Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa chợt tỉnh giấc, đột nhiên nhớ ra hôm nay là cuối tuần, thế mà cô còn muốn bấm bụng đi dắt chó giúp cái tên lừa cả tình lẫn tiền của cô, lại thấy cuộc đời mình sao mà tối tăm quá.

Tới nhấn chuông cửa theo phép lịch sự Lisa cũng chẳng thèm làm, rút luôn chìa khóa ra mở cửa. Từ sau khi Jungkook chia tay với Kwon Mina, nghĩa vụ giữ chìa khóa lại rơi vào đầu cô.

Thế mà cô chưa lần nào thừa cơ làm chuyện xấu.

Vừa vào nhà đã thấy Darwin đang ngồi ở ngay cửa nhiệt liệt chào đón cô.

Lisa không khỏi nhìn chằm chằm vào chú chó Labrador đang vẫy đuôi tít mù này.

Nói ra thì... nếu cô bắt cóc chó cưng của Jungkook, bắt anh ta ngoan ngoãn giao tiền ra, thế có được không nhỉ?

Mà dĩ nhiên Darwin chẳng hay biết gì với ý nghĩ phạm tội trong đầu cô, chỉ liếm tay cô rất nhiệt tình.

Lisa thở dài. Hầy, không được, bị lừa tiền đã thảm lắm rồi, bị hại tới nỗi hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức như Jungkook, không phải còn thảm hơn sao.

Đưa Darwin vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi mà vẫn không thấy gã cấp trên vạn ác kia của mình đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước mơ hồ trong phòng tắm.

Jungkook tắm rửa trong nhà mà bất cẩn như thế, chiếc đồng hồ Patek Phillip và ví tiền không hề mỏng của anh ta để trên bàn trà rất tùy tiện.

Thế giới này, nếu anh bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa!

Lisa tức giận một tay cầm ví, một tay cầm chiếc đồng hồ của anh ta, nhìn chăm chăm một lúc. Dù cô có lột sạch tiền mặt trong ví, cầm đồng hồ đi bán, về tình về lý cũng coi được đúng không?!

Trong lúc trầm ngâm suy tính, cửa phòng tắm đã mở ra, rồi Lisa nghe thấy tiếng cười:"À, em muốn cái ấy à?".

"...".

"Muốn thì cầm đi".

"...".

"Em có chìa khóa nhà tôi, tất cả các ngăn kéo tôi không khóa, mật mã két bảo vệ cũng rất dễ đoán, muốn cái gì thì cứ lấy cái ấy".

"...".

Sao nghe vậy mà lại đáng sợ thế nhỉ?

"Em có thể mở ví tiền ra xem thử".

"...".

Cảm giác hình như chỉ cần mở ví tiền theo lời anh ta, bên trong sẽ bắn ra kim độc, hoặc là có thiết bị báo động cũng nên.

Thế là Lisa quả quyết đặt ví tiền lại nguyên chỗ cũ, để bảo đảm an toàn, còn tiện thể phủi tay sạch sẽ.

Jungkook cười nói:"Bảo em mở ví tiền ra thì em lại không mở, sau này đừng hối hận đấy".

"...". Mở ra mới hối hận thì có.

Lisa quyết chí bây giờ cố gắng không phản ứng lại với Jungkook, thế nên nếu Jungkook cũng không mở miệng, trong căn phòng sẽ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân đi qua đi lại và tiếng quần áo soàn soạt nho nhỏ, thế mà cảm giác sự tồn tại của anh ta lại càng rõ hơn.

Lisa không khỏi bắt đầu khó chịu.

Mới sáng sớm ra, không dưng đi tắm làm gì, vốn đã có gương mặt như thế, lại trắng trẻo như thế, còn đi qua đi lại trong phòng với cái đầu ướt rượt, dáng dấp quyến rũ, là muốn thế nào hả?

Jungkook đột nhiên cười nói:"Em đang nhìn gì thế?".

"...". Cái, cái gì nhìn cái gì!

Jungkook nhướn mày:"Tôi đẹp trai thế cơ à?".

"...". Dở à!

"Tôi thừa nhận khi ấy em giúp đỡ tôi, tôi rất cảm ơn em, nhưng tôi đã dùng hết tiền rồi, muốn trả tiền mặt cho em thì không thể".

"...". Làm người còn vô sỉ hơn được nữa cơ à?

Jungkook ngồi xuống cạnh cô, thản nhiên mỉm cười một cách nhã nhặn, nói: "Không thì em xem thế này nhé, ừm, lấy thân trả nợ thế nào?".

"...". Quả nhiên còn có thế đột phá cảnh giới vô sỉ, không hổ danh là Jungkook!

Jungkook cười như có như không:"Thư ký Kim không cân nhắc chút sao?".

"...".

Về lương tâm mà nói, nếu có nhan sắc như thế, muốn lấy thân trừ nợ, thật sự cũng không phải không có chỗ tiêu thụ...

Lisa rùng mình, gã này hạ độc đúng không? Cô lại còn coi là thật mà bắt đầu suy nghĩ chứ!

"Hoàn toàn không có hứng thú, anh Jeon".

Jungkook nhướn mày lên, cũng không đáp lại, chỉ nói: "Đúng rồi, nói ra thì em vẫn quan hệ mập mờ với Minhyuk hả?".

"... Liên quan gì tới anh?".

Sao tên này nhạy tin tức thế nhỉ?

"Không liên quan, chỉ là nó thật sự không hợp với em".

Lisa nghiêm túc đáp:"Chuyện này thật sự không liên quan gì tới anh hết, anh Jeon".

Jungkook cười cười:"Nó hứng thú với em, vì chưa từng gặp người nào như em nên thấy mới mẻ mà thôi. Nhưng nó không kham nổi trách nhiệm ấy".

"Hả?".

"Vì họ Tạ tuyệt đối không muốn một người con dâu như em".

"...".

Lại nữa rồi, còn có thể nói độc ác thêm nữa được không?

Lisa nghĩ một lát, nói:"Anh Jeon, có cách gọi là bỏ trốn".

Jungkook rất bình tĩnh,"Thế à?".

"Thế nên anh cũng đừng tuyệt đối hóa vấn đề".

"...".

"A, còn nữa, anh Jeon, tôi muốn xin nghỉ một tuần".

Jungkook đáp lại không hề do dự:"Không duyệt".

"...".

"Anh Jeon, tôi thông báo cho anh thôi, không phải xin anh phê duyệt".

XX nó chứ, khó lắm mới làm được visa, vé máy bay, khách sạn đã đặt xong rồi, không đi cũng không có cách lấy lại tiền. Anh ta lừa cô nhiều tiền như thế, chẳng lẽ còn muốn bỏ đá xuống giếng, khiến cô bị lỗ thêm nữa sao?

Nhưng Jungkook chỉ cười:"Hả? Thư ký Kim không quan tâm bị trừ tiền lương sao? Xin nghỉ dài ngày phải cần lý do rất chính đáng mới được đấy".

Trong đầu Lisa lóe lên một ý, đáp:"Tôi có lý do chính đáng".

"Hả?".

"Tôi xin nghỉ kết hôn".

Jungkook thoáng im lặng, rồi hỏi:"Cái gì?".

"Tôi sắp kết hôn rồi".

"...". Jungkook vẫn mỉm cười,"Cái gì?".

Tên này bị lãng tai à?

Lisa bèn nhắc lại một lần nữa:"Tôi sắp kết hôn, anh Jeon".

Jungkook im lặng trong phút chốc rồi cười nói:"Với ai?".

"Xem ra không phải chuyện gì anh cũng biết, anh Jeon".

"...".

Trông Jungkook vẫn rất bình tĩnh,"Em đùa chứ gì".

Lisa cười hì hì:"Xem ra có rất rất nhiều chuyện anh không đoán được".

"...".

"Thực ra bản thân tôi cũng không ngờ được sẽ nhanh như thế".

Jungkook nhìn cô, nụ cười héo đi:"Đây không phải trò trẻ con, em đừng vội vàng như thế. Không cần biết là ai cũng phải nghĩ lại một chút".

"Sau khi suy nghĩ cân nhắc kĩ càng rồi thì mang tính kế hoạch quá, không thú vị gì hết. Không phải xúc động muốn kết hôn đều đột nhiên ào tới như chớp khi anh chưa chuẩn bị kỹ càng sao?".

Có thể vung vít ra một đoạn như thế ở ngay đây, Lisa đúng là phải tự bái phục mình.

"...".

"Tóm lại là, anh Jeon, anh chỉ cần duyệt kỳ nghỉ cho tôi là được rồi".

Jungkook nhìn cô một lúc lâu rồi mới cười nói:"Được".

Lisa khách sáo đáp:"Đa tạ, đa tạ".

Jungkook ngừng một lát, lại hỏi:"Thư ký Kim có cần quà cưới gì không?".

Nụ cười dịu dàng của anh ta khiến Lisa cảm giác như nhìn thấy công viên kỷ Jura.

"Không không không, không cần đâu".

Nhận quà của anh ta, không phải là nhổ răng cọp sao.

"Tôi nói thật đấy".

"...".

Jungkook nhìn cô:"Nếu em kết hôn, dù có như thế nào, tôi nhất định tặng em một món quà to".

Món quà to là một gói thuốc nổ cỡ lớn phải không?

"Không cần thật mà, anh chỉ cần chúc phúc cho chúng tôi là được rồi".

Jungkook nhìn cô: "Tôi chúc em hạnh phúc".

Không biết có phải qua cơn mưa trời lại sáng không mà chuyến đi tới Tokyo lần này, vốn dĩ hai người muốn mua vé máy bay giảm giá có chiết khấu rẻ nhất, kết quả là nhờ phúc của Minnie, tới khi đi lại biến thành vé máy bay và khách sạn được vị quý nhân tốt bụng nào đó bao hết.

Lần đầu tiên trong đời Lisa được thể nghiệm tiện nghi trong khoang hạng nhất.

Cuộc sống dành riêng cho kẻ có tiền này thật sự khiến người ta không quen nổi.

Nhưng vì khó có thể gặp được, có lẽ trong cuộc đời cũng không thể gặp lại lần nữa, thế nên khi ở trong phòng chờ VIP, Lisa ôm tâm thức "cuộc đời chỉ có lần này, không uống chắc chắn là uổng phí", thừa cơ uống một đống rượu ngon miễn phí, bước chân cũng hơi loạng choạng.

Uống nhiều một chút mới có thể xóa đi nỗi đau thương bị người ta lừa tiền.

Lên máy bay, cô và Minnie ngồi ở hàng ghế đầu, cách một lối đi nhỏ là hai người thanh niên tuổi tác cũng xấp xỉ, xách va ly LV, trên tay cầm kính râm hiệu BVLGARI ăn mặc hợp mốt, thái độ phong lưu, trông phô trương khoe mẽ.

Đều là nam thanh nữ tú, cùng ngồi trong khoang hạng nhất, hai bên khó tránh khỏi cùng liếc sang, đánh giá nhau một chút, một người cười cười bắt chuyện trước, tiếng Trung hơi lơ lớ:"Lần đầu tiên hai cô tới Tokyo sao?".

Từ sau khi Minnie nhận điện thoai, hai mắt đều mông lung, gò má ửng hồng, như đi vào cõi thần tiên, rõ ràng là đang nghĩ chuyện của mình, có lẽ chẳng nghe thấy người ta nói gì hết, Lisa đành chịu trách nhiệm đáp lời, lễ phép đáp:"À, sao anh biết?".

Chàng trai cười vẻ sâu xa:"Nếu đã tới rồi thì chúng tôi nhất định sẽ có ấn tượng với những cô gái như các cô".

"...".

Câu tán dương này, dù có cao siêu hay không, chắc hẳn cũng là lời bắt chuyện trong truyền thuyết rồi.

Mà Lisa uống quá nhiều rượu, hơi men bốc lên đầu, điểm gây cười trở nên thấp lẹt đẹt, tính tình rộng rãi thái quá, bắt chuyện dễ hơn Minnie đang hờ hững hồn vía lên mây nhiều.

Suốt chuyến đi cô đều dễ dàng bị chọc cười không ngừng, lời qua lời lại nói chuyện ăn ý với hai cậu thanh niên kia, người ta hỏi số điện thoại của cô, cô cũng lơ ngơ cho luôn.

Ra khỏi sân bay, hai người lật đật tìm tới khách sạn Bốn Mùa ở Marunouchi lúc check in mới phát hiện ra, ngoài việc giúp bọn họ đặt khách sạn hạng sang, vị quý nhân của Minnie còn để lại quầy một triệu yên cho Minnie"tiêu vặt".

Lisa vừa mới tỉnh rượu một tí lại bị một tệp tiền dày cộp tát cho một cái, hoàn toàn hoang mang.

Tới khi vào phòng, rượu đã tỉnh hẳn, Lisa bèn thở dài:"Oa, người đàn ông tốt như thế, mày đừng dùng dằng nữa, gặp được thì mau mau thu xếp kết hôn đi".

Minnie đỏ bừng mặt, yếu ớt đấu tranh:"Mày, mày đừng thấy tiền là sáng mắt lên như thế được không...".

"Không phải thế ngàn vàng dễ kiếm, người yêu mới khó tìm có phải không".

Tuy cô rất yêu tiền, nhưng đây thật sự không phải vấn đề tiền nong. Vứt tiền ra đương nhiên là chấn động, nhưng sức quyến rũ của tri kỷ còn hơn một bậc.

Người hết mực quan tâm thế này tìm ở đâu ra người thứ hai. Cùng là người tiêu tiền như nước, nhưng vị cấp trên vô nhân tính kia của cô với người này khác nhau một trời một vực.

Nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn rầu của Minnie, Lisa có dự cảm hoa đào của cô bạn thân sắp nở tới nơi rồi.

Minnie là bạn thân nhất của cô, ngày lễ tình nhân người ta có đôi có cặp, hai người bọn cô đành phải rủ nhau đi ăn bữa cơm, dù tạm bợ nhưng ít nhiều cũng đỡ hơn mấy kẻ đáng thương gọi suất ăn đơn hay ngồi nhà xem ti vi ăn bỏng ngô.

Minnie có thể gặp được đóa hoa đào tốt, thuận lợi thoát kiếp trạch đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nghĩ tới sau này mình cả "tạm bợ" cũng không có, Lisa không khỏi thấy bi kịch.

Bi kịch qua đi, dĩ nhiên phải tìm ít thức ăn xoa dịu tâm trạng rồi. Lisa đói mềm, vào nhà ăn cao cấp của khách sạn, cũng chẳng thèm giả vờ giả vịt, thức ăn vừa đưa lên là cúi đầu ăn miết, để dạ dày ăn uống thả cửa.

Đương lúc thở mệt giữa bữa ăn, Lisa đột nhiên cảm giác cái lạnh không tên ùa tới sau lưng mình, bèn rùng mình một cái.

Cảm giác lạnh lẽo xui xẻo này hình như đã từng gặp qua, Lisa vừa uống rượu sake vừa suy nghĩ, rốt cuộc cảm giác quái dị như thấy ma này từ đâu mà ra?

Vừa ngẩng đầu lên, Lisa đã thấy có một người đàn ông tuyệt đối không thể xuất hiện ở chỗ này, đang đứng cách cô không xa, thản nhiên đút tay trong túi quần, trên gương mặt là nụ cười như có như không.

Trong phút chốc, lông tóc Lisa dựng hết cả lên chẳng khác nào đụng phải ma.

Trời ơi, thế giới này rộng như thế, sao chẳng có lấy cơ hội để cô thoát khỏi bóng ma của Jungkook được một ngày, đây chẳng phải trúng tà thì là gì?

Mà rốt cuộc, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ?

Hình như người đàn ông đang liếc mắt nhìn về phía cô, Lisa lập tức dựng tờ thực đơn lên che mặt như lạy ông tôi ở bụi này.

Minnie bực mình hỏi:"Sao thế hả?".

"Nhìn thấy sếp bọn tao!".

"Khéo thế cơ à? Người nào hả?".

"Tên nào trông ngạo mạn nhất thì là tên đó, oa... hình như anh ta qua đây rồi, đừng có nhìn!".

Cô nói quá muộn, Minnie đã không kìm nổi mà ngoái đầu lại liếc nhìn. Rồi sau đó hoảng hồn khiếp vía:"Này, công ty của bọn mày có làm ăn hợp pháp không đấy?".

"... Chắc là có rồi, tao vẫn là công dân tốt chấp hành pháp luật mà".

Jungkook, anh có thể đừng trông xấu xa như thế được không!

Minnie run rẩy:"Anh ta, anh ta tới rồi này".

"Suỵt!".

Rồi trên đầu cô vang lên giọng nói:"Thư ký Kim".

Lisa dựng tóc gáy, không kịp chui xuống gầm bàn, đành phải giơ tờ thực đơn lên như tấm khiên.

Nhưng thái độ của Jungkook vẫn dịu dàng khác thường: "Khéo thế cơ chứ, gặp được em ở đây".

"Nhưng mà, tôi nhớ em xin nghỉ kết hôn, thế đây là đi hưởng trăng mật với người yêu em à?".

"...".

Jungkook quét ánh mắt qua Minnie, lại nhướn mày: "Chẳng lẽ cô đây là...".

"...".

"Hiếm khi em bỏ tiền tới nơi như thế này, tôi cũng không làm phiền hai người nữa", Jungkook cười, "Chúc tân hôn vui vẻ".

"...".

Ài, lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi nói dối, vừa ra khỏi cửa đã bị vạch trần, số cô còn có thể đen hơn nữa được không?

Chuyện lạ là, lần này Tạ Tủ Tu lại không thừa cơ tấn công, ra tay vừa đủ, chỉ đùa cợt hai câu đã quay người đi mất.

Sao đột nhiên trở nên hiền lành như thế nhỉ?

Chẳng lẽ tâm trạng anh ta tốt lắm sao?

Ăn qua quýt cho xong bữa cơm, Minnie chạy ra ngoài thăm Từ Vĩ Trạch đang công tác ở Tokyo, còn mình Lisa ở lại khách sạn, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Nhớ chuyện ban nãy đụng phải Jungkook, đúng là xúi quẩy, chắc chắn là đã phủ bóng đen lên chuyến du lịch Tokyo của cô rồi, chẳng thà đi spa một cái, thanh lọc cơ thể từ đầu tới chân một lượt.

Một mình ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước đã lại thấy bóng người đàn ông cao lớn bước tới trước mặt mình.

Lisa bị chấn động mạnh trong giây lát, đứng trong lối đi nhỏ khó bề tránh né, nhìn xung quanh mà chẳng có chỗ nào để trốn cả, nhất thời chỉ hận không thể núp sau bồn cây.

Đương nhiên chuyện này thất bại chẳng khác chuyện núp sau thực đơn. "Thư ký Kim".

Bị chỉ đích danh, Lisa đành vượt qua khó khăn, nặn ra nụ cười:"Anh Jeon, khéo thế nhỉ, ha ha ha ha".

Jungkook mím cười nói:"Đúng rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy cô người yêu của em đi cùng một người đàn ông đấy".

"...". Minnie, mày thực sự quá không đáng tin.

"Mới kết hôn đã như thế, Thư ký Kim, có phải em đau lòng lắm không? Có cần tôi đi uống ly rượu với em không?".

Cô đã làm sai gì mà ông trời phải dồn cô vào bước đường cùng chứ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net