☘34☘ Chuốc thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đội trưởng Jeon, mục tiêu đang di chuyển về phía Nam, cách chúng ta khoảng 1km, chưa có dấu hiệu dừng lại"


"Tốt. Taehyung hyung cứ tiếp tục theo dõi"


"Yes sir"


"Dong Hyuk, tình hình của Jiminie hyung thế nào? Các chỉ số cơ thể có gì bất thường không?"


"Không có gì bất thường hết. Chắc chắn đội phó Park vẫn ổn, xem ra anh ấy đóng kịch tốt lắm"


Jungkook nhìn lên màn hình đang nhảy số liên tục từ vị trí định vị cho tới nhịp tim theo dõi truyền tới từ phía bên kia, giọng nói nghiêm nghị hơn bao giờ hết khiến tất cả mọi người dù là Alpha, Beta hay Omega đều phải thuần phục


"Tất cả tập trung cao độ, không được phép lơ là. Nhớ không được để xe chúng ta tiếp cận mục tiêu quá gần. Bởi vì chưa biết bọn chúng có bao nhiêu người, nếu bị phát hiện sẽ nguy hiểm tới Jiminie hyung"


"Yes sir"


"Jiminie hyung. Nếu anh đang nghe thấy lời của em và mọi thứ đều ổn thì có thể dịch chuyển người để màn hình camera thay đổi được chứ?"


Lập tức hình ảnh truyền về đổi góc độ một cách mượt mà, Jungkook cũng thở nhẹ ra một hơi. Ít nhất đến lúc này mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

/

/

/

Jimin không thể nhìn thấy gì vì hai mắt đã sớm bị bịt kín ngay từ lúc đưa lên xe. Thế nhưng bằng sự nhạy bén của mình anh vẫn có thể đánh giá được lực lượng đối phương, bao nhiêu Alpha, bao nhiêu Beta. Thậm chí ngay cả cung đường xe chạy Jimin cũng vẫn mường tượng được. Hơn nữa, giọng Jungkook truyền đến bên tai cũng khiến anh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.


Bởi vì dù không có bất cứ lý do gì đặc biệt nhưng anh vẫn biết, Jeon Jungkook nhất định sẽ không để anh gặp nguy hiểm đâu.


Cho đến khi xe dừng, được người mang lên trên phòng, Jimin vẫn cos vai nạn nhân bị chuốc thuốc một cách xuất sắc. Hương linh lan tỏa ra từ tuyến mùi không bị thuốc ức chế càng khiến cho đám người kia không hề nghi ngờ gì về tác dụng kích tình trong viên thuốc mà chúng đã sử dụng. Hơn nữa, với một khóa huấn luyện đóng kịch của mấy chị em trong phòng, Jimin vẫn có thể tự tin vượt qua được cửa ải này.


"Hai đứa mày đứng canh ở ngoài. Chú ý 'món hàng mới'. Tao đi đón 'khách VVIP' để trao đổi 'hàng'. Cấm được táy máy chân tay. 'Hàng' này là cao cấp, đứa nào dám sờ vào tao giết, biết chưa?"


"Tụi em biết rồi. Đại ca cứ yên tâm"


Tốt. Jimin chỉ cần chờ đợi thời điểm bọn chúng thực hiện giao dịch là mọi thứ sẽ kết thúc dễ dàng. Mọi chứng cớ đều có thể buộc tội không đường chối cãi.


Nhưng điều anh không ngờ nhất, là trong căn phòng này còn có mùi hương của một Omega khác  ngoài bản thân mình


"Anh gì ơi"


Đáp lại thắc mắc của anh chính là một cái lay nhẹ bên vai cùng mùi hương bằng lăng xộc vào mũi. Một mùi hương nồng nàn nhưng lại phảng phất nét úa tàn. Vừa mỏng manh, vừa sợ hãi.


"Anh không sao chứ"


Mảnh vải che mắt Jimin được người kia nhẹ gỡ ra. Trước mắt anh là gương mặt tái nhợt của một cô gái còn khá trẻ. Mặc dù tóc tai rối bời, trên má còn có mấy vết bầm tím chưa phai nhưng vẻ xinh đẹp của cô bé vẫn không thể bị che lấp.


Liếc nhanh quanh phòng, phát hiện không có ai khác ngoài hai người bọn họ, Jimin thôi đóng kịch, ngồi hẳn dậy. Lúc này Jimin mới phát hiện ra cô bé Omega đang khoác trên mình một chiếc áo sơ mi mỏng manh, xộc xệch chỉ vừa đủ để che đi thân thể nhỏ bé. Trong đầu anh không nhịn được mà đánh giá.


"Em gái, sao em lại ở đây?"


Cô gái nhận ra cái nhìn của Jimin, xấu hổ dùng tay kéo chiếc áo sơ mi xuống, cố gắng thu hết người mình thành vào góc nhỏ xíu để che đi cơ thể đã không còn vẹn nguyên


"Em là Ji Hye, là nhân viên kế toán làm việc bán thời gian trong quán bar Mirotic. Em giống anh. Em cũng bị bỏ thuốc rồi bắt cóc đến đây"


"Em..." – lời muốn hỏi chưa ra khỏi đầu môi đã bị Jimin nuốt ngược trở về. Nhìn bộ dạng này của cô bé, Jimin thực sự không nỡ hỏi em thêm.


"Em bị chuốc thuốc liên tiếp 2 hôm rồi. Bởi vì gã khách hàng kia hắn...hắn vẫn muốn 'mua' em thêm một lần nữa nên bọn chúng giam em ở đây để chờ tối nay tiến hành giao dịch. Em chỉ là một sinh viên nghèo phải đi làm thêm để trang trải cuộc sống thôi. Em...Em không biết phải làm thế nào nữa"


Nói đến đây Ji Hye không nhịn được mà úp mặt vào tay rơi nước mắt, nhưng cô bé cũng không dám khóc nấc lên. Bởi vì bên ngoài vẫn còn hai kẻ đứng canh cửa nên dù là tủi hờn bật khóc, dù là căm phẫn tức giận, cũng chỉ có thể kìm nén lại mọi thứ trong câm lặng.


Jimin cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô bé Omega đáng thương, phủ kín đi thân thể đã bị hành hạ suốt 2 ngày đến tàn tạ. Anh nắm lấy tay Ji Hye, ôm em nhỏ giọng an ủi


"Yên tâm. Anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này. Trả lại công đạo cho em"


Ji Hye níu lấy vạt áo của Jimin, hít lấy hương thơm linh lan dịu nhẹ từ người anh để tĩnh tâm lại sau cơn xúc động. Người con trai này cũng là Omega giống em, hơn nữa ánh mắt ôn nhu khi nhìn em vừa rồi khiến em tin tưởng dựa vào mà không hề lo lắng.


"Anh...Anh không bị chuốc thuốc ư? Hôm em bị bắt cóc, em mê man mãi, cả người không có chút sức lực nên chẳng thể phản kháng gì hết"


Jimin buông em ra, mỉm cười trấn an


"Anh là Park Jimin" – ghé vào gần tai Ji Hye nói nhỏ - "Là cảnh sát trực thuộc đội phòng chống tội phạm phân cục Busan"


Nhìn vẻ mặt há hốc ngạc nhiên của cô gái nhỏ, Jimin nhịn không được xoa đầu em một cái. Cô bé đáng thương. Rõ ràng còn trẻ con, hồn nhiên như vậy, tại sao ông trời lại bất công dồn em vào tình huống ngặt nghèo như này chứ. Những vết sẹo này rồi sẽ liền da. Những dấu bầm này rồi sẽ tan biến. Nhưng nỗi đau tinh thần và thể xác này sẽ theo em suốt cả đời.


Ánh mắt đen láy đáng yêu kia sẽ chẳng bao giờ có thể trong sáng như trước đây nữa.


Chẳng chờ Ji Hye kịp tiếp thu thông tin đầy ngạc nhiên mình vừa tiết lộ, Jimin đã nghe thấy âm thanh lo lắng dồn dập của Jungkook vọng vào tai mình


"Jiminie? Jiminie hyung? Đã xảy chuyện gì vậy? Em thấy người khác ở trong camera"


Đội phó Park điều chỉnh lại cúc áo trước ngực, hướng máy quay về phía Ji Hye, nói vào bộ thu âm trên chiếc đồng hồ tinh xảo


"Tình huống mới, xuất hiện thêm nạn nhân ở cùng phòng với tôi"


Jungkook nhìn lên hình ảnh cô bé đang tò mò xem xét đồng hồ đeo tay của Jimin hiện trên camera, nhỏ giọng nói với mấy người đồng nghiệp phía sau


"Chú ý bảo đảm an toàn cho cả cô bé nữa"


"Jungkook. Jungkook. Có chuyện không hay rồi"


Tiếng gọi vội vã của Taehyung khiến Jungkook chú ý. Cậu bước nhanh tới vị trí của người kia, ánh mắt lập tức bị bản hợp đồng sử dụng nhà đất trên laptop thu hút.


"Chết tiệt!"


"Jungkook mau báo tin cho Jimin cẩn thận!"


Không đợi Taehyung nhắc nhở, ngay lập tức Jungkook đã kéo lấy bộ đàm sau tai, gấp gáp nói với Jimin ở phía bên kia


"Jimin hyung. Nghe em nói này. Nơi anh bị đưa vào chính là căn hộ thuộc sở hữu của Lee Wan, phó cục trưởng cục cảnh sát Busan. Em nghi ngờ Lee Wan liên quan đến đường dây cưỡng hiếp mại dâm của Wang cùng sở phó sở cảnh sát Gwang Ju. Vậy nên anh không được hành động khi thấy mất an toàn. Biết chưa?"


Jimin ở bên này liền nhíu mày. Xem ra vụ án này còn phức tạp hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Rất có thể đường dây phạm tội của Wang còn có sự tham gia bảo kê của không ít quan chức nhà nước khác mà cả đội không ngờ tới.


"Tôi biết rồi"


Jungkook quay lại, nhanh chóng ra lệnh


"Soo Young, chị mau thông báo chuyện này với sở trưởng Kim Namjoon để anh ấy hỗ trợ điều tra. Jin Han, mau check CCTV từ cửa ngõ xem có xe ô tô nào ra vào tòa nhà trong vòng 30 phút trở lại đây không. Nếu có ngay lập tức thông bá..."


Jin Han không đợi Jungkook nói hết câu, gương mặt đã tái xanh, ngắt lời anh


"Đội trưởng. Cách đây 5 phút có một xe ô tô đi vào từ cửa sau. Check biển số xe...là của Lee Wan"


Trái tim Jungkook hẫng mất một nhịp. Cậu không dám chần chừ trong sửng sốt, gấp gáp truyền tin tới cho Jimin, người vẫn chưa biết chuyện gì ở đầu bên kia


"Jimin hyung. Anh mau rời khỏi nơi đó ngay lập tức. Kế hoạch dừng lại. Anh có nghe thấy em nói không, Jimin. Lee Wan vừa..."


"Chết tiệt...Jungkook. Có tiếng người bên ngoài. Chờ một chút"


Jimin vội đẩy Ji Hye trở về giường, ra hiệu cho em nằm xuống giả vờ ngủ khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang. Sự việc xảy đến quá nhanh, anh không thể đưa ra quyết định nào liều lĩnh hơn khi còn phải bảo vệ cho cả Ji Hye nữa. Ngay khi hai người vừa nằm xuống nhắm chặt mắt, cánh cửa phòng liền bật mở. Trước đó Jimin đã nhanh nhẹn nằm xoay về phía cửa, để camera hướng trọn tới đám người vừa bước vào.


Jungkook và tất cả anh em đều nín thở tập trung vào màn hình trước mặt. Khi không thấy gương mặt quen thuộc của Lee Wan, ai cũng thở nhẹ ra một hơi vì yên tâm. Ít nhất, Jimin chưa bị lộ thân phận. Nếu lúc này có thể ghi lại bằng chứng bọn chúng giao dịch thì ngay lập tức cả đội sẽ ập vào ngay.


Thế nhưng hành động tiếp theo của Wang khiến tất cả đều phải sửng sốt.


"Mang con bé đi"


Ji Hye đang nhắm mắt giả vờ, đột ngột bị hai gã đàn ông tiến lại gần xốc người lên. Cô bé sợ hãi tới mức phải bừng tỉnh không thể tiếp tục đóng kịch được nữa. Em giãy giụa, cố gắng lui mình về phía góc giường


"Không được chạm vào người tôi"


"Hóa ra là cô em đang diễn kịch à? Cũng có tý thông minh đó. Nhưng mà không qua mắt được tụi này đâu. Bắt lấy nó, nhanh"


"Buông tôi ra. Các người định đưa tôi đi đâu?"


Ji Hye hoảng sợ tới mức quơ quào chân tay, thế nhưng sức lực của một cô bé Omega yếu đuối đã bị hành hạ tới tơi tả thì làm sao có thể đấu lại được với hai tên Beta cao to cơ chứ.


"Đương nhiên là đưa cô em đi 'vui vẻ' với khách hàng rồi. Chỉ cần phục vụ nốt đêm nay, cô em sẽ được tự do"


Ji Hye bám chặt lấy thành giường, tựa như níu lấy sự sống mỏng manh cuối cùng của cuộc đời mình. Nước mắt em đã giàn rụa trên gò má nhợt nhạt xanh xao


"Không. Làm ơn tha cho tôi. Tôi xin các người. Làm ơn mà. Đừng chạm vào tôi. Đừng..."


Từ bên kia màn hình, mọi người đều lo lắng theo dõi qua camera. Đường cong điện tâm đồ của Jimin truyền về thiết bị ngày càng dồn dập. Jungkook nhìn thấy bàn tay nhỏ của anh ở phía trước màn hình đã siết chặt. Không kịp suy nghĩ, Jungkook vội nói vào bộ đàm


"Jimin! Không được! Anh không được manh động. Chưa có đủ chứng cớ. Nếu anh hành động sẽ bi bại lộ mất"


Nắm tay Jimin siết đến trắng bệch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Phải nắm chặt lấy gấu áo, Jimin mới có thể ngăn bản thân mình bật dậy lao về phía đám người kia để giải vây cho cô bé Omega đáng thương không có sức chống cự


Bởi vì Ji Hye giãy giụa quá dữ dội, gã Beta không thể nhịn được cơn giận, chửi tục một câu rồi giáng xuống mặt em một cái tát đau điếng. Gã đàn ông tục tằn bên cạnh cũng giữ chặt lấy tay em, từ trong túi lấy ra viên thuốc trắng quen thuộc khiến Ji Hye càng sợ hãi òa khóc thêm.


"Mẹ nó. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Để mày uống thuốc kích dục này xong xem còn chống cự được đến khi nào. Tới lúc đó lại chẳng quỳ xuống chân bọn đàn ông xin được cưỡng hiếp ấy chớ"


Ji Hye mím chặt môi, lắc đầu đầy hoảng loạn. Em không muốn phải trải qua kí ức đau thương cùng cực kia thêm một lần nào nữa. Cơn ác mộng đó đã hành hạ em suốt hai ngày qua. Nếu còn phải chịu đựng thêm, em sẽ không thể sống tiếp.


Thế nhưng gã đàn ông vẫn thô lỗ bóp chặt miệng Ji Hye, ép em nuốt xuống viên thuốc đầy tội lỗi ấy. Ji Hye nức nở, gào lên trong tuyệt vọng


"Không! Làm ơn. Cứu...Cứu em với..."


Jimin khẽ mở mắt, đưa đồng hồ lên gần bờ môi đang mấp máy, nhỏ giọng thì thầm


"Jungkook. Xin lỗi!"


"KHÔNG!!!JIMIN"


Ở bên kia Jungkook hét lên tên anh khi màn hình đột ngột xoay chuyển. Từ bộ đàm truyền đến âm thanh đổ vỡ va chạm đầy hỗn loạn. Ánh mắt nổi vằn tia đỏ, đội trưởng Jeon đạp bật cửa thùng xe, thét lên ra lệnh


"TẤT CẢ LẬP TỨC XÔNG VÀO HỖ TRỢ. BẰNG MỌI GIÁ PHẢI ĐẢM BẢO AN TOÀN CHO JIMIN!"

/

/

/

Jimin biết bản thân lại một lần nữa hành động liều lĩnh khi mà tự ý phá hỏng mọi kế hoạch đã vạch ra. Thế nhưng anh không cách nào đứng nhìn một sinh mệnh Omega yếu ớt bị đẩy vào địa ngục ngay trước mặt mình như vậy.


Chỉ là Jimin không lường trước được việc Ji Hye đột ngột phát tình sau bị ép uống thuốc kích dục. Và anh càng không dự được việc tin tức tố của em ấy lại chính là mồi lửa nhóm lên bản năng Omega đã bị chôn vùi hai mươi mấy năm nay trong người mình. Cho đến khi nhận ra hơi thở mình dồn dập, cảm giác nhộn nhạo từ tuyến mùi sau gáy ngày càng rõ ràng thì cả người Jimin đã rịn mồ hôi. Ngay cả sức lực cũng bị cơn bức bối khó chịu trước kì phát tình đột ngột làm cho suy yếu.


Jimin có lẽ vẫn còn chống đỡ được thêm một lúc, nếu như gã cầm đầu Wang không kề dao vào cổ Ji Hye để uy hiếp anh như thế.


Rầm một tiếng. Jimin bị một tên phía sau đạp vào khủy chân, ngã khuỵu xuống sàn nhà. Bên khóe môi anh rỉ xuống dòng máu đỏ tươi.


"Hay cho hai đứa Omega chúng mày, lại dám ở trước mặt ông đây giở trò. Mẹ nó, để xem đến lúc chúng mày phát tình còn có thể không quỳ xuống chân Alpha bọn tao mà cầu xin hay không" – gã hất đầu ra lệnh với đàn em bên cạnh – "Cho nó uống thuốc kích dục mạnh nhất. Để nó hiểu cảm giác bị cưỡng bức mà không thể phản kháng là như thế nào"


Bất chợt từ phía cửa truyền vào giọng nói khàn khàn không kiên nhẫn


"Có chuyện gì mà ầm ĩ thế? Tao vừa mới tới cầu thang đã nghe thấy tiếng đánh nhau rồi. Mùi Omega sao nồng nặc thế này"


Wang vừa nghe thấy giọng nói này, gương mặt lập tức đổi sắc. Gã đẩy Ji Hye đang mê man chuẩn bị tiến vào kì phát tình cho đàn em, đứng lên đón tiếp người đàn ông đang bước vào phòng


"Anh Lee, bọn em vừa mới bắt được một 'món hàng' cực phẩm, hôm nay gọi anh đến là muốn để anh 'kiểm' hàng trước. Không ngờ nó lại có lá gan giở trò. Có điều đều bị em khống chế rồi. Em đã chuốc thuốc, chỉ chờ anh hưởng dụng thôi"


Nụ cười khốn nạn của Wang khiến người ta phải rùng mình. Tính mạng một con người, qua lời nói của gã tại sao lại có thể trở nên rẻ rúng còn không bằng một món hàng vứt ngoài chợ như vậy?


"Ồ?" – gã đàn ông nhướn mày, hứng thú nhìn về phía trong phòng – "Mùi hương linh lan? Quyến rũ thật. Omega nào mà có bản lĩnh như vậy, tao cũng thấy tò mò rồi đấy. Nào, ngẩng mặt lên anh xem nào bé cưng"


Nghe những lời không đáng làm người của lũ sâu bọ này khiến lòng anh nhộn nhạo muốn nôn. Bám chặt tay vào thành giường, Jimin cố gắng khống chế cơn khó chịu đang càn quấy trong lòng, quật cường đứng lên. Jimin biết bản thân không thể cầm cự được lâu hơn nữa.


Cơn phát tình bị kìm nén ngần ấy năm, bởi vì không có thuốc ức chế, đã sắp quật ngã anh rồi. Nhưng dù có chết, anh cũng phải chết một cách tự hào nhất.


Jimin khẽ bật cười, ngẩng đầu lên


"Đã lâu không gặp, phó cục trưởng Lee"


Nụ cười trên môi chợt đông cứng, Lee Wan trong nháy mắt sửng sốt đến mức phải lùi lại vài bước chân. Lão kinh sợ, chỉ vào Jimin, gào lên với Wang cùng đàn em


"Tại sao cậu ta lại ở đây?"


Wang ngơ ngác nhìn biểu cảm khiếp sợ của Lee Wan, vội đáp lời


"Bọn em tìm được ở D-boy. Có chuyện g..."


"Đồ ngu!" – Lee giơ chân đạp Wang một cái đau đớn, quát ầm lên – "Chúng mày có biết nó là ai không? Là Park Jimin - đội phó đội cảnh sát phòng chống tội phạm phân cục Busan đấy. Đồ ngu này. Chúng mày giết tao rồi"


Cả đám trợn trừng mắt nhìn nhau đầy khiếp đảm. Chết tiệt, nước cờ này đi ngu rồi


"Mau, tìm trên người nó xem có thiết bị theo dõi nào không. Nếu có là chết cả lũ đ..."


Đoàng! Đoàng! Đoàng!


Chẳng chờ Lee nói xong câu, tiếng súng nổ, tiếng gào thét, tiếng mắng chửi từ dưới lầu đã vọng lên trên này. Chửi thề một câu, Lee Lee quát ầm lên


"Còn đứng đực ra đó làm gì, mau ra viện trợ đi. Rơi vào tay cảnh sát thì có mà rục xương trong tù biết không hả lũ ngu"


RẦM!!!


Cánh cửa phòng to lớn ầm một tiếng đổ sập xuống sàn, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của gã đàn ông xấu số bị sức nặng đè lên. Đứng ở cửa là một Jeon Jungkook trên người đầy máu tươi, nòng súng hướng thẳng vào bên trong. Hành lang sau lưng la liệt người ngã, người gục, hỗn loạn vô cùng. Tiếng rên, tiếng khóc đau đớn vang vọng khắp căn biệt thự.


"Trễ rồi phó cục trưởng Lee!"


Tbc/


A/N: Đánh dấu hay không đánh dấu, bà con vote đi nà ^^

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Đùa tí thôi chứ 'ăn' hay không 'ăn' tui ấn định hớt rồi nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC