Nó là của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm đông lạnh giá nữa lại đến. Dạo gần đây, đội của cậu không có nhiều nhiệm vụ phải làm cho lắm. Và hôm nay, chính là một trong những ngày rảnh rỗi nhất.

Đặt chùm chìa khóa của căn nhà bí mật mới mua xuống chiếc bàn gỗ, Tim đi vào nhà cùng đống tuyết phủ kín đầu.

"A.. Cảm rồi. Nhanh thật"

Cậu chùi mũi, thi thoảng lại dày vò nó khiến mũi đỏ ửng như chú tuần lộc đêm Noel. Tim nắm tay thật chặt, vươn vai.

"Urg..."

Tiếng rên nhẹ, khẽ như mèo vang lên.

"Kon?"

"Ừ tôi đây."

Kon đi ra khỏi căn bếp, anh vẫn còn chút ngái ngủ.

"Về rồi thì đi tắm, rửa ráy cho sạch sẽ rồi hẳn lên giường mà ngủ. Dẫu gì đó cũng là chỗ ngủ của tôi đấy!" - Kon càu nhàu.

À mà chắc quên nói, căn nhà này của Kon. Không phải của cậu.

"Đã biết. Anh hôm nay được ở nhà chứ?" - Tim hỏi, hi vọng rằng..

"Không. Tôi đi tập đã."

À mà quên đi. Ngày nào cũng thế rồi.

"Vậy anh tối nay có về nhà?"

Và câu trả lời sẽ là...

"Không biết. Có thể."

Phải rồi. Bao giờ cũng là.. Khoan! Cái gì cơ?!

"Có thể sao?"

Tim ngạc nhiên. Vừa gỡ mặt nạ ra đã phải ngạc nhiên. Chắc sau này đeo đến chết luôn cho rồi.

Đôi mắt cậu nhóc mở to, đôi lông mày cũng nhướn lên theo.

"Có gì lạ lắm sao?"

"À không không. Ý tôi là.. bình thường anh bao giờ cũng nói "Không" nên tôi hơi ngạc nhiên thôi. Không có gì."

"Ừ"

Kon đáp nhẹ, tay trái với lấy áo khoác, tay phải cầm theo chai nước.

"Nhớ trông nhà dùm tôi. Giấy stick tôi đã dán hết rồi. Đừng có mà quên."

"Đã nhớ!"

Tiếng cửa vang lên tiếng "cạch" nhỏ, căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng.

Tên này... Chắc là tối nay sẽ về chứ?

Tim nhìn lên đồng hồ treo tường màu xám cũ kĩ.

___________________________________________________

Cậu nhóc ngã người xuống giường, mái tóc ướt sũng thấm ướt gối. Nghe tiếng loạt soạt, cậu ngẩng lên, lấy sau gáy tờ note vàng:

"Tóc ướt thì đừng có mà nằm lên gối tôi."

Tên chết tiệt

Tim vo tờ giấy thành cục tròn nhỏ rồi búng đi. Tiếp đó là cái gối cũng bị ném đi.

"Thế thì tôi không thèm cái gối chết tiệt của anh!"

Kéo chăn lên cao, chiếc chăn to dài làm cậu không khác gì nhân bánh tacco. Tim vươn tay lên lấy chiếc đồng hồ báo thức:

1h28' sáng.

Hừm. Sao về trễ thế.

Lại một tiếng sột soạt nữa, và nó ở sau cái đồng hồ. Tim lấy nó ra.

Làm ơn đừng ghi. Làm ơn đừng ghi. Làm ơn tuyệt đối đừng ghi.

"Sau 12h mà tôi không về thì đừng chờ. Chiều mai tôi sẽ về."

Tim đen mặt. Cậu ném luôn cả cái đồng hồ.

Ừ được lắm! Đi luôn đi! Đừng về nữa!

Cậu nhóc cuộn mình vào chăn.

Tên chết tiệt! Ông đây ngủ một mình!

Cậu nhắm chặt đôi mắt. Lát sau, lại tiếp tục mở ra.

Tim bước chân xuống giường. Bàn chân tiếp xúc với cái lạnh thấu xương của đêm đông lạnh giá liền tạo nên một cơn rùng mình toàn thân.

Dẫu gì, cậu vẫn là con người, hơn nữa còn là một thằng thiếu niên nhạy cảm.

Tim cúi xuống nhặt lên cái đồng hồ đã móp một bên, chùi sơ lại.

Mình đang ở chung nhà của người ta. Không nên phá đồ.

Thật là một đứa trẻ ngoan!

Sau đó, Tim cứ thế, đặt đồng hồ lại chỗ cũ rồi chui vào chăn cuộn người vào.

"Hắt xì!!!!"

Tim liếc cái mền nữa bên cạnh mình, trầm ngâm. Cuối cùng, tự cuộn mình vào chăn.

Tên đó về có lẽ sẽ lạnh. Mình ở nhờ. Phải tôn trọng người ta.

Hắt xì thêm vài cái. Cậu nhóc người hùng từ từ chìm vào giấc ngủ.

SÁNG SỚM 2 GIỜ 25 PHÚT

Tiếng cửa nhà lạch cạch vang lên, Kon với cái áo khoác phủ đầy tuyết bước vào. Những đống tuyết nhỏ theo cử động của Kon mà rơi đầy sàn nhà.

Anh nhìn lên cái đồng hồ nâu sẫm cũ kĩ rồi thở dài.

"Trễ rồi. Hừm..."

Kon cởi cái áo khoác ra đặt nó lên bàn cùng chùm chìa khóa ở cạnh bên. Anh không nghĩ đã trễ thế này. Đôi mắt sáng ngời lộ rõ vẻ mệt mỏi. Gì chứ? Dù có là anh hùng với siêu năng lực đi nữa thì anh cũng là có giới hạn mà!

Tiếng ngáy nhỏ đã lộ rõ bên tai, đôi mắt anh dừng ở cánh cửa phòng ngủ một hồi, gương mặt vẫn nhất định không cảm xúc nào. Anh biết, cậu ta ngủ rồi. Vì thế, anh tiếp tục im lặng, lầm lũi đi sang phòng tắm.

Khi đồng hồ chuyển sang 2 giờ 40, chàng người hùng trẻ tuổi bước ra khỏi phòng tắm. "Hoàn hảo" chính là từ để miêu tả anh ta. Đến cả mái tóc cũng được sấy khô khiến nó mềm mại và có chút bồng bềnh.

Luôn luôn là đẹp đến từng centimet.

"Cậu không định bước ra khỏi phòng à?"

Kon bất ngờ nói. Và sau đó anh tiếp tục với công việc của mình. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và Tim dần lộ diện, hai đôi tai ửng đỏ và cả cánh mũi cũng thế.

"Không thích."

Giọng Tim nghèn nghẹt. Và Kon biết, thằng nhóc này chắc chắn đã bệnh.

"Sao ban nãy không đắp mền?"

"Có đắp."

"Mấy cái?"

"Hả?"

"Có đắp chăn của tôi không?"

"Yên tâm. Tôi không có.."

"Sao lại không đắp?"

Tim ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Không thích!"

"Cậu không coi cái stick trên đầu giường à?"

Tim nhướn mày, hắt xì vài ba cái rồi đi nhanh vào phòng. Chỉ ngay khi cậu bước được 3 bước trong phòng đã thấy đầu giường có tờ giấy stick dán ngay ngắn: "Lạnh thì lấy mà đắp."

Hả?

Tim hơi chần chừ, song ngay lúc quay đầu định nói gì đó với tên ngồi ngoài kia đã đụng đúng ngay ngực của hắn! Kon cúi xuống ép môi mình lên môi Tim, tay nhanh chóng giữ chặt hai tay khiến cậu không thể ngọ nguậy. Rồi cứ thế, Tim cảm nhận vị thuốc trong miệng mình rất nhanh sau đó.

"Anh.."

"Im lặng. Lần sau tôi không muốn cậu ở nhà tôi mà tùy tiện thế này."

Tim hừ mũi.

"Tôi khôn.."

"Đi ngủ."

Chỉ vừa dứt lời, Kon ôm cậu nhóc thấp hơn lăn ra giường ngủ. Trước khi vào giấc cũng không quên đắp hẳn hai cái chăn.

Hm... Thôi thì nhà người ta, mình cũng là của người ta, làm theo người ta cũng không thiệt gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net