1.Người cá là một sinh vật vô cùng kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

Seokjin còn nhớ, lần đầu gặp Jungkook là một ngày thời tiết rất thất thường.

Hôm ấy, vì để mang dù cho anh trai mà anh phải cầm ô chạy dưới mưa, rõ ràng là một chuyện đáng tôn vinh hết sức.

Lúc anh đi ngang qua vách đá bên bờ biển thì nghe thấy một tiếng đạp nước rất to.

Seokjin liền tò mò tiến tới xem thử, rốt cuộc lại âm thầm phỉ báng hành động của mình.

Đó là một sinh vật vô cùng kì lạ, đang quẫy đuôi nhảy lên mặt nước, hình như là cố gắng bắt lấy thứ gì đó; anh hướng ánh mắt tò mò về thân ảnh vừa gây tiếng động kia, cất tiếng hỏi: "Cậu...là gì thế?"

... Im lặng một hồi lâu, Seokjin quyết định mở miệng tiếp tục: "Không phải là người cá đấy chứ?"

Sinh vật kia đột nhiên mỉm cười, rất lâu sau này, khi Seokjin hồi tưởng lại, liền không ngừng tự hỏi vì sao Jungkook vừa cười là lập tức làm trời quang mây tạnh như thế.

(2)

Vào lần gặp kì lạ ấy, khi Kim Seokjin thử hỏi tên người cá, cậu đã bình thản trả lời: "Jungkook."

Jungkook nhớ, thiếu niên anh tuấn đó đã bị cậu dọa nhảy dựng một hồi, còn hét to: "Cậu biết nói?!"

Thật ra cho dù chuyện gặp mặt con người là chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng đâu cần gặp loại người siêu cấp ngốc này.

Vì thế cậu liền đáp: "Vì sao người cá không thể biết nói?"

Thiếu niên trước mắt hai vành tai đỏ hết cả lên đáp lại rất nhỏ: "K-kh-ông phải...", rồi như nghĩ ra điều gì đó ấp úng nói: "Tôi...t-tê-tên là Kim Seokjin, rất vui được gặp mặt."

Không những vậy còn nghiêm túc gập người chín mươi độ, đưa cả tay ra để nắm lấy bàn tay không phòng bị của Jungkook.

Jungkook cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn miễn cưỡng bắt tay với anh, trong lòng thầm cảm thán bàn tay của con người quả nhiên rất nóng.

(3)

Từ hôm "thời tiết rất thất thường" ấy, mỗi ngày rảnh rỗi buồn chán của Jungkook đều dành để đến vách đá bên bờ biển.

Thật ra... cũng không phải một mình Jungkook đến, còn có thiếu niên anh tuấn ngốc ngốc bị cậu dụ dỗ đến trò chuyện với cậu.

Bởi vì ở dưới đại dương vô cùng buồn chán thế nên Jungkook bảo Seokjin kể cho cậu nghe những chuyện về thế giới con người.

Thế nhưng anh lại không ngừng kể về những chuyện vụn vặt của mình ở trường.

Được rồi, Jungkook thừa nhận là vốn kiến thức về con người của cậu cũng không đến nỗi hạn hẹp lắm, ít ra cũng không cần nghe những chuyện linh tinh đó.

Thế nên Jungkook đã vươn người đặt ngón tay mình lên môi của Seokjin để chặn bất cứ câu nói nào sắp sửa thoát ra khỏi khuôn miệng đó.

Khoảnh khắc khi đầu ngón trỏ lành lạnh mùi biển ấy chạm vào môi mình, Seokjin đột nhiên ngẩn người ra, đôi mắt màu mạch mở to ngạc nhiên, có lẽ anh mãi mãi không biết rằng đó là vẻ mặt đáng yêu nhất mà Jungkook từng được thấy.

(4)

Kim Seokjin nhìn vào chai nước mình đang cầm trên tay, giống như nghĩ tới điều gì bất chợt hỏi Jungkook: "Jungkook này, người cá có cần phải uống nước không nhỉ?"

Jungkook ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Cũng không hẳn là không nhưng vì người cá sống trong nước nên chúng tôi có thể hấp thụ nước trực tiếp qua da, cũng không cần uống kiểu giống các anh đâu."

Seokjin thầm nghĩ không biết là có phải do cách biệt giống loài quá lớn hay không mà anh hoàn toàn không hiểu Jungkook nói gì cả.

"Kiểu của chúng tôi là kiểu nào?"

Dường như để trả lời, Jungkook bất ngờ vẫy đuôi đoạt lấy chai nước còn đang trên tay anh rồi áp môi vào uống, sau đó còn bình thản nói : "Là kiểu này...A, nước của các anh thật sự rất khác."

Kim Seokjin nhìn chằm chằm vào khóe môi Jungkook, đột nhiên cảm nhận được một cỗ nhiệt khí không ngừng bốc lên hai vành tai của mình.

Cái này... không phải con người hay gọi là: "hôn gián tiếp" sao?

(5)

Nghiêm túc mà nói thì Jungkook là một người cá...ừm,...rất tuấn tú.

- Đó là kết luận của Kim Seokjin sau một lúc nhìn thật kĩ người cá Jungkook.

Sống mũi cao ơi là cao này, môi mỏng tinh xảo này còn có...đôi mắt sâu màu biển nữa.

"Quả thật là vô cùng đẹp trai.", Seokjin thầm nghĩ.

Trong lúc người nào đó còn đang chìm đắm vào suy nghĩ của mình thì người cá vừa được nhận xét là vô cùng đẹp trai ấy lại nhìn chằm chằm vào gương mặt ngây ngẩn của anh.

Có điều, cậu lại không phát hiện khóe miệng mình đang bất giác mỉm cười, tràn đầy sủng nịch.

Bởi vì cậu cũng cảm thấy Kim Seokjin "quả thật là rất xinh đẹp."

(6)

Người cá luôn nghĩ Kim Seokjin là một người rất kì lạ, mỗi lần đi gặp cậu đều mang bộ dạng lén la lén lút hệt như đang phạm trọng tội.

Trong lúc Seokjin còn đang vừa bước vừa ngoái đầu xem xét gì đó thì Jungkook bất chợt hỏi: "Sao anh lúc nào cũng phải lén lút như thế?"

Quả nhiên người nào đó bị cậu dọa sợ nhảy dựng lên, xác định rõ ràng là tiếng của Jungkook mới thở phào nhẹ nhõm: "Nói nhỏ tiếng thôi, lỡ như có người phát hiện thì cậu tiêu chắc đó!"

Nói rồi lại như sợ Jungkook không hiểu, anh lập tức bổ sung: "Cậu còn có thể bị người ta bắt đem vào viện bảo tàng."

Jungkook bật cười đáp lại: "Không sao đâu, chỗ này không có người qua lại."

"Tại sao, rõ ràng là có tôi mà?"

Jungkook vừa hé miệng định trả lời lại bất chợt im lặng, thật lâu sau mới mỉm cười lên tiếng: "Bởi vì anh ngốc."

(7)

Kim Seokjin là một học sinh rất chăm học, nhưng học lực của anh không tỉ lệ thuận với độ chăm học đó.

Vì vậy anh không ngừng cố gắng hơn nữa để cải thiện trình độ học tập của mình.

Có lần khi đến thăm Jungkook anh còn mang cả bài tập theo làm.

Jungkook rõ ràng là cực kì không thích điều đó nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc chăm chú của anh lại không nỡ lên tiếng trách móc, có điều, như vậy cũng là quá sức chịu đựng rồi.

Thật lâu sau, người cá liền bất mãn lên tiếng hỏi: "Học hành thật sự quan trọng thế sao?"

"Tất nhiên rồi, mỗi một thành tựu của con người chúng tôi đều từ việc học mà ra."

Jungkook ngẫm nghĩ một hồi quyết định không thể chịu thua như vậy được, chợt trên đầu cậu bật ra một bóng đèn sáng chói; người cá nói: "Vậy anh dạy tôi học nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net