3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yoongi cứng đờ người dựa vào khuôn ngực rộng lớn của Jungkook, ánh mắt anh trừng lớn không thể tin được. Cậu vẫn ôm chặt lấy anh như vậy, như cho anh lấy chút ấm áp cuối cùng trước khi rời đi. Và chắc sẽ chẳng ai sẽ có thể cho anh một cái ôm như thế nữa.

"Em...nghĩ chắc rồi sao?"

"Ummm...Chắc vậy hyung..."

Yoongi hơi hé miệng, hớp lấy vài ngụm không khí, yết hầu khẽ lên xuống mấy lần. "Vậy là tốt rồi..."

Jungkook khẽ cười nhàn nhạt. "Aishh mình thật ngốc mà, quyết tâm đến vậy rồi mà còn mong chờ câu giữ lại gì chứ?!!!"

Cậu nhẹ nhàng buông anh ra, khuôn mặt bị cái ôm của cậu hun đỏ ửng. Yoongi cúi mặt xuống, hai ngón trỏ ngoặc chặt lại với nhau. Jungkook nhìn anh một chút, rồi quay đi. Bỗng một tiếng hít khí mong manh lọt vào tai cậu, Jungkook ngoảnh mặt vội lại đằng sau, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy mái tóc mềm buông xuống, che gần hết cả khuôn mặt đang cúi gằm kia. Trên mu bàn tay vương vài giọt nước khả nghi.

"Anh ơi...

Người ngồi trên ghế giật mình, càng cúi sâu đầu, hít mũi vài tiếng mới trầm giọng hỏi:

"Em còn chưa đi sao, đứng đó làm gì chứ?"

"Ngửa mặt lên nhìn em đi Yoongi."

Cậu càng nói anh càng cúi thấp đầu hơn. Đây chẳng phải điều anh trước kia muốn sao, sao lại khó chịu đến như vậy chứ, các tế bào trong cơ thể như tê liệt lại, chỉ còn cảm giác ngột ngạt, đau đớn nơi lồng ngực trái từ lúc cậu nói ra những lời kia lại một phút mỗi giây càng bành trướng hơn.

Chỉ cần nghĩ đến một ngày không xa, cậu sẽ cùng một cô gái xinh đẹp nào đó có cho mình những đứa nhỏ, một nhà 3-4 người quây quần bên nhau ở nơi mà anh chẳng thể nhìn thấy. Cậu sẽ yêu chiều cô gái ấy và những đứa nhỏ như cách mà cậu yêu thương, bảo vệ anh bây giờ nhưng chỉ khác rằng, tình yêu đó sẽ nhiều hơn, bảo bọc hơn, cậu cũng sẽ hạnh phúc hơn, nụ cười vì anh mà mất đi lại một lần nở rộ như những nụ anh đào sau mưa. Còn anh thì ngay cả tư cách đến gần, nhìn thấy cậu cũng chẳng có.

Cái đau đớn làm người anh chết lặng, đoạn tình cảm mà anh cho là mơ hồ này vốn chẳng mong manh như anh nghĩ, nó đã cắm xuống trong trái tim anh những cái rễ non mịn tự bao giờ, êm dịu đến mức anh chẳng hề hay biết mà còn có chút hưởng thụ, men theo những hành động quan tâm của Jungkook, như loài tầm gửi lớn dần lên, khiến anh không thể rời khỏi cậu, cậu chính là nguồn nước êm dịu nuôi lớn nó, mà chẳng có một dòng nước nào thay thế được. Làm sao có chuyện đang nhiên lại có thể quên đi người con gái mình yêu suốt mười mấy năm trời cơ chứ. Chỉ có thể là bỗng nhiên có một người khác với một vòng tay ấm áp có thể xoa dịu, khâu vá lại những vết thương sâu thẳm dưới tận đáy lòng, cho con tim đã già cỗi một chiếc áo mới, biết yêu và mong muốn được yêu như thuở thiếu thời, bằng lòng buông bỏ đi đoạn tình cố chấp thuở sơ tâm, mong cầu về một lần yêu mới.

Bàn tay anh đưa lên nắm chặt lấy lớp áo mỏng manh bên lồng ngực trái, hơi thở càng lúc càng rối loạn, những giọt nước mắt anh đã cố gắng giấu đi giờ đây lại như mưa rào mà rơi xuống. Jungkook bước nhanh đến bên Yoongi, quỳ xuống thảm lông ngước đôi mắt dịu dàng lên nhìn anh, đồng tử co rút lại khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt và đôi môi bị cắn rách da đang loang ra vài tia máu. Ngoại trừ ngày mưa đó anh chạy đến bên cậu, thì cậu chưa bao giờ thấy những cảm xúc quá khích như vậy xuất hiện trên mặt anh cả.

Yoongi khẽ quay mặt đi nơi khác, Jungkook sững sờ, đau lòng nhưng lại xen một chút vui mừng khó tả, nhỏ giọng hỏi:

"Yoongi, sao anh lại khóc? Nói em nghe đi."

"Anh...đau lòng quá." Tiếng khóc không kiềm được lại nữa, thoát ra giữa không gian thoáng dịu. Ánh nắng chiếu vào căn phòng có chút đơn điệu, những hạt bụi li ti phiêu đãng trong không khí như bao bọc lấy chàng trai trước mặt. Jungkook chợt nghĩ đến một khả năng mơ hồ, nhưng ngay sau đó lại tự giễu loại bỏ ngay, nhẹ nhàng vén mái tóc mà cậu luôn yêu thích nhất, lấy từ trong túi áo chiếc dây cột tóc nhỏ, túm gọn thành một chỏm cho anh.

"Tại sao lại đau lòng cơ chứ? Hừm...đừng nói là anh sợ không có ai nấu cơm cho anh nhé, anh suốt ngày bỏ bữa thôi, nếu sau này em ..."

Chưa kịp dứt câu, môi cậu đã bị chặn lại bởi một đôi môi nóng ẩm tanh tanh mùi máu khác. Đôi môi đó vụng về hôn lên từng chút, từng chút. Cánh tay bám vào vai cậu khẽ run run rồi như thăm dò ý kiến mà ôm lấy bờ vai vững chãi của cậu.

"Hôn lại anh đi, làm ơn...đừng đẩy anh ra."

Lúc này Jungkook mới lấy lại nhận thức, một tay ôm chặt lấy eo anh, tay kia giữ lại vai dùng sức đáp trả lại. Từng chút từng chút gặm cắn, vết cắn chưa kịp khô trên môi Yoongi một lần nữa chảy ra những tia máu ấm nhưng người kia cũng chẳng buông tha, lia lưỡi liếm sạch những tia tanh nồng, đầu lưỡi từng chút từng chút lướt qua khoang miệng ấm áp, quấn lấy nhau như một cuộc giao triền của cặp tình nhân sau bao ngày xa cách.

Cuồng Nhiệt.

Ướt Át.

"Đừng đi, làm ơn đừng bỏ anh lại. Anh yêu em, Jungkook."

-

Jungkook cúi xuống hôn lấy mái tóc mềm của anh, bàn tay hai người đan chặt lấy nhau. Cậu nhẹ nâng bàn tay anh lên, như đối với một bảo vật trân quý, hôn lên từng khớp xương trắng nõn. Yoongi khẽ cười.

"Nhột."

Cậu ngửa mặt lên nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng. Cả gương mặt ngọt ngào như đứa trẻ vừa lấy được chiếc kẹo mà nó mong muốn bấy lâu.

"Sao lại cười gớm vậy chứ?" Yoongi hơi ngoảnh mặt sang hướng khác, ánh mắt xen chút ngại ngùng. Trước kia Jungkook cũng từng nhìn anh với ánh mắt như vậy, nhưng lúc đó anh chính là một straight boy chỉ thấy cậu cười rất đẹp, ngoài ra không có gì hơn. Nhưng giờ nhìn lại nụ cười đó, anh lại không kiềm được mà ngại ngùng, đầu quả tim như tan chảy, ánh mắt âm thầm nhìn thêm mấy lần.

"Yêu anh."

"Em không sợ anh..."

Jungkook đưa tay mình chặn lại lời anh chuẩn bị nói, nghiêm túc.

"Em tin anh, tình nguyện tin anh vô điều kiện, thứ em muốn là trái tim anh. Khi thấy anh mang bộ dáng cô độc trong phòng, lạnh lùng, thờ ơ như chẳng ai có thể vớt anh khỏi biển trời cô lẻ đó thì em chợt nhận ra thứ em muốn không phải là thân xác anh, mà nhiều hơn thế, trái tim lạnh lẽo kia em cũng muốn, muốn dùng sức mình hòa tan nó.... Nhưng ngày hôm đó em nhìn thấy anh cùng cô gái đó cười nói thật sự rất vui vẻ thì em chợt thấy mình thất bại như thế nào, càng muốn tiến gần, anh lại càng lùi ra xa..."

"Nên em muốn chúng ta dừng lại?"

Jungkook khẽ gật đầu, Yoongi ngồi xuống thảm, ôm lấy eo cậu:

"Ngày đó, do quá khổ sở khi cô ấy kết hôn nên anh đã đồng ý ở bên em, anh vẫn chỉ cho rằng em là muốn vui đùa đôi chút, cho đến khi anh chợt nhận ra rằng mình đang làm gì thì có vẻ như là quá muộn rồi, anh muốn lạnh nhạt, thờ ơ một chút, để em nản lòng rồi buông tay nhưng đối mặt với những thay đổi của em với khuôn mặt buồn bã và sự quan tâm đó, chẳng biết từ khi nào anh lại có chút để tâm. Anh nhận ra cảm xúc này khá nhanh. Những ngày tháng đó anh rất sợ hãi, luôn tìm cách tránh mặt em càng nhiều càng tốt nhưng chính ngày đó gặp được cổ, cô ấy nói với anh rất nhiều điều, làm anh chợt nhận ra rằng, anh thật sự đã có thể để tâm thật nhiều đến một người, sau những năm tháng coi cô ấy là tất cả."

Anh dừng lại một chút, trầm ngâm:

"Còn cô ấy sao, hôm đó cổ cãi nhau với chồng và bỏ về nhà mẹ. Anh kể cô ấy về em và cô ấy nói với anh "Tình yêu thật sự rất đẹp đẽ, nó nên được nghe theo trái tim, chứ không nên bị giới hạn bởi giới tính hay những sự phán xét"

Jungkook ôm chặt anh lại, tựa cằm lên đỉnh đầu Yoongi. Lần đầu thấy anh nói nhiều như vậy, chút ngọt ngào lan tỏa dưới đáy lòng, cậu muốn đánh cược lại lần nữa, tin vào lời yêu của anh.

"Yoongi, anh muốn ăn bánh kem không? Em muốn ăn bánh kem!

"Bây giờ?!"

"Yup..."

-

Còn ở một tiệm bánh nhỏ cách ngôi nhà êm ấm của cặp chích bông nọ gần con phố lại là một cảnh tượng khác...

Anh chủ tiệm - Jin xách cổ áo Namjoon từ góc phòng, kéo ra:

"Joonie, em có mau đi xử lý cái túi rác kia không? Tiệm thì đã đông mà em còn ngồi đó chơi game nữa."

"Hyung aah.. từ đã, sắp xong rồi, em đi vứt liền đây."

Đúng vậy, hiện tại Jin đang là chủ của một tiệm bánh ngọt nhỏ, Namjoon vẫn sáng tác nhạc, tham gia những chương trình nhưng so với việc đó anh yêu nhà mình lại yêu thích việc ăn uống hơn vì vậy...mới có sự xuất hiện thêm cái nghề tay trái là tiệm bánh Eat Jin này.

Sau chừng 5 phút kì kèo, Namjoon cũng phải đầu hàng mà lết xác đứng dậy đi vứt rác. Nhưng ông trời đâu xót thương cho những kẻ lười biếng, anh vừa mở cửa ra, còn chưa kịp chiêm ngưỡng ánh sáng mặt trời của cái ngày đầu hè, thì tấm cửa kính do có người đẩy vào đã lao rầm vào người anh.

Túi rác chưa kịp cột chặt, bay một vòng cung 180° rơi vãi sạch sẽ ra sàn. Cả tiệm bánh hơn ba chục người lặng như tờ hướng mắt về thảm trạng nơi cửa ra vào. Cả ba người bao gồm cả hai người đứng ngoài cửa kính như chết chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn mớ hỗn tạp gồm kem, vụn bánh, giấy gói tung tóe trên sàn. Sáu mắt nhìn nhau rồi không ai bảo ai, hai tên to xác bắt đầu tự giác cúi người xuống dọn dẹp trong lặng lẽ. Và suốt cả quá trình đó cả tiệm bánh vẫn lặng yên, đưa mắt theo nhìn hai người. Thật may thay, cho đến khi quý ngài chủ tiệm bước ra thì hiện trường đã hoàn toàn sạch sẽ, Yoongi cũng thở phào nhẹ nhõm hộ hai người.

"Yoongi, Kookie! Hai đứa tới mua bánh saooo???"

Yoongi khẽ cau mày ra vẻ khó hiểu rồi từng bước ra ngoài cửa tiệm, ngắm chiếc biển hiệu mới toanh màu trắng sữa cùng với tên hiệu được mạ vàng sáng lóe, khẽ chống cằm nghiền ngẫm.

"Jungkook tới đây! Xem trên đây viết gì?"

Jungkook ngẩn người, dường như đoán được gì đó, mỉm cười: "Tiệm bánh ngọt Eat Jin"

Yoongi khẽ nhướn mày, hỏi lại Jin:

"Thế hyung nghĩ em tới đây mua gà rán hay hamburger?"

"Aishhh thằng nhóc này, bớt ghẹo gan đi Yoongi."

Jungkook khẽ bật cười, nhìn hai con người đang lời qua tiếng lại kia, tiến lại sau lưng, gọi với vào trong:

"Namjoon hyung, cho em hai Tiramisu một matcha một dâu."

Jin nhìn thấy hành động của Jungkook, nhướn mày cười cười:

"Áy chà, hai vị muốn đến tiệm tôi come out sao?"

Jungkook cười cười kéo Yoongi về chiếc bàn giáp cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ bao bọc lấy hai người. Anh khẽ vươn vai, đôi mắt nheo lại như chú mèo, khuôn mặt giờ đây lại lộ ra chút lười biếng, Jungkook khẽ cười.

- Lát nữa ăn ít một chút trưa về còn dùng cơm, nha hyung!

Yoongi gật gật đầu, mấy sợi tóc tơ mềm khẽ lay động, Jungkook thật muốn đưa tay vuốt lấy nhưng nghĩ đến đang ở ngoài lại thôi. Bánh nhanh chóng được mang lên, hai miếng bánh vuông vắn được đặt trong chiếc đĩa trắng sứ một hồng một xanh ngọt ngào bắt mắt. Hai mắt Jungkook sáng rỡ khi thấy bánh ngọt nhưng thấy ánh mắt Yoongi hơi dừng ở mặt mình, cậu mỉm cười cúi đầu múc một miếng bánh nhỏ, đưa lại gần anh:

"Anh muốn thử một chút không? Ngọt lắm đó."

Vành tai anh khẽ đỏ lên, ánh mắt hết nhìn miếng bánh trắng mịn được phủ một lớp siro đỏ và lát dâu bên trên, lại nhìn gương mặt dịu dàng của cậu. Hơi nhướn người lên, ăn lấy miếng bánh ngọt trên nĩa. Jungkook nhìn chiếc nĩa còn dính chút kem trắng, trong đầu hơi có suy nghĩ dấu nó vào túi mang về.

Bỗng một xúc cảm mềm lại ở bàn tay làm Jungkook ngẩn người lần thứ n trong ngày, bàn tay trắng trẻo đó khẽ nắm lấy tay cậu. Jungkook âm thầm nghĩ "Còn gì mà ở ngoài nữa chứ, giờ này mà không chủ động lại mới là đồ ngốc".

Hai bàn tay đan chặt lấy nhau, gương mặt tươi cười tràn ngập tình ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net