| 03 - 1 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, họ ăn sáng như thường lệ. Jungkook rời đi ngay sau đó để kiểm tra tấm da thú, khi Yoongi cùng Hoseok và Namjoon giúp những người rửa chén đĩa.

"Sẵn sàng cho cuộc săn gà mới chưa?" Hoseok cười toe toet.

"À, chuyện đó," Yoongi làm vẻ mặt có lỗi, "Tôi sẽ đi cùng Jungkook. Chỉ hai người thôi."

"Oooh, cuối cùng cũng đi riêng hả?" Jimin trêu chọc , "Waaaa mọi thứ sẽ tuyệt vời lắm đây."

"Cậu mang não đi rửa cùng đống bát đi", Yoongi càu nhàu.

"Nhưng anh rất vui," Seokjin cười, "Anh đã lo, cả hai em sẽ đau khổ vì em bị bắt vào đây khi mà em không hề muốn. Kể từ khi mẹ Jungkook mất em ấy luôn sống khép mình, anh đã lo lắng rằng em sẽ đánh giá Jungkook là thô lỗ và cuối cùng căm ghét em ấy. Nhưng giờ anh thấy rằng nó hơn cả những gì mà anh tưởng tượng rất nhiều."

" Em muốn thử." Yoongi xoa gáy, " Em chỉ nhất thời xúc động khi bất ngờ bị xô đẩy trở thành người bạn đời tương lai của Jungkook. Em đã rất tức giận vì cha đã ruồng bỏ em. Em rất giận khi Jungkook thậm chí không cố gắng làm cho mối quan hệ của cả hai trở nên tốt hơn, dù đó là vai trò của anh ấy. Em chỉ phát điên với mọi thứ. Nhưng giờ nếu nhìn kỹ, anh ấy không tệ đến vậy. Có lẽ là anh ấy cần rèn luyện kỹ năng giao tiếp, nhưng có một số việc em không thể làm được gì.." em bặm môi, " Dường như việc mẹ anh ấy mất đã để lại cho anh ấy một vết thương quá lớn."

"Thật sự," nụ cười của Seokjin trở nên buồn bã, "và cả cha cậu ấy."

"A,ông lão tội nghiệp, tôi nhớ ông ấy rất yêu mẹ của Jungkook," Taehyung bĩu môi, "Tôi nhớ bà ấy."

"Có chuyện gì với bà ấy vậy?" Yoongi hỏi, tò mò về người phụ nữ từ bộ tộc của mình.

"Có lẽ cậu nên hỏi Jungkook, tớ không nghĩ đó là chuyện mà chúng tớ sẽ nói với cậu," Jimin nói và vỗ vai em.

"Được rồi," Yoongi đứng lên, quyết định đến việc gặp Jungkook thay vì chờ đợi, "Tôi sẽ đi."

"Tôi sẽ đi với em." Namjoon, người luôn im lặng trong các cuộc trò chuyện, nói.

Yoongi biết Namjoon muốn họ nói chuyện với nhau.

Cả hai đi trong yên lặng, yên lặng kéo dài trong một thời gian. Không ai trong họ biết bắt đầu từ đâu. Namjoon trông có vẻ căng thẳng như vậy nhưng Yoongi không biết làm cách nào để tiếp cận anh. Tự nhiên, với điểm dừng cao, mắt vẫn nhìn xuống đất. Yoongi cũng vậy, có sự chờ đợi.

"Tôi xin lỗi," Namjoon xin lỗi.

Yoongi tự nhiên, em tiến lại gần hơn, "Tại sao anh lại xin lỗi?"

"Vì thể hiện tình cảm với em", thừa thừa nhận, "mặc dù tôi biết em sẽ đến với Jungkook cho dù thế nào đi nữa."

"Làm sao anh biết điều đó?" Yoongi cau mày, "Tôi thậm chí không biết sẽ đến đâu. Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ cố gắng ."

"Nhưng tôi biết," Namjoon cười khan, "Jungkook sẽ làm bất cứ điều gì để đưa em trở lại nếu em muốn rời đi, ngay cả khi cậu ấy từ bỏ cả quả thận của mình, cậu ấy vẫn đặt hết sức mình vào dĩa thức ăn."

"Tôi lạc ở đây, Namjoon, anh muốn nói gì vậy?"

Người thủ lĩnh nhất thời thở dài, "Tôi là bị em thu hút trước, mùi hương của em, nó đã thu hút tôi và Jungkook đến tận bây giờ. Nhưng tôi đã nhìn thấy em trước, em còn nhớ tôi đã cạ vào em ở bờ sông không?"

"Yeah..," Yoongi nhăn mặt, "hôm đó anh làm tôi sợ chết khiếp."

"Ừ, đúng ngày hôm đó," Namjoon cười, "nhóm chúng tôi đã theo dõi bộ tộc của em trong nhiều tháng qua. Em thậm chí đã gặp Seokjin ở lần đầu tiên dù đó là vô tình. Tôi đã. . . bị hấp dẫn. Lúc nào trông em cũng buồn, nhưng mùi hương của em đã kéo tôi lại gần. Hôm đó ở bờ sông, tôi không có ý định sẽ lộ diện, em biết không.? Tôi muốn hoàn thành hiệp ước trước, sau đó sẽ lên kế hoạch tán tỉnh em một cách đàng hoàng. hiazzz nhưng Jungkook, cậu ấy đã đánh dấu em rồi."

"Đánh dấu tôi."

Con sói cao lớn ậm ừ. "Ừ, cậu ấy đã đặt dấu ấn vào em đầu tiên."

"Dấu ấn?" Yoongi cảm thấy thật mất hứng,
"Nó có ý nghĩa gì không?"

"Dấu ấn là, à, giải thích sao đây?" Namjoon trầm ngâm nhìn lên, "Có ba bước để bầy sói đến được với nhau. Đầu tiên, đó là sự tán tỉnh, một hành động tán tỉnh. Thứ hai đó là dấu ấn, nó giống như.... trao niềm tin cho người sắp trở thành bạn đời, trao trái tim của em cho họ. Cuối cùng là giao phối, đây là bước quan trọng của loài sói,vì một khi chúng đã giao phối, chúng sẽ giao phối mãi mãi, ngay cả khi không thực hiện thường xuyên, khi hai con sói bị thu hút sẽ ghi dấu ấn vào nhau mà không cần tán tỉnh trước, nhưng với con người, ah, có chút khác nhau.Có còn nhớ khi Seokjin nói rằng anh ấy sợ nếu một trong cả hai người sẽ bị thương không.?"

"Vâng.?"

"Anh ấy muốn nói đến Jungkook, thật đó, không có ý gì đâu, Yoongi," Namjoon cười khúc khích, "bởi vì chúng tôi biết cậu ấy đã ghi dấu ấn vào em, trước khi tán tỉnh em hoặc thậm chí là biết đến em. Giữa bầy sói thường thì không sao, không quá nguy hiểm đến như vậy nhưng em là con người đó là lý do tại sao Seokjin lại sợ."

"Tại sao vậy?" Yoongi hỏi, "Tại sao nó lại khác nhau giữa người sói với người thế.?"

" Khác biệt rất nhiều, Yoongi, rất nhiều, phải mất một khoảng thời gian để bố Jungkook ghi dấu ấn vào mẹ của cậu ấy, bởi vì dấu ấn giống như...- " Namjoon dừng lại để suy nghĩ những lời tiếp theo của mình, " Giống như việc em buộc trái tim của mình và trao đầu dây bên kia cho người mà em đã ghi dấu ấn. Sói có mối ràng buộc lẫn nhau, hai con soi thường không muốn tách rời nhau khi chúng đạt được đến cấp độ đó, vì điều đó sẽ gây tổn thương rất nhiều cho cả hai. Nhưng con người lại không thể cảm nhận được điều đó. Hãy tưởng tượng xem Jungkook sẽ đau khổ đến nhường nào, nếu em quyết định cắt bỏ đầu còn lại khi mà cậu ấy đã buộc chặt trái tim của mình."

"Tại sao anh ấy lại làm như vậy?" Yoongi đột nhiên cảm thấy thất vọng, " Chúa ơi, nếu tôi quyết định theo anh thì sao ?!"

"Dấu ấn có thể xảy ra nếu cả hai bên đều có sự thu hút lẫn nhau, dù chỉ là nhỏ nhất, điều đó có nghĩa là nó đã xảy ra bởi vì cả hai bạn đã được thu hút bởi nhau," Namjoon giải thích , "Em đã bị cậu ấy thu hút khi em gặp cậu ấy lần đầu tiên, đúng không?"

"Chà, tôi không mù," Yoongi càu nhàu để che giấu sự xấu vì bị bắt gặp, "anh ấy thật hấp dẫn." Sau đó, em nhìn thấy Namjoon, " anh cũng vậy. Nhưng cậu anh để lại dấu ấn trong tôi."

"Tôi không làm thế.," Namjoon thừa nhận, "Tôi tự kiểm soát được bản thân để ghi dấu ấn vào ai đó. Trường hợp của Jungkook, à, đó là một tai nạn."

"Tai nạn." Yoongi bế tắc.

"Không tồi đâu," Namjoon cười khúc khích "cậu ấy còn quá trẻ và tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy sức hút lớn."

Yoongi mím môi, "Anh biết Jungkook đã ghi dấu ấn trong lòng tôi, nhưng anh cứ thể hiện sức hút của mình với tôi hả."

"Đó là lý do tại sao tôi xin lỗi. Tôi quá ghen tị nên không suy nghĩ về những gì tôi đang làm là ích kỷ và tôi có thể làm hại Jungkook bằng hành động của mình," Namjoon nghi ngờ khi nhìn xuống, " Tôi thực sự xin lỗi. "

"Anh phải xin lỗi anh ấy, không phải tôi," Yoongi nói, "Anh ấy là người đau khổ vì điều đó."

"Tôi sẽ. Bây giờ. Đó là lý do tại sao tôi đi theo bạn".

Họ tới bờ biển Jungkook đang tiếp xúc với mấy tấm da trên bờ đá.Jungkook quay lại khi nghe tiếng bước chân của hai người. Mắt cậu lướt nhanh từ Yoongi qua Namjoon, chúng bỗng mờ đi, cơ thể Jungkook cứng lại.

Vị thủ lĩnh đương nhiệm ngân lên một tiếng dài và buồn. Jungkook thả lỏng vai để trả lời, căng thẳng dần như tan biến dưới những ánh mắt bối rối. Namjoon kết thúc bằng một tiếng ngâm từ cổ họng và Jungkook cũng trả lời như thế.

Jungkook chỉ cười nhẹ, nhưng vẫn rất đẹp. Nụ cười mà luôn cười với cha không có cách nào so sánh với nụ cười này. Sự nhẹ nhàng trong đó giúp anh ấy trở lại đúng với lứa tuổi. Yoongi thực sự ngạc nhiên khi mà cười một cái lại có thể thay đổi hoàn toàn một ai đó.

Namjoon sau đó sủa nhẹ một tiếng , tiếng sủa vui tai khiến Jungkook đỏ mặt. Không cần não cũng có thể biết được anh ta nói gì. Yoongi thụi con sói cao lớn kia một cú cánh tay.

" Gặp lại sau nhé," Namjoon nói với nụ cười rạng rỡ hơn, "Đừng quá xa, được không?"

"Được rồi", Jungkook gật đầu.

Sau đó Namjoon nhảy về hướng họ đến, quay trở lại hang ổ.

"Namjoon nói với tôi rằng anh đã ghi dấu ấn trong tôi ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Bây giờ Jungkook nhìn anh ấy với vẻ mặt xấu hổ, "Tôi - anh ấy không nên nói với em!"

Yoongi đảo mắt, "Chà?"

Con sói lơ đãng phủi mấy tấm da, chỉ để đôi tay bận rộn. Ah, Yoongi hoàn toàn có thể đọc được con sói này nếu em cố gắng thêm một chút, Jungkook giống như một cuốn sách mở, một cuốn sách mà em có thể hiểu rõ hơn.

"Tôi đã làm," Jungkook thừa nhận.

"Điều đó thật nguy hiểm," Yoongi nói, "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi quyết định muốn ở cùng Namjoon?"

"Em chắc chứ ..?"

"Giờ thì không... Nhưng nếu có."

Jungkook nhặt lông còn sót trên miếng da, "Tôi không biết nữa. Tôi chưa nghĩ tới. "

Yoongi thở dài, "anh đúng là kỳ lạ."

Jungkook nhún vai. Sau đó chồng từng tấm da lên nhau. Yoongi cũng giúp anh cầm một ít. Sau đó họ cùng bước trở về.

Khi về đến nơi, Jungkook do dự đặt đồ vào tay em. Yoongi hiểu. Ban đầu, Jungkook dự định làm da này để cho họ ngủ riêng. Nhưng giữa khoảng thời gian từ lúc đó bắt đầu cho đến bây giờ, có một sự thay đổi trong động lực của Jungkook. Yoongi không thực sự bận tâm về việc em sẽ ngủ với Jungkook nữa.

Quyết định rằng mình sẽ chấm dứt sự lưỡng lự của Jungkook, Yoongi đặt miếng đệm trên tay xuống ngay cạnh tấm nệm cũ. Sau đó, em đẩy chiếc rương lại gần cửa ra vào một chút để có thêm chỗ và trải cẩn thận các viên đá mặt đất. Thay vì chất đống các tấm đệm để tạo ra những tấm nệm khác nhau, em nghĩ sẽ tốt hơn nếu sử dụng chúng để mở rộng tấm cũ để chúng có thêm không gian ngủ và cũng không lãng phí những tấm đệm toàn tâm huyết mà Jungkook tỉ mỉ làm ra.

"Anh đứng đó làm gì?" Yoongi bò chườm dưới đất để trải các lớp da, em với lên, "Mang lại ở đây, mặt đất của chỗ này không được phẳng."

Chớp mắt khỏi trạng thái xuất thần, Jungkook giúp Yoongi trải nốt phần còn lại.

Khi bề mặt đã phẳng và lan rộng, Yoongi nằm sấp xuống. Mùi nắng xộc vào mũi em. Em dụi mặt vào bộ lông và thở dài sung sướng.

"Em cảm thấy như thế nào?" Jungkook hỏi. Yoongi có thể cảm thấy con sói đang nằm xuống bên cạnh em và nằm trên bụng em.

Áp má xuống nệm mình để có thể đối mặt với Jungkook, Yoongi cười, "Cảm giác thật thoải mái."

Thật tinh tế, gần như vô hình, nhưng Yoongi vẫn bắt gặp niềm tự hào trên nụ cười ẩn giấu của Jungkook trước khi con sói con giấu mặt vào phía bên trong của khuỷu tay cong của em. Lần này, Yoongi không thể kiềm chế được đưa tay chạm vào chóp tai đang ửng đỏ của Jungkook. Con sói ngoảnh đầu khỏi khuỷu tay, há hốc miệng ngạc nhiên. Tay Yoongi không còn đặt trên chóp tai của Jungkook, nhưng rồi em lại đưa tay đến bên tai đó và chạm vào nó.

Mặt Jungkook đỏ bừng, anh áp má lên cẳng tay, đối mặt với Yoongi, "Em làm gì vậy?"

Yoongi nhún vai, ngón tay vẫn vờn tai của Jungkook.

Một lúc sau, Jungkook xoay người để anh nằm nghiêng sang bên trái và nắm tay Yoongi. Anh đưa cổ tay của Yoongi lên môi và, một lần nữa, đặt những nụ hôn ở đó.

"Tại sao anh làm việc này?" Yoongi hỏi, em thực sự tò mò, "Trước đây cũng vậy."

"Đây là chỗ tỏa ra mùi hương của em," Jungkook trả lời.

Yoongi ậm ừ, "Còn đâu nữa?"

"Quanh cổ và gáy của em," Jungkook trả lời, môi chạm vào da Yoongi, "phía sau đầu gối."

"Namjoon đã nói với em rằng cả hai người đều bị thu hút bởi mùi hương của em," Yoongi bắt chước trở mình như Jungkook, "em có mùi như thế nào?"

"Cam quýt, quả mọng", con sói dừng lại sau đó nói thêm, "cỏ khô mới khô."

"Kỳ cục quá nha", người kia khúc khích.

Jungkook mỉm cười đáp lại rồi nhấn nụ hôn lên cao hơn lần trước, cho đến tận khuỷu tay,anh choàng cánh tay qua vai, tới khi lơ lửng bên trên, khiến em đặt lưng xuống. Jungkook ghé sát lại áp mặt vào cổ em, dụi vào để mở rộng nó ra.

Ậm ừ mãn nguyện, Yoongi có thể cảm nhận được môi Jungkook đang di chuyển trên da mình,nếm vị nắng và muối trên đó cùng với những tiếng động ướt nho nhỏ phát ra từ vụ va chạm. Nhưng Jungkook không thể tiến quá xa khi đến vai em vì chiếc áo da thú, đôi môi cậu lướt lên trên, tiến đến đường cằm, một bên má, tới mí mắt, rồi đến khoảng trống giữa hai hàng lông mày, xuống chiếc mũi nhỏ, đến viền môi trên, nhưng ngay trước khi môi họ chạm nhau, Jungkook nghiêng người rời ra một chút.

Yoongi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai phía trên mình, đôi mắt long lanh, đôi môi mỏng hé mở thở ra; Jungkook đang đợi, chờ em mời, chờ em cho phép anh ấy. Vì vậy, em nâng cánh tay của mình lên, khóa cổ tay của mình trên gáy Jungkook, và kéo con sói xuống cho nụ hôn mà cả hai đều muốn.

Nó thuần khiết, không hơn gì những cái lấp liếm nhỏ, nông và thoáng, nhưng ngọt ngào, ấm áp. Yoongi cảm thấy bàn tay của Jungkook luồng xuống dưới áo của em, ngón tay xoa bóp phần xương hông nhô lên, nhưng không tiến xa hơn nữa.

Khi cả hai rời ra, Yoongi ấp ngón tay cái lên bọng mắt mỏng của Jungkook và thầm thì "Đi nhé? Gà của chúng ta, chúng ta đang chờ đợi những người bạn mới đó."

Jungkook nở nụ cười thật tươi. Yoongi chìm vào nếp nhăn đáng yêu ở khoé mắt anh răng thỏ khoe ra, mũi chun lại, rồi em nghĩ, ah, anh ấy thật đẹp.

Thật đáng sợ khi những cảm xúc của em về Jungkook thay đổi nhanh như vậy. Nó lành mạnh chứ? Thế có ổn định không? Em hoàn toàn không biết, em chỉ biết cảm giác em dành cho Jungkook hiện tại thật tuyệt vời.. Nỗi tức giận trước kia chỉ như một cơn ác mộng, cơn ác mộng em luôn quên đi khi thức dậy mỗi sáng.

"Yoongi?"

Con người quay trở lại thực tại, Jungkook đã sẵn sàng với cây giáo trong tay.

"Xin lỗi", Yoongi cười lợi khi Jungkook kéo lên.

Họ rời khỏi lãnh địa, băng qua rặng cây và tiến sâu hơn vào khu rừng. Jungkook khẳng định anh muốn trở thành người mang chiếc giỏ mà Yoongi đã mượn từ các bà mẹ, nhưng Yoongi thuyết phục anh trở thành người đuổi gà vì sức chạy của con người không nhanh như vậy, cuối cùng thì con sói cũng đồng ý.

Lũ gà, ừm, không nhanh như Jungkook nhưng chúng ta có một vài trò chơi bắt đầu để né các móng vuốt, khiến Jungkook thường xuyên gầm lên bực tức. Yoongi đứng nhìn thích thú. Em thấy những khoảnh khắc trẻ con và nghịch ngợm hết sức đáng yêu. Những câu hỏi vẫn lơ lửng ở đó, về quá khứ của Jungkook, về mẹ anh , về chuyện thành niên, nhưng chúng có thể chờ đợi, hiện tại Yoongi chỉ muốn ôm trọn khoảnh khắc này.

"Anh có chắc là anh có thể bắt được nhiều gà hơn không?" Yoongi trêu chọc khi Jungkook vừa bỏ mất một đàn gà khác mà không bắt được con nào, "Ôi, con gà tội nghiệp trong chuồng của chúng ta, nó chỉ có một người bạn mới ở đây." Sau đó,em vỗ nhẹ vào cái giỏ bên cạnh bàn chân của mình, nơi có một con gà duy nhất đang kêu.

Jungkook cau có lắc mình để rủ lá và cành khô trên tóc. Yoongi cười lên và gọi anh là chú cún con, không biết là nước đi sai khi thấy trái đất, bản thân thì ngã ra đất.

"Vừa gọi tôi là gì thế?" Jungkook nghiêng đầu hỏi, vừa nguy hiểm vừa thiếu sót.

Yoongi tham gia cuộc vui. Em nâng lên rồi nhếch mép, "Cún con."

"Cho em thấy con chó đó là thế nào", Jungkook đánh dấu lên rồi tấn công vùng cổ Yoongi bằng những cú gặm.

Con người vặn vẹo dưới sức mạnh của chàng sói, cười gần chết vì em có máu buồn, "Khônggg! Nhột quá! Em xin lỗi! Em xin lỗi! là sói! Chắc chắn là một con sói trưởng thành, mạnh mẽ, vĩ đại!"

Jungkook ngồi lại chỗ cũ và khoanh tay trước ngực tự mãn, "Vậy mới phải."

Yoongi tinh nghịch vỗ vào bụng Jungkook, "Đồ ăn gian."

Con sói nắm tay em, giữ lấy tay còn lại, rồi cúi xuống đặt lên môi Yoongi một nụ hôn xây xẩm đất trời. Nó sâu hơn lúc họ ở trong lều ban sớm, nó tràn ngập dự tính và đam mê. Em thấy mình sắp tan ra trong vòng tay Jungkook. Em để con sói thống trị mình, để hai đôi môi xoay vòng tội lỗi. Cuối cùng khi Jungkook rời môi, đôi mắt em mờ đi vì muốn. Jungkook đưa cổ tay em lên qua đầu rồi nắm chúng lại bằng một tay, rồi trượt bàn tay còn lại vào trong áo, đặt nó lên bụng Yoongi.

"Em tự hỏi," Yoongi cười khúc khích mặc dù khó thở, "có chuyện gì giữa anh và bụng em vậy."

"Nó phẳng và rất trắng và tôi-" Jungkook giải thích nhưng rồi lắc đầu, thả hai tay Yoongi ra, "nó rất kỳ lạ."

"Không, nói cho em biết ," Yoongi nói, chống tay giữ lấy trọng lượng của cơ thể.

Mặt Jungkook đỏ tưng bừng," Không, nó - em sẽ ghét tôi mất. "

"Anh đã bỏ rơi theo đúng nghĩa đen vào đêm đầu tiên chúng ta cạnh nhau, và giờ em vẫn ở đây," Yoongi rơi vào bế tắc. Nhìn nét mặt Jungkook dần dần lâm vào cảm giác lỗi, Yoongi mềm lại, "Anh không phải nói muốn thử sao? Hãy bắt đầu từ những công việc nhỏ nhất như là kể em nghe mọi thứ."

Jungkook ngập ngừng. Anh quay mặt đi, lẩm bẩm, "Tôi chỉ tưởng tượng nó sẽ ra sao khi được lấp đầy bởi những chú cún con của tôi."

Yoongi thấy bụng mình đập loạn, "Sao cơ?"

"Tôi biết là không thể! Tôi chỉ đang tưởng tượng cảm giác sinh sản - ah, chết tiệt, nghe kỳ quá, tôi biết đây là một suy nghĩ xấu mà.!" Jungkook lồm cồm bò dậy.

Đến Yoongi cũng thấy rất ngạc nhiên, giữ chặt Jungkook lại, miệng mấp máy điều gì đó nhưng em cũng không biết nói gì.

Anh ấy - được rồi, Yoongi không thích ý nghĩ đó đâu. Em biết rất rõ sẽ không có phép màu nào tạo ra tử cung hay cái gì đó trong em cả, nhưng, nghĩ đến chuyện được Jungkook lấp đầy bởi các hạt của anh, đánh dấu em từ bên ngoài vào trong,phối hợp cùng anh ấy, wow, làm điều gì đó với anh ấy.

Điều đó nó kỳ cục chứ? Nhưng nó - em thấy cơ thể mình nóng ran.

Jungkook nhìn thấy điều gì đó trên biểu hiện của em, vì trông em có vẻ ngạc nhiên và sau đó chuyển hẳn sang trạng thái nguy hiểm.

Yoongi thấy đôi tay mạnh mẽ của người bạn đời tương lai đặt trên da mình. Chúng len vào trong áo em, cảm nhận cơ thể em, một tiến lên bầu ngực, một lướt xuống bụng em.

"Nghe tuyệt đúng không?" Jungkook gầm gừ khe khẽ từ cổ họng, "Em muốn chứ? Muốn tôi lấp đầy em?"

Jungkook đồng thời nhấn xuống đầu vú em. Yoongi rên rỉ đứt quãng. Chúa ơi, Jungkook đã làm gì em vậy?

Jungkook gầm lên. Con sói chồm lên khiến Yoongi nằm ngửa ra đất. Nụ hôn tiếp tới quá bạo, hơn lần trước nhiều lần, hơn tất cả những lần trước cộng lại. Đây là.. bản năng loài thú? Cứ như Jungkook muốn ăn thịt em, nuốt chửng em, thưởng thức em vậy, và Yoongi sẽ cho phép, ôi chúa, Yoongi sẽ để điều đó xảy ra.

Thanh âm của em phát ra ngay lúc này là tội lỗi, là hư hỏng, là dâm dục. Nhưng em không thể dừng lại, em muốn nhiều hơn, em muốn Jungkook lột trần em, muốn Jungkook đánh dấu trên từng mảnh da của em, muốn Jungkook để lại hạt giống của mình vào trong em, muốn sinh con cho Jungkook. Em muốn, muốn, muốn.

"Chà chà, xem chúng ta nhìn thấy gì này."

Jungkook nhanh chóng tách khỏi cái hôn. Yoongi thì cần thời gian để hồi thần trước khi nhận ra có kẻ lạ mặt ở đây.

Chúng là đàn sói mà em cùng Hoseok và Jimin đã từng gặp trước đó. Em nhớ tên alpha kia, Jaebum.

Một trong số chúng tặc lưỡi, "Đừng có vô ý thức như thế, Jungkook, chúng ta không phải thú vật hoàn toàn đâu. Đáng ra phải đợi về đến nhà đã chứ."

"Mấy người là đang xâm phạm lãnh thổ!" Jungkook nhảy ra khỏi lònh Yoongi và che chắn cho em khỏi những kẻ lạ mặt.

Jungkook gầm lên, khác hẳn sắc thái lúc hôn Yoongi ban nãy. Đây là tiếng gầm hoang dã, với sự tức giận, sự khinh bỉ. Em cảm thấy sợ, không phải vì Jungkook bởi em biết Jungkook sẽ không làm em bị thương, điều em sợ chính là về đám người ở kia

"Bình tĩnh nào, Jungkook," một con sói khác, cao ráo và tự mãn, nói , "tụi này không đến đây để đánh nhau."

"Câm mồm, Yugyeom," Jungkook rít lên, "tao đang nói chuyện với alpha của mày."

Con sói tên Yugyeom nhe nanh, "Thằng nh - "

"Chúng tao đến để chỉ đến chỉ muốn thông báo rằng," Jeabum bình tĩnh cắt ngang, "báo ông già mày rằng bầy của tao gửi lời tuyên chiến."

"Mục tiêu của mày là gì?" Jungkook hỏi

"Lãnh thổ," Jaebum nở nụ cười tự mãn, liếc Yoongi, "và những thứ khác."

Yoongi rùng mình. Em không thích cái nhìn từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net