Chap 31 : Quá khứ ( 14 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn một lúc lâu, cuối cùng anh cũng thả cậu ra. Cậu thở hổn hển

-Hah . . . hah . . . anh . . . làm cái gì vậy ?

Cậu liếc mắt xung quanh, thấy có mấy cô gái đang nhìn vào anh và cậu mà hò hét hạnh phúc, thi nhau chụp ảnh. Anh nhìn cậu trả lời với khuôn mặt thản nhiên

- Thì hôn em

- Sao tự nhiên lại hôn tôi ?

- Anh mang đồ ăn đến rồi, gọi em, nhưng em không nghe nên anh đành dùng cách đó

Cậu đỏ mặt

- Anh có thể dùng cách khác mà

- Anh chỉ nghĩ ra được mỗi cách đó

Cậu tặc lưỡi

- Tsk ! Biến thái

Cậu ngồi ăn, tim thì cứ đập nhanh, mặt hồng hết lên. Anh liền để ý thấy

- Sao mặt em đỏ hết vậy ?

- Thật không? . . . Hay em ngại ?

Cậu nhanh chóng nhét thức ăn vô miệng anh

- Ăn đi nói lắm

- . . . 

Anh cười nhẹ

Hôm nay là một ngày rất vui, cậu với anh chơi quên trời quên đất. Ừ thì thật ra có mỗi cậu là như vậy. Anh chủ yếu là ngắm cậu, anh rất thích cái nụ cười như thiên thần của cậu, chỉ cần cậu vui thì con tim anh cũng vui rồi

Rồi người nào đó, vì chơi quá mệt nên đã ngủ quên làm anh phải bế lên xe, lái xe về nhà, còn mình thì đích thân xuống làm bữa tối cho cậu

Cậu ở trên đó ngủ một lúc thì thấy bên cạnh không có hơi ấm liền lục đục dậy đi tìm kiếm ai đó

Xuống lầu đập vào mắt cậu là một người đàn ông rất soái đang nấu ăn, mà đó không phải điểm chính, điểm chính ở đây là người đàn ông này đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng có hình hello kitty. Cậu phụt cười

- Hahahaha . . . màu hồng . . . hahahaha . . . hello kitty . . . hahahahahaha . . . .

Anh quay lại nhìn cậu

- Nếu em cười xong rồi thì mau đi tắm rồi ăn cơm

Cậu gật đầu, cậu và anh tắm xong thì rửa tay đi ăn cơm, cậu thấy anh có cầm một cái ly và tột chai gì đó

-  Nè anh uống gì vậy ?

- À anh uống rượu

- Sao tự nhiên lại uống rượu ?

- Tại hôm nay anh tự nhiên muốn uống, yên tâm anh chỉ uống ít thôi

- Mới có 18 đã uống

- Do anh phải xã giao nên anh mới uống

- Ò . . . vậy tôi cũng muốn thử

Cậu cầm lấy chai rượu nhưng bị anh đoạt lại

- Không được em vẫn còn nhỏ

- Tôi nhỏ hơn anh có hai tuổi

-Không được

- Vậy thì tôi rửa bát cho anh

- Không cần nhà mình có máy rửa bát

Cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra, đành hi sinh vậy

- Vậy anh cho tôi uống, tôi hôn anh một cái

Anh nghe xong, liền ngạc nhiên, nhưng xen vào đó là nụ cười nguy hiểm

- Được nhưng phải ăn cơm xong

- Được

Chết tiệt cứ nhắc đến cá này là anh ta đồng ý ngay

============================================================

Nếu mọi người thấy truyện mình đọc được thì hãy vote và theo dõi tiến độ truyện của mình nha =))

ਤੁਹਾਡਾ ਧੰਨਵਾਦ : Tuhāḍā dhanavāda : Xin cảm ơn ^^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net