông ấy, nhưng ông vẫn không chịu ra ngoài."

"Anh thực sự hiểu cảm giác của cha em... vậy nên, còn gì nữa không."

"Chú sẽ đi chinh phạt lũ Orc đó nhỉ ? Sau đó, liệu chú có thể lấy lại món quà sinh nhật của tôi mà cha đã làm rơi khi đang chạy trốn được không ?"

"Nè, nhóc nghĩ anh là ai chứ hả ? Anh đây là một Mạo hiểm giả. Đánh bại lũ Orc là nghề của anh."

"Vậy, nhờ chú xử lí nó nhé, Onii-chan đẹp trai !"

Chưa kịp nghe tôi trả lời, con bé chạy tới chỗ một người, trông như có vẻ là mẹ của nhỏ.

Trẻ con thường tự cho chúng là trung tâm... Nah, tôi không nên quan tâm quá nhiều đến mấy đứa con nít như thế.

Phần 2:

Sau khi chấp nhận nhiệm vụ, tôi di chuyễn đến nơi có thể bình tĩnh suy nghĩ về những gì mình nên làm tiếp theo.

Tôi cảm thấy như mình đã bị Luna lừa rồi, nhưng dù sao tôi vẫn cần chấp nhận yêu cầu đó. Tôi sẽ không tận hưởng được của hàng đó nếu không có tiền.

Nơi mà Keith khi nãy suýt lỡ miệng nói ra chính là cửa hàng Succubus. Các Succubus đối với thị trấn Axel nói chung và những Mạo hiểm giả nam nói riêng này mà nói, sự xuất hiện của họ là vô cùng có lợi cho cả đôi bên. Họ sẽ giúp mấy Mạo hiểm giả nam thỏa mãn dục vọng của mình thông qua việc ban đến những giấc mơ ngọt ngào, và đến phiên họ cũng chỉ mất một khoảng nhỏ tiền cùng sinh khí của mình.

Chúng tôi có thể cảm thấy sảng khoái và Succubi cũng sẽ có sinh khí mà họ cần. Quả là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Rất tuyệt phải không ? Và như thế cũng có nghĩa rằng, chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu ai đó phát hiện ra bọn tôi có quan hệ với ác quỷ, vì thế sự tồn tại của cửa hàng này phải luôn được bảo vệ bí mật từ các Mạo hiểm giả nam.

Vì nó chỉ là một giấc mơ, nên bất kì tình huống "ecchi" nào cũng được cho phép. Tôi luôn ghé thăm nơi đó mỗi ngày kể từ khi biết về sự xuất hiện của cửa hàng này, nhưng khổ nỗi tôi chả có tí tiền nào.

Orc cái hử ? Tôi không muốn chiến đấu với chúng tí nào nhưng tôi không còn sự chọn khác. Tôi tự hỏi rằng li1ệu có cách nào để đối phó chúng dễ dàng không ?

"Êêêê này, nghe không đấy ?"

"Thôi nào, tôi đang nghiêm túc suy nghĩ một số chuyện ở đây đó. Vì vậy, nếu ông quan tâm thì ít nhất cũng mang ra cho tôi chút rượu đi chứ ?"

"Đừng có giỡn nữa. Tại sao ngày nào mày cũng tới cửa hàng tao thế ? Đây không phải là nhà của mày đâu hiểu không ? Ahhh, đừng có tự tiền sử dụng mấy thứ tao đang bày bán nữa. Tao không buôn bán được là do mày đấy !"

Tôi đang ngồi thư giãn trên cái ghế mà chẳng ai thèm mua. Thật là một lão già nhỏ mọn cứ cố gắng làm việc trong khi đang ế thế này.

Nếu ông ta tức giận chỉ với mấy điều nhỏ nhặt như thế, không khéo thì mấy sợi tóc còn lại trên cái đầu hói đó cũng theo gió mà bay đấy.

"Ngay từ đầu ông làm gì có khách hàng nào. Trước giờ tôi chưa thấy ai tới đây ngoài mình cả."

"Những vị khách hàng đó vì sợ mày nên không ai dám tới đấy, cũng vì thế mà tiếng tăm của cửa hàng tao ngày càng giảm dần đi..."

"Này, đừng có đổ lỗi cho cái sự thiếu kiến thức kinh doanh của ông đến người khác chứ ! Nếu ông muốn đuổi tôi đi chỗ khác thì mau trả cho tôi một khoản phí hoặc gợi ý tôi một điều gì đó có thể xử đẹp lũ Orc đi."

Tôi đã ngờ rằng lão chủ tiệm tạp hóa này sẽ gợi ý cho tôi một điều gì đó hay ho, nhưng giờ tôi đã hoàn toàn bế tắc. Nghe lời của mấy kẻ như thế chỉ tổ làm tôi lệch lạc đầu óc.

"Trả phí hả ?... Mày đúng thứ côn đồ mà. Nhưng, có chuyện gì cần phải xử lí lũ Orc đấy à ?"

"Tôi vừa đồng ý một nhiệm vụ phải tiêu diệt lũ Orc. Tôi tự hỏi rằng có cách nào có thể hạ chúng dễ dàng không.."

"Cứ chiến với chúng rồi hạ hết cả đám như bình thường thôi. Mày không nên chấp nhận một yêu cầu mà mày không muốn làm chứ. Nếu thế, Mitsurugi-san có thể sẽ thực hiện nhiệm vụ đó. Vị khách đó chắc hẳn sẽ mừng lắm."

Lại tên Mitsurugi nữa à ? Tôi có cảm giác rằng, mấy ngày nay những điều mà tôi nghe được từ mọi người không gì ngoài việc bàn tán về Kazuma và Mitsurugi cả.

"Mitsurugi hử ? Nghĩ lại thì, cậu ta cũng có một phần lỗi vì đã khiến tôi mất cả gia tài lớn như vậy. Tôi đã mù quáng khi nhận được số tiền đó một lúc lâu, để rồi cuối cùng, tôi lại lãng phí tất cả."

Cậu ta hẳn sẽ không gặp vấn đề gì khi hạ lũ Orc đó. Cơ mà chủng Orc này cũng đang tìm kiếm những kẻ mạnh để giao phối, tên đó quả rất hợp trong việc này.

Hmm...liệu tôi có thể lợi dụng tên đó để chiến đấu với lũ Orc không nhỉ ? Cậu ta là kiểu người rất dễ bị lừa. Nếu cậu ấy có thể giải quyết chúng nhanh gọn, có lẽ tôi sẽ được hưởng ké một chút tiền thưởng chăng ?

"Này, mày vừa nói về khoản tiền lớn gì thế ?"

"Đó là chuyện của tôi. Dù sao thì, tôi cũng đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời rồi, cảm ơn nhé lão khọm."

"Nghe lời cảm ơn của mày làm tao phát ớn quá..."

Vậy giờ thì, làm sao để Mitsurugi xử lũ Orc cho mình nhỉ. Theo những gì mà tôi biết, cậu ta là người có ý thức rất cao về chính nghĩa, lại còn khá tử tế với phụ nữ nữa chứ. Nếu tôi nắm rõ được hai điều đó, tôi có thể điều khiến cậu ta dễ như trở bàn tay.

Tinh thần chính nghĩa và phụ nữ à. Hmm, trong trường hợp đó có lẽ tôi nên nhờ cô ấy giúp đỡ vậy.

Phần 3:

"... Và mọi chuyện là vậy."

"Thế chính xác điều anh muốn là gì, Dust-san ?"

Sau khi đến cửa hàng Succubus, nơi mà tôi thường xuyên lui tới. Tôi đã kể toàn bộ mọi chuyện cho một loli Succubus nhỏ nhắn mà tôi quen và đó là phản ứng của cô ấy khi nghe xong.

Cửa hàng này thoạt nhìn có vẻ chỉ trông như một quán café bình thường nhưng nó là cửa hàng tốt nhất trên thế giới có thể mang lại những giấc mơ tuyệt vời cho mọi đàn ông.

Nơi đây vẫn là thiên đường như mọi khi. Cho dù mấy cô tiếp viên nơi đây chỉ mặc vài mảnh vải mỏng để che mấy chỗ quan trọng, nhưng bọn họ vẫn ung dung phục vụ công việc của mình trong khi đang khoe cái body khêu gợi đó.

Chỉ cần nhìn bộ ngực nảy nở và cặp mông căng mịn đó khi họ đi lại cũng khiến tôi cảm thấy thật xứng đáng khi đến đây.

"Như tôi vừa nói đấy thôi, cô hãy giả vờ làm một cô thôn nữ và chạy lại cầu xin tên khốn Mitsurugi ấy giúp đỡ. Nói với cậu ta rằng 'Những người đàn ông trong làng đã bị bắt cóc bởi lũ Orc. Làm ơn hãy cứu họ !' hay một điều gì đó tương tự. Tôi đã tự nghĩ ra điều đó, mong cô hãy giúp tôi nhé."

"Tôi không hỏi về những gì tôi nên làm, nhưng tại sao tôi phải làm một việc như vậy chứ ?"

Cô ấy trông có vẻ không có hứng thú gì về việc đó. Nhưng, chuyện ấy diễn ra đúng như dự đoán của tôi. Ngay từ đầu tôi đã không trông mong gì nhiều về việc cô ấy sẽ chấp nhận yêu cầu của mình.

Thu thập trước mọi thông tin là lẽ tự nhiên của mọi Mạo hiểm giả. Và tôi đã hoàn thành việc đó là nhờ cô ấy.

"Này, cô đang cảm thấy xấu hổ vì những gì đã từng xảy ra trước đây với Kazuma phải không ? Tin đồn về sự thất bại của cô ngày càng lan rộng, vì thế số lượng người yêu cầu dịch vụ từ cô hẳn cũng giảm khá nhiều nhỉ ? Nếu cô chịu hợp tác cùng tôi, bảo đảm điều này cô sẽ rất có lợi. Còn không thì, có lẽ tôi sẽ không thể yêu cầu độc quyền với cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#suba