Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin thả tay Sungwoo, vừa ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây râm mát vừa quan sát mái tóc đen tuyền, mượt mà được cắt tỉa gọn gàng theo dáng chạy của bé bồng bềnh trong gió. Lớn lên với sự thiếu thốn hơi ấm của cha và bận bịu của mẹ, hầu như đứa nhỏ đáng thương này đều do một tay anh chăm sóc, thật may rằng bé rất ngoan và hiểu chuyện hơn bạn bè cùng tuổi.

Bây giờ là 5h chiều thứ sáu, sau khi Jimin đón Sungwoo từ trường tiểu học về, theo sự mè nheo của bé liền dẫn đến khu vui chơi gần nhà để bé cùng các bạn nô đùa nghịch ngợm. Jimin không phải người thích vận động nên chỉ đành ngồi một bên theo dõi và đảm bảo rằng cháu mình vẫn an toàn.

Trời dần ngả về chiều, thời tiết không còn nắng gắt và nóng nực như buổi trưa, thay vào đó là những cơn gió thoảng nhẹ và tiếng lá cây xào xạc trên đỉnh đầu khiến Jimin cảm thấy vô cùng thoải mái, đem lưng dựa hẳn vào ghế, lim dim đôi mắt, chẳng biết từ bao giờ thần trí đã không còn đặt tại bé con phía trước.

"Xin chào"

Tiếng nói bên cạnh kéo sự tỉnh táo của Jimin về trở lại, anh choàng mở mắt nhìn sang, hơi bất ngờ vì vị trí vốn dĩ đang trống đã có người ngồi vào tự bao giờ. Chàng trai này thoạt nhìn kém anh vài tuổi, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đầu chụp một chiếc mũ vải che đi mái tóc vàng ruộm của mình. Jimin theo bản năng hơi lùi lại phía sau để tạo khoảng cách, nhưng vẫn mở miệng lịch sự đáp lời.

"Xin chào, cậu là..."

"Em tên Jeon Jungkook, 27 tuổi, rất vui được gặp anh" - Cậu chàng nở nụ cười, chuyển toàn bộ đồ vật trên tay lên ghế rồi vươn ra bắt tay anh.

Dù Jimin đang rất muốn thẳng tay hất ra, nhưng bởi vì phép lịch sự tối thiểu, anh đã chọn việc gật đầu và nở nụ cười đáp lại, chẳng có ý định tự giới thiệu về mình cho người lạ.

Đối phương không vì vẻ mặt ngượng nghịu của Jimin biết khó mà lui, cậu cầm thứ từ ghế đá lên, giở một trang rồi xé ra đưa cho anh. Jimin bấy giờ mới để ý, đồ vật kia chính là bản vẽ cùng bút màu, túi bên cạnh ba lô cậu ta cũng được cắm vào mấy cây bút lông còn hơi ướt, có lẽ người này là một nghệ sĩ đường phố gần khu anh sống.

Ngạc nhiên rằng, bức tranh cậu trai đưa Jimin lại chính là hình ảnh của anh trong đó. Bức tranh hiện lên dáng người mỏng manh dưới bóng cây trong buổi chiều tà, dường như mọi thứ xung quanh anh đều thật tĩnh lặng và yên bình, hoàn toàn đối lập với vẻ ồn ào trong thực tế. Đồng tử mắt anh mở lớn, thật không ngờ trong thời gian ngắn mà cậu chàng có thể vẽ một bức tranh hoàn hảo đến vậy, đường nét, màu sắc đều chân thực và nhuần nhuyễn như thể cậu ta đã thân thuộc với khung cảnh này từ lâu.

Đáy mắt Jimin thấp thoáng ý cười, anh chưa từng nghĩ bản thân lại có vẻ đẹp thuần khiết và mộc mạc như vậy cho đến khi chiêm ngưỡng bức họa này, vì vậy liền nhanh rút từ trong túi ra vài đồng lẻ rồi đưa cho đối phương như muốn cảm ơn. Dù anh không phải là người yêu cầu, nhưng để cậu dốc sức vẽ nên bức tranh thế này cũng cần có thù lao thích đáng.

"Em không cần" - Jungkook mỉm cười, đẩy số tiền lại về phía anh. Cậu xé một tờ giấy khác, viết tên mình và thông tin liên lạc đầy đủ rồi đưa cho anh.

Một cậu trai lạ lùng.

Jimin vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Nét chữ của Jungkook cũng như bức tranh kia, cứng cỏi mạch lạc nhưng cũng không thiếu sự mềm mại ôn nhu bên trong. Hơn thế, nó còn quen thuộc như thể anh đã thấy nó rất nhiều lần, chỉ tiếc rằng Jimin chẳng nhớ nổi điều gì.

Đang khi anh còn do dự không chịu cầm, một cậu bé với chừng 7 tuổi đã chạy lại, nhanh tay giật lấy bức ảnh và xé nát nó thành từng mảnh nhỏ, thậm chí còn ném xuống đất rồi dẫm lên không thương tiếc.

"Này! Cháu làm gì vậy?" - Jimin hoảng hốt kéo tay bé lại, mắng bé vì thái độ hỗn xược đó.

"Bé con không được bất lịch sự như thế. Cháu là con nhà ai, để chú dẫn cháu đến chỗ ba mẹ nhé?"

Đứa nhỏ mở tròn mắt nhìn Jimin, sau đó liếc sang Jungkook, chẳng mấy chốc một lớp nước đã đong đầy bên khóe mắt. Jungkook thấy thế liền thở dài, kéo bé con lại rồi bế nhóc đặt lên đùi mình, cũng không vì thái độ ban nãy mà so đo với bé.

"Cũng không phải việc to tát gì, anh đừng trách Sungwoo" - Cậu vừa nói vừa xoa đầu đứa nhỏ, lập tức bị thằng bé gạt ra, hai tay nhỏ nhắn cầm lấy tay Jungkook rồi cắn thật mạnh như muốn trút giận.

Cậu nhóc Sungwoo cắn một hồi không nghe thấy giọng oán trách hay kêu ca của đối phương liền vội liếc đôi mắt to tròn lén nhìn, đâu ngờ lại bị ánh mắt chằm chằm của Jungkook làm giật mình mà nhả ra. Nó nhận ra rằng dù bản thân có cắn người này bao lần, cắn mạnh đến thế nào thì việc đưa người bác đáng thương của nó trở về là không thể.

Jungkook lờ đi vết răng sâu hoắm trên tay mình, xoa đầu đứa nhỏ, thì thầm vào tai nó vài lời rồi ngẩng đầu nhìn Jimin.

"Bây giờ em có việc bận rồi. Mà ba mẹ Sungwoo cũng vậy nên nhờ anh mang bé về giúp em nhé, bé sẽ chỉ đường cho anh"

Vốn dĩ Jimin chẳng phải người thích dây vào mấy chuyện lằng nhằng thế này, mà có lẽ vì ánh mắt long lanh của đứa trẻ trước mặt, hoặc do giọng nói êm ái và ấm áp của người con trai đối diện đã thuyết phục anh. Trước khi Jimin kịp nhận ra, anh đã đang nắm tay đứa nhỏ đi trên con dốc trở về nhà nó.

"Sungwoo ngoan, hôm nay muốn ăn gì để bác nấu nhé"

Nụ cười trên môi anh hiện lên khiến bé con ngơ ngác một lúc, sau đó rất nhanh liền reo lên đáp lại. Bé giơ hai tay về phía trước, đòi người lớn hơn ôm vào lòng và thích thú hôn lên má anh một cái thật kêu.

"Canh bánh gạo, canh bánh gạo của bác Jiminie là ngon nhất!"

"Được thôi, vậy tối nay cả nhà sẽ ăn canh bánh gạo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net