Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng lại, qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy hàng ngô đồng ven đường đang trút lá, sắc lá vàng nhạt phủ trên mặt đường từ từ trải rộng.


Những căn nhà mang hơi thở những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỷ trước vây quanh một khoảng sân, qua công, thảm cỏ trong vườn hoa vẫn xanh mướt như cũ, kết hợp với biệt thự kiểu Âu, tràn ngập phong cách phương Tây, nhưng không hề thiếu phong vị của Trung Quốc, nhàn tản mà tao nhã.


Jungkook xuống xe, gọn gàng nhanh nhẹn cong cánh tay lên hướng về phía cô, mỉm cười: "Nào". Tư thế thản nhiên tùy ý.


Lisa cố gắng giữ yẻ bình tĩnh, thế nhưng vừa khoác lên cánh tay của anh ta, mặt đã lập tức nóng lên.


Jungkook đi cạnh, cao hơn cô gần một cái đầu. Đây là lần đầu tiên vai kề vai như thế, cô khoác tay anh ta, cảm giác chất lụa trơn bóng của sườn xám khe cọ vào chất vải thô ráp của bộ quân phuc, còn có mùi hương dễ chịu khó tả bằng lời tỏa ra từ người Jungkook, khiến trái tim người ta phải đập gấp gáp.


Thời khắc này cô cũng không thể không thừa nhận, dù Jungkook có đáng ghét bao nhiêu, tướng mạo quả thực là rất anh tuấn. Bởi làn da quá trắng mà mặt mày của anh đặc biệt rõ ràng sáng sủa, thế nên mỗi nét mặt đều vô cùng sinh động nhưng không hề có nét nữ tính, thậm chí còn lộ ra đôi chút lạnh lùng, khiến người ta không dám lại gần.


Được rồi, cuối cùng thì cô thực sự ý thức được rằng Jungkook là người đàn ông rất quyến rũ.


Trước đây dù đã biết cấp trên đẹp trai, nhưng cái biết này cũng như nhìn thấy cảnh đẹp trên tấm bưu thiếp phong cảnh, chỉ là "tôi biết" chung chung, chẳng có cảm nghĩ gì thêm nữa.


Ngay cả vẻ "đẹp trai" này cũng giống mấy ngôi sao thần tượng, đẹp trai là lẽ đương nhiên, khoảng cách xa xôi, chẳng can hệ gì tới cô cả.


Thế mà giờ bản thân cô lại bước vào trong phong cảnh kia, đang tự lĩnh hội cái đẹp như được chứng kiến tận mắt, tới ngôn ngữ cũng không cách nào miêu tả hết được. Ngoài việc há miệng tròn mắt, cũng không biết nên làm gì.


Jungkook đột nhiên nghiêng mặt sang, cười với cô: "Thế nào, tôi quá đẹp trai hả?".


"...".


Cô không hề ý thức được rằng dọc đường đi mình cứ nhìn chằm chằm vào Jungkook.


"Đâu, đâu có!".


Thảm rồi, rốt cuộc là sợi gân nào của cô ở nhầm chỗ chứ? Người này dù có đẹp trai hơn nữa thì cũng là Jungkook, là gã tư bản vạn ác, là tình địch của anh trai cô, là phần tử nguy hiểm lúc nào cũng có thể bạo phát mà đè bẹp cô để trút giận.


Đại sảnh party trong nhà được trang trí theo phong cách xa hoa mang hơi hướng cố xưa, đèn chùm thủy tinh, gạch lát sàn màu trắng, song cửa sổ đỏ thẫm, các đồ dùng cổ theo kiểu Tây bằng gỗ cùng những món đồ chơi nhỏ sặc sỡ đều toát ra phong thái thời xưa.


Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa dành dành, chất giọng hơi khàn khàn đang hát bản nhạc Jazz cũ tràn ra từ chiếc máy hát. Khách khứa trong những bộ quần áo cầu kỳ đều say mê đắm chìm, lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi. Ánh đèn say lòng người, tất cả đều rất mơ hồ hoài niệm.


Mà không đợi Lisa tìm được thứ gì đó để ăn, dàn nhạc Jazz đã bắt đầu chơi những bản tình ca cũ từ thế kỉ trước, Jungkook lại vươn tay về phía cô như lẽ đương nhiên, mỉm cười nói:"Nào, khiêu vũ".


"...". Có cần phải sốt ruột mở màn như thế không, tốt xấu gì cũng phải lót dạ chút chứ. Cô đã thấy cá xông khói trong đĩa rồi, lẽ nào dạ dày của Jungkook không cần lót tí gì sao? Nhưng nhìn nụ cười mê hoặc lòng người kia, Lisa vẫn không thể không vươn tay ra được.


Ầy, tới mắt cô cũng phản bội lại dạ dày. Chịu sao được đây?


Đứng sát bên nhau, Jungkook đặt tay lên eo cô, Lisa vịn lên vai Jungkook, rồi tự nhiên nắm lấy tay kia của anh, mười ngón tay đan vào nhau.


Đây là tư thế nhảy đôi bình thường tới không thể bình thường hơn, thế nhưng hai cơ thể ép sát nhau như thế này cũng khiến Lisa hoảng hốt.


Lòng bàn tay Jungkook ấm nóng, ngón tay thon dài mạnh mẽ, bàn tay đặt trên eo cô, dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, trong khoảng cách gần sát khi chuẩn bị nhảy, ngực cô gần như chạm tới anh ta, Lisa không biết tại sao, quả thực sắp phát run lên rồi.


Khi bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc chậm rãi, Lisa không dám ngẩng đầu, hoàn toàn mất đi dũng khí nhìn Jungkook.


Jungkook đột nhiên ghé môi vào sát bên tai cô, thì thầm: "Cô, giẫm tôi ba lần rồi".


"...".


Nội dung câu nói thật sự phá phong cảnh, thế mà tới tai cô cũng có thể đỏ lên bừng bừng chỉ vì luồng khí nóng bên tai.


Hormone của Jungkook mạnh mẽ thật đấy.


Được một lát, lại nghe tiếng Jungkook nói:"Hết cách với cô rồi".


Rồi Jungkook thêm sức vào bàn tay đang đặt trên eo cô, gần như ôm cô lên.


Tuy mũi chân chưa rời khỏi mặt sàn, nhưng sức nặng của cả cơ thể đã không còn dồn vào chân, mà đặt lên cánh tay của Jungkook.


Jungkook cười nói: "Nhảy xong điệu này tôi đỡ thành tàn tật".


Đúng vậy, thế này thì cô không thể lấy gót giày đóng đinh chân anh ta lên sàn được nữa.


Thế nhưng cả người cô đều tựa sát vào lòng Jungkook không có kẽ hở, gần như bị anh ta nhấc bổng lên trong sàn nhảy phải tới mấy phút.


Sau khi tạm biệt thời kì sơ sinh, Lisa chưa từng tiếp xúc gần gũi với người đàn ông nào không phải người thân của mình như vậy, trải nghiệm như thế này là lần đầu tiên, dù chỉ là khiêu vũ.


Thế nên trong mấy phút này cô không tài nào khống chế nổi nhiệt độ trên mặt, lẫn nhịp đập vội vã của trái tim.


Ngực cô dán vào lồng ngực vững chãi của anh ta, hoàn toàn không có sức chống cự, cô không biết liệu Jungkook có cảm giác được nhịp tim bất thường của cô hay không.


Tới khi khúc nhạc đã dừng, hai người mới ra khỏi sàn nhảy, tâm trạng dường như đều có chút ngượng ngùng. Lisa cũng không biết nên để mắt vào đâu, đột nhiên nghe Jungkook nói:"Tôi đi lấy ly rượu".


Cô đang mong sao có thể ở riêng một lát, nghe thế bèn vội vàng đồng ý:"Được, được".


Đứng một mình, Lisa giơ hai tay lên phẩy phẩy quạt gió để nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống đôi chút.


Đúng là ngây thơ quá, nhảy một bài với cấp trên mà cũng có thể căng thẳng tới mức này.


Ra sức phẩy gió một hồi, cảm giác đằng sau có người nhìn mình, Lisa quay đầu lại nhìn.


Cậu thanh niên đứng một mình đang tựa vào bên cửa sổ nhìn cô chắm chú. Cậu ta mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ nhưng không quá chỉnh tề, có chút lưu manh, lại pha với khí chất học sinh đối lập, chính là Minhyuk.


Bốn mắt gặp nhau, Minhyuk lại cau mày, rồi đứng thẳng dậy, sải bước đi về phía cô.


Lisa không kìm được nghĩ, ôi chao, xong rồi, cô đã từng đánh cậu chủ Jeon, còn từ chối lời mời mọc lương cao của cậu ta, có thể gọi là oan gia ngõ hẹp, hận cũ lại pha thù mới.
***
Đang nghĩ ngợi, Minhyuk đã tới trước mặt cô, cúi người xuống.


Lisa nhìn thẳng vào mắt cậu ta, còn chưa mở miệng đã nghe cậu ta nói:"Tôi có thể mời cô nhảy một bản không?"


"...". Lisa nhận lời mời từ trên trời rơi xuống này có đôi phần cứng nhắc, hai người cùng bước vào sàn nhảy.


Cô và Minhyuk, tay nắm tay, mặt đối mắt, cùng nhảy với nhau hòa bình thân ái, chỉ miêu tả cảm giác thôi thì rất khác lạ.


Hình ảnh này hoàn toàn không hợp lý. Tiến triển hợp lý phải là, Minhyuk đột nhiên giơ chân giẫm mạnh lên chân cô một phát, thừa cơ báo thù, rồi sau đó hai bên chiến đấu một trận, đánh tới đánh lui, thế mới đúng chứ.


Nhưng hai người không ai bước nhầm, giẫm chân đối phương, không những không giao chiến, mà ngay cả đấu mắt cũng không có, chỉ lặng lẽ nhảy.


Chẳng biết thế nào, cứng thì cứ cứng, nhưng nhảy với Minhyuk lại khá thuận lợi.


Nhảy xong một bản, hai người đều đứng nhìn nhau, chẳng biết phải nói gì, Minhyuk đột nhiên nói:"Đêm nay cô rất đẹp".


Giọng điệu chẳng có ý vui vẻ gì, ngay cả lời khen cũng nói kiểu cụt hứng như thế.


Lisa cũng không biết cậu ta thật tâm khen hay miễn cưỡng khách sáo, đành cẩn thận đáp lại:"Cảm ơn".


Minhyuk đứng đối diện với cô, im lặng một lát, đột nhiên lại nói:"Cô là người phụ nữ mặc sườn xám đẹp nhất tôi từng gặp".


"Hả?".


Lần này không đợi Lisa phản ứng, cậu ta chỉ buông một câu thế thôi đã tự quay người cứng ngắc đi mất dạng. Lời khen không đầu không cuối, không rào trước cũng chẳng đón sau, Lisa cũng chẳng bắt được ý.


Đúng lúc thấy Jungkook cầm rượu bước tới, hỏi:"Cô nhảy với Minhyuk đấy à?".


Lisa dĩ nhiên là trang tuấn kiệt biết thời thế, nịnh nọt: "Đâu có đâu có, anh Jeon, tôi đâu quên mình làm việc cho ai".


Nhảy một bản mang tính hữu nghị với đối thủ, không có nghĩa cô sẽ làm những chuyện tổn hại tới lợi ích của cấp trên nhà mình, cũng không thể thành lý do trừ tiền lương được.


Jungkook chỉ mỉm cười nhìn cô, rồi đột nhiên nói:"Qua đây, chúng ta chụp ảnh đi".


Vừa bước tới đã thấy thợ chụp ảnh giơ máy ảnh về phía bọn họ, là người chưa từng trải, Lisa luống cuống tay chân không biết nên làm gì.


Jungkook lại rất dễ dàng, vươn tay sang đặt lên eo cô một cách lịch thiệp, dẫn cô hướng vào ống kính.


Lisa run rẩy thì thầm qua kẽ răng:"Tôi, tôi phải tạo dáng gì đây?".


"Không sao, lúc này cô chỉ cần cười là được rồi". Tay chân Lisa cứng đơ, khóe miệng co giật, miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười. "Cô trúng gió à?".


"...".


May mà khí thế mạnh mẽ của Jungkook hoàn toàn che được vẻ lóng ngóng tay chân của cô, nửa lưng Lisa dán lên ngực anh ta, cảm giác vững chãi đáng tin cậy từ lồng ngực ấy đột nhiên khiến người ta có cảm giác an toàn, thả lỏng. Cảm nhận được hơi thở của Jungkook đang khẽ lướt qua tai, Lisa chỉ thấy sống lưng mình bắt đầu tê dại đi.


"Phiền cô, lúc cười đừng nghiến răng".


"...".


Rốt cuộc cũng chụp xong, đại công cáo thành, tới cuối lại có người tới chụp cho họ hai tấm hình lấy luôn.


Jungkook cầm tấm ảnh, nhìn một lát, nhướn mày lên chẳng nói chẳng rằng, giơ tay đưa bức ảnh sang cho cô:"Cô xem, có giống quân phiệt và vợ lẽ không?".


Party kết thúc, Lisa về nhà, không kìm được lại soi gương lần nữa.


Cô gái trong gương thân hình duyên dáng thướt tha, chất gấm lụa càng làm tôn lên mái tóc huyền óng mượt như ngọc đen, gương mặt cũng ửng hồng như hoa đào.


Căn bản đều không giống bản thân cô.


Tất cả những lời khen ngợi dành cho người trong gương đêm nay đều nhờ vào chiếc sườn xám này. Một khi đã cởi nó xuống, cô lại là Lisa, là cô bé Lọ Lem sau mười hai giờ.


Hiểu rõ hiện thực, Lisa thả tóc ra, cởi nút sườn xám, phép thuật trên người cô cũng theo đó mà tan đi. Cô bé Lọ Lem đã thay bộ đồ ngủ hạ giá cẩn thận gấp chiếc sườn xám lại, tính giặt sạch rồi mới trả lại cho Jungkook.


Lúc sắp xếp đồ trong túi xách, Lisa lại thấy tấm ảnh chụp lấy ngay kia. Trên tấm ảnh tối màu là chàng quân phiệt trẻ tuổi mỉm cười ngồi trên sofa, cô thiếu nữ mặc sườn xám dựa vào lòng anh, có chút thẹn thùng, vì căng thẳng mà nắm lấy một cánh tay của anh ta.


"...".


Xem ra hình ảnh này cũng rất giống với quân phiệt và vợ lẽ. Nhưng sự thực thì bọn họ căn bản chỉ là quân phiệt ác bá và cô hầu nhẫn nhục chịu đựng ngậm đắng nuốt cay kiếm miếng ăn mà thôi. = =|||


Đang "hồi tưởng" lại mấy việc xấu xa của Jungkook, càng nghĩ càng thấy anh ta là kẻ xấu, thì di động trong túi đột nhiên vang lên. Đây là nhạc chuông được cài riêng cho Jungkook, Lisa đành lôi di động ra, vội vàng ngừng oán giận nghe máy, thấp thỏm nói:"A lô, anh Jeon, có chuyện gì không ạ?"


Jungkook ở bên kia cười đáp:"Không có gì, chỉ muốn hỏi cô xem, đêm nay chơi có vui không?"


"Ừm, rất vui".


"Ăn no không?"


"...No ạ". Cô tuyệt đối sẽ không thất thủ trong chuyện ăn uống.


Rồi lại một khoảng trầm lặng, dường như hai người đều không tìm được chủ đề nào thích hợp, Lisa vội vàng nói:"Đúng rồi, anh Jeon, mai tôi mang quần áo đi giặt, mấy hôm nữa sẽ trả anh..."


Jungkook ngắt lời:"Cái ấy không cần trả, cho cô đấy".


"Hả...".


"Bộ đó đặt may theo số đo của cô, không lẽ tôi cầm về mặc?".


Cuối cùng Lisa mới chậm chạp nhớ ra chuyện Jungkook để ông thợ may kia lấy số đo của mình. Bộ sườn xám này hóa ra là đặt may cho cô.


Phản ứng "bừng tỉnh nhận ra" chậm như sên lần này khiến cô nhất thời á khẩu không nói nên lời, mãi lâu sau mới cắn rang hỏi với tâm trạng như chiến sĩ quyết tử: "Thế, bộ này bao nhiêu tiền, hôm nào tôi trả anh".


Hình như Jungkook khựng lại một lát, rồi mới đáp: "Không cần, là tôi yêu cầu cô tham gia, đây cũng tính là trang phục vì công việc, nên tôi trả tiền cho cô".


Lisa vui mừng khôn xiết:"Thật sao? Không phải trừ lương gì gì nữa ạ?".


Jungkook ở đầu bên kia cười:"Không cần". Rồi ngừng một lát, lại nói:"Mà, đêm nay cô rất đẹp".


"...Cảm, cảm ơn". Ngay cả câu khen cũng giống nhau, không hổ là anh em nha.
Vì bộ sườn sám ấy quả thực là quá đẹp, Lisa cẩn thận gấp nó lại, quyến luyến không nỡ rời tay, đặt vào trong chăn rồi ôm nó đi ngủ.


Trước giờ Lisa chú trọng nhất vào lợi ích thực tế, cô chỉ mong tất cả phúc lợi công ty đưa ra đều là tiền mặt, tiền thưởng, phiếu mua hàng, hoặc thứ gì có thể ăn được uống được, hoặc có thể bán lại được mới tốt, dù chỉ là một miếng thịt lợn sống. Thế nhưng tâm trạng khi được nhận bộ "trang phục công việc" này từ Jungkook, đã không thể ăn cũng chẳng có cơ hội mặc tới lần thứ hai, mà còn khó có thể bán qua tay, lại vui như thế.


Không biết tại sao, cô quả thực hơi thích cảm giác này.


***


Hôm sau, khi Lisa hãy còn ôm bộ sườn xám ngủ nướng thì nhận được điện thoại của Taehyung.


"Lili, tối qua em đi đâu hả?".


Lisa nửa tỉnh nửa mơ: "Hả, hình như em báo cáo với anh rồi, em đi dự party cùng Jungkook...".


Giọng Taehyung nghiêm khắc:"Nhưng em không nói rõ với anh là đi cùng như thế".


"Hả?".


"Em đọc thử trang tin tức trong tờ Nhật báo thành phố T xem nào".


Lệnh của anh trai phải thực hiện ngay tức thì, Lisa lập tức bò dậy khỏi ổ chăn, buộc đại tóc lên, rồi mang tiền lẻ, xỏ dép lê xuống dưới nhà.


Muốn đọc báo đương nhiên là tới cửa hàng ăn sáng ở gần đây đọc miễn phí rồi, Taehyung cũng không nghĩ thử xem, cô làm gì có khả năng bỏ tiền đặt báo chứ. Mua cốc trà sữa trong cửa hàng, Lisa vừa đưa mắt đã thấy ngay bức ảnh cô và Jungkook trên Nhật báo thành phố T, trông hơi quen mắt, là trang phục của buổi party đêm qua. Đang giở báo đọc, Taehyung lại gọi điện tới.


"Đọc báo chưa, em nghĩ chuyện này thế nào?".


Lisa có phần tức giận:"Quá đáng lắm rồi".


"Ừ. Đúng đấy".


"Khó lắm mới đươc lên măt báo một lần, sao lại chụp em như thế này, mặt em làm gì to thế?!".


Taehyung tức mình: "...Cái đó không quan trọng! Em hẹn hò với anh ta khi nào thế hả, sao không nói cho anh biết?".


"Hả?". Lisa vội vàng bỏ cốc trà sữa xuống, "Anh, bọn em hẹn hò gì chứ".
"Thế anh ta đem em ra làm bia đỡ đạn rồi".


"Hả... làm bia đỡ?".


"Em đọc thử xem báo viết gì đi".


Lisa bình tĩnh đọc một lượt, bên dưới chỉ viết mập mờ cô là người yêu mới của Jungkook, sau khi Jungkook bị từ hôn đã nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai. "Ây, cái này, cũng không liên quan gì chứ?".


Tuy nội dung từ bé xé ra to, nhưng không xé ra to thì không gọi là trang lá cải, ai lại coi nó là thật chứ. Hơn nữa cách chọn từ ngữ cả bài báo cũng coi như tích cực, nhà báo lại còn miêu tả cô xinh đẹp, thậm chí khen cô ngang tài ngang sắc với Jisoo, trét lên mặt cô không ít vàng, khách sáo bao nhiêu.


Nhưng Taehyung hoàn toàn không lạc quan như cô, nghiêm túc nói:"Lili, em ngây thơ quá. Kiểu tin tức này được phương tiện truyền thông tung ra, một là có thể khiến anh phân tâm, chắc chắn anh phải lo lắng cho em; Hai là cũng có thể khiến Jisoo ghen, lung lạc cô ấy. Đây mới là dụng tâm của Jungkook".


"Hả? Không, không nghiêm trọng thế chứ?". Lisa ngẫm nghĩ, "Không phải anh nói Jisoo không có tình cảm gì đáng nói với anh ta sao, không có tình cảm còn ghen gì được?".


Anh trai cô chắc là mắc bệnh nghề nghiệp rồi.


Taehyung cười khổ một tiếng: "Này, bản thân em là con gái, cũng biết tâm tư của con gái phức tạp cỡ nào rồi đấy, dù vốn dĩ là đồ mình chẳng thích thú gì, đột nhiên rơi vào tay kẻ khác, cũng sẽ nảy ra hứng thú nhất thời".


"...". Hình như... đúng là có chuyện thế thật.


"Huống chi khoảng cách giữa anh và Jungkook lớn như thế".


Lisa vội vàng nói: "Đâu có, anh tốt hơn anh ta nhiều lắm".


Taehyung cười: "Em cũng đừng bênh anh. Anh chỉ là cảnh sát, nếu may mắn, có lẽ chỉ có thể cho Jisoo đi xe Jeep thôi. Thứ Jungkook có thể cho cô ấy, anh không cho được. Thậm chí ngay cả bộ quần áo ra hồn để đi cùng cô ấy tới bữa tiệc rượu cũng không có".


"...".


"Nhà họ Kim vẫn chưa chấp nhận anh. Thực ra tới giờ anh cũng không biết tại sao cô ấy chọn anh mà không phải là Jungkook. Anh coi đó là vận may. Nhưng dù có là vận may, cũng cần phải vun đắp".


Có lẽ cảm thấy những lời yếu đuối không hợp lúc, Taehyung lại đổi chủ đề: "Quay lại chuyện chính thôi, nói tiếp chuyện của em. Nhất định là Jungkook yêu cầu em tham gia buổi party cá nhân kiểu này, quần áo cũng là anh ta chuẩn bị cho, phải không?"


"Vâng...".


"Thế mới nói, anh ta sắp xếp như vậy là có ý đồ riêng, dụng ý làm để người ta xem. Nếu không ngầm bày mưu sắp đặt tin của hai người cũng không tới mức lên trang nhất".


"...".


"Anh ta không thật sự xuống tay với em, chuyện này anh yên tâm. Nhưng anh vẫn hy vọng sau này em phải cảnh giác hơn một chút, đừng tùy tiện để Jungkook lợi dụng. Anh ta không phải người nghiêm chỉnh gì đâu".


Được anh trai dạy bảo, hiển nhiên là Lisa gật đầu như giã tỏi, vâng vâng dạ dạ cúp máy.


Tuy nói là trước khi làm Jungkook không nói rõ với cô, sau khi làm có lẽ cũng không định giải thích, "lợi dụng" như đúng rồi có đôi phần quá đáng. Nhưng thực ra cô làm cấp dưới, lại là đồng chí, dù bị Jungkook lợi dụng một chút cũng trong phạm vi trách nhiệm thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net