☘PN☘ Namgi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Joon nhíu mày bất an hỏi lại


"Bức ảnh nào?"


"Còn có thể là cái nào nữa. Chính là bức ảnh đã khiến thân phận cảnh sát ngầm của cha cậu bị bại lộ đó"


"..."


"Không lẽ cậu còn chưa biết? Min Yoon Ha đã vô tình nhìn thấy bức ảnh chụp chung giữa cậu và Yoongi trên màn hình điện thoại của thằng bé. Trên bức tường phía sau có treo khung hình cha cậu đang mặc cảnh phục bế cậu trên tay. Vậy nên thân phận của Kim Nam Min mới vô tình bị bại lộ"


Đầu óc Nam Joon như đặc quánh, mọi âm thanh đều trở nên lùng bùng.


Là bức ảnh selca đôi giữa hai người mà Namjoon đã 'ép' Yoongi cài làm hình nền điện thoại chỉ vì muốn người kia luôn nhớ tới mình. Và thật trớ trêu thay, nó đã vô tình trở thành nguyên nhân khiến cho ba anh phải hy sinh tính mạng giữa lúc làm nhiệm vụ nguy hiểm khó khăn.


Hóa ra không phải Min Yoongi, mà anh, Kim Nam Joon mới chính là thủ phạm gián tiếp giết chết người ba vĩ đại của mình sao?


"Kể ra cậu cũng may mắn đấy. Nếu ngày đó Min Yoongi không liều mạng trốn khỏi biệt thự giữa đêm để báo tin cứu cậu, chắc chắn nhà họ Kim đã tuyệt mệnh từ lâu rồi. Kim Nam Joon cậu cũng sẽ chẳng có cơ hội lật ngược ván cờ như lúc này đâu.


Thằng nhóc Min Yoongi ngu ngốc. Nó vì vậy mà bị Min Yoonha phạt thừa sống thiếu chết. Nếu không phải là con trai duy nhất của lão, chắc lão giết thằng nhỏ luôn rồi. Ha ha. Nhớ tới ngày nó trở về sau cái lần cứu cậu lúc đám thủ hạ tấn công ở sau trường, cả người te tua xơ xác, vậy mà còn bị Min Yoonha đánh đập tới trọng thương. Liệt giường cả tháng. Sau đó còn cạch mặt tách ra không ai thuận ai. Đúng là hai cha con giống hệt nhau. Ngang ngược tàn nhẫn..."


Mọi âm thanh phía sau đều không thể lọt vào tai Nam Joon thêm bất cứ một từ nào nữa. Hai tai anh hoàn toàn ù đạch. Trái tim như bị một bàn tay tàn nhẫn vô tâm bóp chặt tới đớn đau.


Min Yoongi không cố tình phản bội. Hắn còn liều mạng phóng xe tới cứu anh giữa lúc nửa đêm hoang vắng. Chấp nhận lật mặt với cha chỉ để bảo vệ cho tính mạng của Nam Joon. Vậy mà rốt cuộc Yoongi nhận lại được những gì từ anh?


Căm hận và chửi mắng. Ghét bỏ lẫn thù hằn. Nặng lời rồi nhiếc móc. Không một lần lắng nghe giải thích. Không một lời gặng hỏi lý do. Cũng chẳng có khi nào đặt niềm tin vào tình cảm của hắn. Tất cả chỉ có cay nghiệt và nghi ngờ.


Để rồi giữa cơn phát tình vì sự nổi nóng ngu ngốc của bản thân, Kim Nam Joon đã làm gì Min Yoongi cơ chứ. Cưỡng bức người ta mặc kệ sự đau đớn thống khổ về thể xác. Hủy hoại rồi chà đạp tự tôn của một kẻ ngạo mạn như Min Yoongi bằng phương thức khốn nạn nhất mà bản thân chưa bao giờ nghĩ ra.


Những hồi đáp ấy sao mà đắng cay và tàn nhẫn đến thế. Đặt bên cạnh tình cảm của Min Yoongi khiến anh chẳng dám ngẩng cao đầu.


Người kia đúng là đã không nói cho anh biết thân phận của mình. Thế nhưng hắn lại làm tất cả mọi thứ để được ở bên anh. Vậy mà anh thì sao? Miệng nói yêu người ta, thương người ta, nhưng một chút niềm tin nhỏ nhoi cũng không có. Đứng giữa ranh giới của sự mất mát, kẻ bị tổn thương, đáng buồn thay, lại đi tổn thương chính người mà mình nâng niu đặt ở trong lòng.


Để đến lúc biết được sự thật, đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn màng. Trái tim và sự tự tôn của Min Yoongi đã hoàn toàn bị Kim Nam Joon của ngày đó giẫm nát...


/


/


/


Nam Joon tìm mọi cách, thậm chỉ là nhờ vả lẫn lạm dụng chức quyền để có thể tìm chứng cứ có lợi cho Min Yoongi và Park Jimin. Sau ba lần bảy lượt chạy đôn chạy đáo dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp lẫn ba nuôi, ông chủ Min và cậu Park cũng được trắng án. Chỉ có điều các anh em khác đang làm việc trong D-boy thì không được thả ra dễ dàng như vậy. Bởi vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, bọn họ đều bị giữ lại để điều tra. Việc này Min Yoongi chẳng hề hay biết. Hắn vốn chỉ lo tới an nguy của Park Jimin mà thôi.


Đến lúc này, Nam Joon dù không muốn cũng phải công nhận, sức nặng của Park Jimin đối với Min Yoongi đã vượt quá tình cảm giữa ông chủ và nhân viên thông thường. Bởi vì hơn ai hết, đội trưởng Kim thừa biết, tính cách người kia lãnh đạm tới thế nào. Nếu không phải một ai quan trọng, đừng hy vọng Min Yoongi nhìn tới chứ đừng nói đến chuyện hắn sẽ tìm mọi cách để bảo hộ an toàn như thế. Min Yoongi đã không dưới 5 lần tìm đủ luật sư giỏi nhất cả nước để bảo lãnh và chống án cho người kia.


Chẳng hiểu sao nghĩ tới đó, lõi sói Alpha trong lòng Kim Nam Joon lại tru lên bất mãn mà đớn đau.


Vụ việc tai tiếng giữa D-boy và Min Yoonha chưa giải quyết xong lại đến chuyện Jungkook quyết định sang Mỹ du học. Chuyện nọ cứ nối tiếp chuyện kia khiến Nam Joon chẳng có thời gian để thở chứ đừng nói tới việc đi tìm Yoongi. Thế mà sau khi Jungkook rời đi chưa được bao lâu, đột nhiên Min Yoongi lại xuất hiện ở trước cửa nhà khiến cho Kim đội trưởng một phen sửng sốt.


Lần đầu tiên gặp lại sau khi đã biết rõ mọi chuyện, Nam Joon cũng chưa kịp nghĩ sẽ phải nói gì với Yoongi. Thế nhưng nhìn vẻ mặt lạnh băng của người kia đang ngồi vắt chân trên sô pha trước mặt, tự nhiên bao nhiêu lời giãi bày sắp vuột ra khỏi miệng lại đột ngột nuốt trở vào. Một người giỏi ăn nói như Nam Joon cũng có khi trở nên khó mở lời đến thế.


Chẳng đợi Nam Joon kịp sắp xếp câu chữ trong đầu, Yoongi đã mở miệng phá tan bầu không khí ngượng ngùng đầy căng thẳng


"Không vòng vo làm mất thời gian của nhau"


Hắn quăng một tập hồ sơ dày lên mặt bàn, sẵng giọng


"Ra giá đi"


Nam Joon chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh nhìn người kia vẫn diện biểu cảm vô tình trên mặt thì càng không biết lý do gì có thể khiến hắn đích thân đến gặp mình. Nam Joon thừa hiểu, nếu không phải chuyện quan trọng, chắc chắn Min Yoongi sẽ không nguyện ý tìm anh nói chuyện. Người kia hẳn là hận anh lắm.


Đưa tay cầm lên tập hồ sơ trước mặt, trong khoảnh khắc Nam Joon dường như đã vỡ lẽ ra tất cả. Đột nhiên anh thấy hận cái IQ cao ngất của mình. Có nhất thiết phải hiểu nhanh mọi việc đến thế không?


Lúc nào cũng là Park Jimin, Park Jimin, Park Jimin.


Mẹ kiếp. Tim đau tới muốn ngưng đập luôn rồi.


"Anh muốn gì?"


Dù đã đoán được 9 phần mục đích của Min Yoongi, Nam Joon vẫn không cam lòng mà hỏi lại. Âm thanh ứ ách vô thức mang theo nỗi tức giận ghen tuông vô cớ. Thế nhưng, cảm xúc nhộn nhạo của anh cũng chẳng khiến Yoongi lung lay tới một đầu ngón chân.


Hắn nhướn mày đáp lại


"Thông minh như cậu lại có thể không hiểu? Giúp hồ sơ của Park Jimin được nhận vào Học viện quân sự Busan. Không khó chứ cựu hội trưởng hội sinh viên, đội trưởng đội phòng chống tội phạm Kim Nam Joon?"


Nam Joon đặt hồ sơ trên tay xuống, tháo lỏng cà vạt, ngả người vào lưng ghế, lộ ra dáng người hoàn mỹ


"Cho tôi một lý do để làm việc này"


Yoongi im lặng nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm như hút chặt vào nhau. Bao nhiêu tự tình chôn giấu. Bao bí mật không thể thốt lên lời. Hắn nghiêng đầu, xoay chiếc nhẫn tinh xảo trên tay


"Vậy tôi mới nói. Ra giá đi"


Nam Joon nhếch khóe miệng, nở nụ cười không biết là bi thương hay chế giễu


"Ra giá?"


"Phải. Bao nhiêu tiền cũng được. Miễn là có thể giúp Jimin bước chân vào học viện này"


"Ha. Anh nghĩ chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng mấy đồng tiền dơ bẩn à?"


"Cậu nghĩ xã hội này tốt đẹp đến thế sao?"


Nam Joon ngồi dậy, ngả người áp sát lại phía Min Yoongi. Gương mặt cùng mùi bạc hà quen thuộc khiến lõi sói trong anh lại nhộn nhạo. Ngay cả tuyến mùi sau gáy cũng nóng lên như phát nhiệt, chỉ trực tỏa ra hương gỗ thông nồng đậm.


"Vậy anh cho rằng tôi cần mấy đồng tiền lo lót này sao?"


"..."


"Phải. Cậu không thiếu tiền. Nhưng Jimin thì cần sự công bằng. Em ấy chưa từng làm gì phạm pháp, không đáng phải nhận sự bất công của cái xã hội thối nát này"


Kì thật Kim Nam Joon chưa từng có ác cảm với Park Jimin. Nhất là khi cậu em thân thiết Jeon Jungkook lúc nào cũng treo tên người kia bên miệng để mà kể lể khen ngợi, Nam Joon có thể phần nào hiểu được Park Jimin chẳng phải người xấu.


Thế nhưng sau sự kiện D-boy cùng với sự quan tâm thái quá của Min Yoongi, đột nhiên Kim Nam Joon lại cảm thấy khó chịu cùng cực mỗi khi cái tên Park Jimin được thốt ra từ bờ môi xinh đẹp của người kia.


Mẹ nó.Thương đến thế cơ à!


Nam Joon hừ nhẹ hơi mũi, thân hình cao lớn lại càng ép sát xuống bóng dáng nhỏ con của người kia. Giọng anh vừa như giận dữ lại vừa như khó chịu


"Tôi nói rồi. Tôi không quan tâm Park Jimin thế nào. Thứ duy nhất tôi để ý chỉ là anh thôi Min Yoongi. Tôi chẳng cần tiền của anh. Nếu anh có thể dùng 'món quà' khác để đáp trả thì tôi sẽ suy nghĩ lại"


Hơi thở mang đậm hương gỗ thông trầm phả vào gò má trắng nõn khiến Yoongi hơi chút loạn nhịp. Thế nhưng bản năng Alpha vẫn khiến anh ngẩng cao đầu, không hề vì khí thế áp bức của người kia mà lung lay sợ hãi


"Cậu muốn quà gì?"


Kim Nam Joon nhếch môi, đột nhiên ghé sát vào vành tai Min Yoongi, hạ giọng đến mức thấp nhất, phun ra từng hơi ướt át


"Thân thể anh"


Cả người Yoongi bị tin tức tố nồng đậm của Alpha bủa vây, cuộn chặt lấy mùi bạc hà thanh mát, bao phủ cắn nuốt. Bờ môi cùng chiếc lưỡi ướt sượt qua vành tai mẫn cảm truyền một cơn khoái cảm dọc sống lung, đánh thẳng vào lõi sói tận sâu trong lòng.


Chết tiệt. Alpha mà cũng có thể khiến Alpha "cứng" chỉ vì một cái liếm tai. Còn gì nhục nhã hơn!


Hay chỉ bởi vì đối phương là Kim Nam Joon mới có thể khiến Min Yoongi 'gục ngã' nhanh đến thế?


"..."


Nhìn biểu cảm không thể tin được của Min Yoongi, Nam Joon không biết trong lòng mình là tư vị gì nữa. Bản năng Alpha trong anh thèm khát thân thể và mùi hương của người kia. Nhưng nếu Min Yoongi đồng ý, chắc chắn Kim Nam Joon sẽ nổi điên vì giận dữ. Cái giá phải trả chính là sự tự tôn, anh biết rằng hắn sẽ không dễ dàng 'quỳ gối' như vậy đâu.


Đội trưởng Kim đứng lên, đôi chân thon dài thẳng tắp hướng về phía cửa chính, mở ra tỏ rõ ý định tiễn khách


"Nếu không thể thì đừng hòng nghĩ tới việc tôi sẽ giúp anh"


Min Yoongi cũng đứng dậy, nện từng bước giày da xuống sàn gỗ sạch bong sáng bóng, thong thả tiến về phía người kia. Ánh mắt quật cường cao ngạo của người Alpha tựa như hút hết linh hồn của Nam Joon vào trong, bủa vây chiếm giữ không cho anh có cơ hội thoát khỏi.


Ngay khi Nam Joon nghĩ người kia sẽ bỏ đi trong tức giận thì, quá bất ngờ, Min Yoongi lại vươn tay ra khép cánh cửa gỗ to lớn phía sau. Rồi chẳng hề báo trước mà nắm lấy cổ tay Kim Nam Joon, xoay người anh đè chặt vào bức tường đá bên cạnh. Cả thân hình không tính là cao lớn dán chặt áp lên cơ thể quá cỡ của đối phương. Mùi bạc hà cay nồng đánh úp, bọc lấy Nam Joon trong võng lưới dày đặc.


Gương mặt điển trai tiến tới, chóp mũi hai người gần như đã chạm vào nhau. Âm thanh trầm khàn quen thuộc một lần nữa nhóm lửa dục vọng trong lòng người Alpha còn lại.


"Đó thực sự là điều cậu muốn?"


"...Nếu anh dám mở rộng chân, Kim Nam Joon này sẽ không thất hứa"


Vốn chỉ là lời nói khiêu khích trong cơn tức giận. Thế mà Min Yoongi lại đáp trả không hề do dự


"Thế thì phải giữ lời"


Nói xong liền luồn tay xuống vuốt dọc cơ ngực vững chãi, đi thẳng tới vòng eo rắn rỏi, muốn rút áo sơ mi của người kia khỏi thắt lưng bó buộc. Bộ dáng hoàn toàn là muốn tiến thêm một bước thân mật. Nam Joon một bên bắt lấy cổ tay Min Yoongi, một bên nâng cằm ép người kia ngẩng mặt lên nhìn mình. Ánh mắt đỏ au vì dục vọng xen lẫn tức giận. Giọng nói đã trở nên trầm khàn vì nộ khí


"Nếu không phải tôi mà là một người nào khác muốn anh trả công thế này, anh cũng sẽ đáp ứng sao?"


Min Yoongi bật cười khinh miệt


"Phải. Thứ tôi quan tâm chỉ là ước nguyện của Jimin thôi. Là cậu hay ai cũng không có ý nghĩa"


Câu trả lời này đã chính thức chọc giận Alpha Kim.


Park Jimin! Park Jimin!


Rốt cuộc Min Yoongi yêu thương tên nhóc đó đến mức nào mà sẵn lòng làm tất cả mọi thứ cho cậu ta? Thậm chí cả việc buông bỏ lòng tự tôn của một Alpha kiêu ngạo, chấp nhận nằm dưới thân một người đàn ông khác, dang chân để người ta xúc phạm mà cũng không từ chối?


Tưởng tượng đến việc Min Yoongi sẽ mở rộng dâng mình cho một tên Alpha ngu ngốc chết tiệt nào đó không phải mình chỉ để trả công, mọi tế bào trên người Kim Nam Joon đều bừng lên cơn giận dữ.


Chết tiệt! Kim Nam Joon quả thực muốn giết người luôn bây giờ!


Anh gồng hết thớ cơ trên người, cố gắng kiềm chế cơn giận đã sắp bùng nổ trong lòng. Dù sao Nam Joon cũng không muốn bản thân phạm thêm một sai lầm nào nữa. Tổn thương Min Yoongi một lần là quá đủ rồi. Anh đẩy hắn ra khỏi người mình, sẵng giọng


"Về đi. Đừng nghĩ ai cũng thấp hèn như anh. Chạm vào anh khiến tôi ghê tởm"


Ồ. Vậy mà nhìn xem Kim Nam Joon lại xúc phạm người mà anh yêu thế nào này.


Đáy mắt Min Yoongi ánh lên tia thất vọng và đau đớn nhưng rất nhanh đã biến mất chẳng để ai kịp nhận ra. Bờ môi hắn cong lên thành một nụ cười đầy tự tin, cao ngạo và quyến rũ. Bàn tay thon dài như con rắn nhỏ luồn lách trượt nhanh vào cơ bụng săn chắc, một phát tách mở khóa quần, sục thẳng xuống thành viên đã bán cương nơi đũng quần cộm lên, siết nhẹ


"Thế nhưng nơi này của cậu lại không cho rằng như vậy" - kiễng chân lên ghé sát tai Kim Nam Joon, Min Yoongi cắn vào dái tai anh, thì thầm bằng tông giọng hết sức ma mị - "Thừa nhận đi. Cậu vẫn muốn cơ thể tôi lắm. Muốn tôi chạm vào như thế này, nhỉ?"


"..."


Kim Nam Joon lúc nào cũng nghị lực, chỉ trừ khi đứng trước con người tên Min Yoongi yêu nghiệt kia.


Một lần nữa nắm chặt lấy cổ tay nhỏ của hắn, Nhưng lần này Nam Joon không hất ra nữa, thay vào đó cánh tay to lớn bất ngờ bế sốc Yoongi lên, đi thẳng tới chiếc sô pha đặt giữa phòng khách. Anh...thực sự không nhịn đươc tới phòng ngủ ở tầng 2 nữa rồi.


Quăng người kia xuống nệm ngồi, chẳng để Min Yoongi kịp ngẩng lên, cả thân hình vạm vỡ đã ập xuống. Tin tức tố của Alpha. Mùi hương gỗ thông trầm. Pheromone nam tính. Tất cả cùng lúc tỏa ra, bủa vây lấy một Min Yoongi nhỏ bé ở trong lòng.


Thế nhưng lời nói thì lại gai góc lắm. Chọc vào tim hắn đến túa máu bi thương


"Nếu đã thèm khát đàn ông đến vậy, thì để Kim Nam Joon này thỏa mãn thứ dục vọng thấp hèn đó của anh"


Bờ môi Kim Nam Joon áp tới, nhưng Min Yoongi lập tức quay đi. Nụ hôn không đến như dự tính. Chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của đối phương


"Làm tình trao đổi thì đừng có hôn. Có phải yêu đương đâu, hôn cái đếch gì"


Hơn nữa, anh chẳng thể hôn lên bờ môi vừa thốt ra những lời cay nghiệt gai góc ấy. Tổn thương anh rồi lại còn muốn hôn. Em thấy mình có xứng đáng không hả Kim Nam Joon?


Trái tim nơi ngực trái nhói lên đau đớn. Nhưng Kim Nam Joon đã chẳng thể dừng lại nữa rồi. Bờ môi đổi hướng hôn lên cần cổ trắng nõn, quanh quẩn nơi tuyến mùi đang tỏa ra tin tức tố mùi bạc hà. Tại sao một Alpha lại có thể ảnh hưởng đến bản năng của anh đến như vậy?


Vẫn giống như lần đầu tiên quan hệ. Cơ thể Min Yoongi quá mức quyến rũ. Khiến cho Kim Nam Joon ngay từ lúc bắt đầu đã phát điên mà luật động điên cuồng. Chẳng một chút dịu dàng săn sóc. Chẳng quan tâm hay ngọt ngào yêu thương. Chỉ có thứ dục vọng nguyên thủy khiến hai cơ thể quấn riết lấy nhau trong cơn hứng tình không cách nào dập tắt.


Chẳng biết trải qua bao nhiêu lần đâm rút mãnh liệt, từ ngoài sô pha kéo đến tận giường ngủ trên lầu, ngay cả dưới làn nước xối xả trong nhà tắm, Min Yoongi cũng vẫn cảm nhận được thứ cương cứng to lớn đang thúc mạnh vào cơ thể mình khiến hắn oằn người vì khoái cảm. Yoongi không muốn nhưng chẳng thể phủ nhận, người kia làm tình quá tuyệt đến mức hắn phải trầm mê. Và đương nhiên, Kim Nam Joon còn đắm say hơn cả thế nữa. Anh chẳng muốn rời khỏi huyệt động trơn trượt ấm áp đang cắn chặt lấy 'cậu em' mình. Chỉ muốn cả đời vùi mình ở trong đó.


Giữa cơn mê loạn vì khoái cảm, Min Yoongi cảm nhận được thứ gì đó sắc nhọn đang cạ lên tuyến mùi sau gáy mình. Bản năng của một Alpha khiến hắn ngay lập tức dựng lên cảnh báo nguy hiểm. Thế nhưng cú đâm lút cán chạm vào điểm G làm toàn bộ suy nghĩ của hắn đều tan ra như khói mây. Chỉ có cự vật đã bắn tới đau xót là giật lên phản ứng.


Một cú đẩy nữa ập tới khiến Yoongi phải hét lên rên rỉ. Ngay khi điểm sâu nhất trong cơ thể bị nghiền nát, từ sau gáy truyền đến cảm giác đau nhói đầy bất ngờ. Cả người Yoongi căng lên, sống lưng cũng cứng lại. Toàn bộ ý thức trong đầu hắn đều báo động đỏ.


Rõ ràng Kim Nam Joon vừa đánh dấu lên tuyến mùi của Min Yoongi bằng một cú cắn không hề báo trước. Nơi tối kị nhất mà một Alpha sẽ dùng cả đời để bảo vệ đã bị người kia đánh chủ quyền chằng hề hỏi qua.


Một Alpha bị đánh dấu bởi một Alpha khác giữa lúc tức giận chẳng chút yêu thương?


Giữa cơn khoái cảm chính là sự đau đớn đến tột cùng.


Tại sao vậy Kim Nam Joon? Tại sao lại cứ phải hủy hoại Min Yoongi và chính bản thân mình như thế?


Tbc/

A/N: đúng như lời hứa. T đã up 'sớm' rồi nhé. Mong là 2 ông tướng này vờn nhau xíu nữa thôi rồi ngọt ngào :))

Mà bà con tiện ghé qua ủng hộ 'Let me love you <3' nữa nha. Đảm bảo là fic đó không ngân giấm như fic này đâu (vì t viết được gần xong rồi mà 😉)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net