07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunmin kéo tôi một mạch lên sân thượng, em cũng không dừng lại ở máy bán nước gần thang máy để mua nước như lời em nói. Hyunmin lại lôi chiếc bàn cũ ra nằm, mặc kệ việc trời đang nắng chói chang mà ngửa mặt hứng trời. Tôi cũng im lặng ngồi bên chiếc ghế như hôm trước, những cuộc trò chuyện của chúng tôi chỉ xoay quanh Jungkook, hôm nay tôi không muốn nói.

Tôi lại lướt điện thoại trong sự im lặng của tôi và Hyunmin. Trang instagram nổi lên đầy bài mới, đại đa số đều là những tin về trận bóng hôm nay. Lướt một lúc lại thấy ảnh Somi đứng ôm Jungkook ngay góc sân, cô bé tựa vào vai em, em nghiêng đầu nhìn cô ấy, tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc dài mượt mà. Somi cười tươi, vòng tay em ôm trọn người Jungkook.

"Coi cả ngày không chán à? Anh cứ như bị tự ngược."

Hyunmin ngó đầu vào điện thoại tôi, đưa tay lướt qua hàng loạt bài viết để bài viết của Somi chạy đi.

"Có đâu, vô tình nhìn thấy thôi."

Hyunmin ngồi dậy nhưng là ngồi trên bàn, em đưa tay kéo ghế tôi lại gần làm tôi giật mình tránh ra. Tránh vẫn không kịp, Hyunmin kéo tôi lại rồi đưa tay gõ lên trán tôi một cái.

"Anh đừng có vậy. Em cũng không thấy vui. Jimin này, em..."

"Em đừng nói."

Tôi chặn lời của Hyunmin, nếu nói ra, mối quan hệ này sẽ thành cái gì nhỉ? Tôi không thích Hyunmin, tôi đối với em chỉ dừng lại ở mức quý mến một người em và một người bạn học. Tôi biết cách Hyunmin an ủi tôi, cách em đặt vào lòng bàn tay tôi một bông hoa hồng đỏ hay kéo tay tôi đi giữa đám đông chẳng ngần ngại là lớn hơn sự yêu quý đó.

"Không nói anh cũng biết rồi đấy thôi." Hyunmin tỉnh bơ.

"Ừ, anh biết rồi nên đừng nói."

"Không. nói chứ." - Tôi cũng không lao lên bịt mồm em lại được. - "Em thích anh mà, không thích nhiều như anh đối với Jungkook nhưng cũng là thích. Em không nhận em tốt hơn người ta đâu, thích ai thì trong mắt mình người đó là nhất, em không ngăn anh đem em ra so sánh rồi thấy em còn thua xa cậu ấy được. Nhưng mà anh không cần nhuộm đầu hồng em cũng thấy anh đi giữa sân trường."

Tôi bật cười rồi mắt lại đỏ hoe. Cảm động nhiều, nhưng một chút rung động cũng không có. Tôi không thể ngăn mình thích Jeon Jungkook, cũng không ngăn được Song Hyunmin thích tôi, tình cảm là thứ vô hình, mỗi người lại tạc ra một hình thù khác nhau. Nếu tôi tạc tượng tình yêu, có lẽ sẽ tạc một chiếc mũ có logo của khoa mỹ thuật. Nếu là Jungkook, chắc em sẽ tạc ra một mái tóc dài chấm lưng. Song Hyunmin, chắc em sẽ tạc ra bông hoa hồng đầy gai.

Tôi đỡ lấy bàn tay Hyunmin, nhẹ lắc đầu.

"Hyunmin, em cũng biết mà, nếu em tiến thêm một bước thì anh sẽ lùi lại hai bước. Nếu cứ như thế, vậy thì mối quan hệ của chúng ta cũng biến mất."

"Thì em có đòi hỏi gì đâu. Chuyện tình yêu là chuyện khó nói, em cũng không đòi hỏi ai đáp lại em. Đây không phải lời tỏ tình, đây là lời bày tỏ để thấy nhẹ lòng. Nếu em tỏ tình, chắc phải là...." Hyunmin đăm chiêu, rồi bật cười.

"Anh có đồng ý cho em đợi không?"

Tôi bỗng nhớ lại cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng giữa Jungkook và Hyunmin dưới nhà ăn vào ngày đầu tiên Somi bước vào đám chúng tôi.

"Tao chỉ đợi người yêu tao."

Hoá ra là như thế.

Tôi vẫn lắc đầu, còn Hyunmin vẫn cười.

Tiếng đập vào cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng vang lên một tiếng rầm. Tôi và Hyunmin giật mình quay lại thì thấy Jungkook đứng ở đó. Em đã thay bộ đồ khác, tóc còn hơi ướt chắc vừa gội đầu xong. Ở trường cũng có phòng tắm, Jungkook chắc đã dùng luôn vì mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo thể thao của em.

"Có chuyện gì không?"

Hyunmin nhảy xuống bàn, đi lững thững lại chỗ Jungkook đang đứng. Jungkook thế mà lại đẩy Hyunmin qua cánh cửa, đưa tay đóng lại rồi đẩy chiếc bàn qua chặn hẳn lối ra vào duy nhất. Tôi cũng lười biếng không can thiệp, nô đùa hay cáu gắt là chuyện bọn tôi làm hàng ngày với nhau.

"Đừng có tức giận vô cớ chứ Jeon Jungkook." Hyunmin nói vọng từ phía bên kia, sau đó là tiếng dậm chân xuống cầu thang. Hết cầu thang là tới thang máy tầng cao nhất, Hyunmin chắc sẽ xuống tầng trệt luôn mà không đợi nữa.

"Anh có người yêu rồi, còn nói chuyện chờ đợi gì với cậu ấy?"

Jungkook không nhìn tôi. Em tựa vào cái bàn mình đem chặn cửa, mắt hướng xuống bàn chân đang bắt chéo của em.

"Có liên quan tới em đâu."

Tôi đã nói như thế. Đúng là không liên quan thật.

"Sao lại không? Anh là bạn thân nhất của em, bạn em yêu đương như nào mà em không được biết à?"

"Anh cũng có được biết đâu."

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ly rượu trên tay tôi chao đảo vì lời Somi nói em và cô bé đã hẹn hò được một tháng rồi. Người ta nói yêu hai tuần có thể nắm tay, yêu một tháng thì có thể hôn rồi. Nếu sau nụ hôn mà vẫn yêu nhau, vậy thì hai tháng kế tiếp sẽ ngủ cùng nhau. Nếu sau khi ngủ cùng vẫn yêu nhau, vậy thì dùng thêm sáu tháng để tìm hiểu tất cả về đối phương. Tìm hiểu tất cả rồi mà vẫn yêu, vậy được rồi, cưới thôi.

Lúc nhìn thấy cô ấy tựa cằm lên vai em ở Silver Spoon không chút ngần ngại dù môi em ở rất gần môi cô ấy, tôi thật ra đã nghĩ "hôn sớm vậy à?" rồi khi nghe cô ấy nói đã một tháng trôi qua kể từ ngày quen em, tôi đã hình dung tới một ngày được em gửi thiệp cưới tới tận tay.

Có người sẽ nghĩ mới yêu một tháng thì chắc chắn được gì? Thế họ có biết không, một thói quen chỉ cần 21 ngày là được hình thành. Mười ngày sau đó, thói quen ngấm luôn vào máu rồi.

"Em muốn mối quan hệ ổn định một chút mới nói với mọi người, không phải em giấu."

Jungkook nói lí nhí trong cổ họng, tôi biết em nhận ra mình vô lý. Đồng ý với em, tôi và em không phải tình yêu, nhưng tình bạn cũng cần công bằng. Cậu cho tôi một quả táo, tôi cho cậu một quả lê, tôi không thể cho cậu thêm trái đào được, nếu tôi cho cậu thì chứng tỏ hai ta không phải bạn.

"Jungkook, để anh đính chính cho em hai chuyện. Chuyện thứ nhất, anh không có người yêu, anh chỉ đùa bọn họ thôi. Chuyện thứ hai là chuyện anh đã nói với em ban nãy, cậu ấy chờ đợi gì đó không phải việc của em."

Jungkook ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt em không còn trong và lấp lánh như tôi vẫn thường thấy. Em giận, lại thói quen cũ làm phồng một bên má.

"Thế chuyện này có phải việc của em không?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện em nằm sân đau đến ong cả đầu nhưng anh không chạy tới."

À, thế nên em giận rồi tránh tay tôi. Em trách tôi thấy em nằm sân mà không ôm hộp dụng cụ y tế tới bên em. Tôi không thể giật nó từ tay người yêu em được em ạ, tôi không đóng vai hề giữa câu chuyện của hai người, càng không muốn người khác nói tôi không biết nhường con gái. Em là người nói từ giờ tôi không cần lo, đến khi tôi không lo thật thì lại trách tôi, em có chút logic nào không?

"Việc của em, nhưng không phải việc của anh."

Jungkook nghe xong câu trả lời thì giận dữ đạp chiếc ghế gần mình bay xa cả mét. Tôi giật mình né đi rồi nhớ ra đó là bên chân đau của em, lỡ nói một câu không phải việc của mình, tôi cũng nhịn xuống hai ba câu nhắc nhở.

"Em bực tức cái gì? Bạn gái em cầm hộp y tế chạy trước, anh cản cô ấy lại à? Bạn gái em cũng tốt hơn là anh, em bớt thái độ trẻ con đi."

"Đến em còn không biết mình đang bực tức cái gì đây này!"

Jungkook hét lớn rồi xoay lưng đẩy bàn chặn cửa qua một bên, em mở cửa bỏ đi. Mối quan hệ vừa nối lại liền đứt gãy, tôi nhận ra trong tình yêu không có chuyện nhường nhịn gắng gượng nào cả. Tôi không muốn giả vờ ổn trước mối quan hệ yêu đương của em và Somi, không muốn cứ phải luẩn quẩn bên em khi bàn tay em đang đan vào bàn tay người khác, càng không muốn nhịn xuống những cơn ghen tuông tức giận. Em cứ yêu người của em, còn tôi yêu em thế thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin