18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm say xỉn, nhưng không còn lỗi lầm nào nữa. Cả đám đã lăn vào lều ngủ, còn sót lại lý trí cuối cùng là tôi. Nếu đám khoa mỹ thuật được trời phú cho tài vẽ vời thì tôi đã được phú cho tài uống rượu. Đám nhóc kia đã gáy vang trời, hoà chung với tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa cách nơi này không xa thành một âm thanh vui tai. Tôi ngồi trên ghế xếp, nhẹ nhàng hát theo bài hát Enchanted của Taylor Swift đang vang lên từ phía bên kia.

Trong bài hát đó có một câu tôi rất thích, có dạo, tôi chỉ nghe đi nghe lại bài hát đó hằng đêm cho dù đã ngán tận cổ.

"Xin em đừng phải lòng ai khác."

Tôi nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn Jungkook ngủ ngon lành trong lều. Gió biển mùa hạ có hơi nồm, khác hẳn với gió trong thành phố đông đúc.

Tôi nhìn mãi khung cảnh xung quanh, nhìn Jungkook rồi nhìn đám "bạn" bất đắc dĩ còn lại. Ở đây còn rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều.

Rồi chợt nghĩ tới lời Hyunmin nói ban chiều, tôi không biết nên vui hay buồn. Nếu một người phải yêu người khác để nhận ra mình yêu một người khác nữa, vậy là đã yêu chưa?

Có thể mỗi người có một cách yêu khác nhau, nhưng yêu của tôi chính là một tình yêu rất ích kỉ, ích kỉ mà cũng đầy lòng tự trọng. Tôi sẽ không thể chấp nhận em ở cạnh ai khác, cũng không có chuyện tôi phải yêu ai khác rồi nhận ra tôi yêu em. Tôi yêu em, yêu em đến mức nếu bây giờ họ tách chiết tế bào tôi để nghiên cứu thì sẽ khẳng định được tôi bị điên tình. Mà nếu em không yêu tôi thì được rồi, tôi đi đây. Tình yêu của tôi chính là như thế.

Tôi không hút thuốc từ dạo qua Anh sống, hút thuốc thì sẽ hút rất thường xuyên, tôi lại không muốn bố mẹ mình thấy cảnh đó. Đứa con mình nuôi đứt ruột hai mấy năm trời, đến gió ngoài trời cũng sợ va trúng mà bây giờ ở trước mặt phả khói thuốc thì chắc bố mẹ tôi sẽ lên cơn đau tim. Nhưng lúc này tôi lại thèm một điếu thuốc, thuốc lá có vị bạc hà cay mắt.

Cả đêm đó tôi không ngủ, lẳng lặng ngồi ngoài trời gió và ngắm biển. Hết nhìn trăng lên lại đến mặt trời mọc, bình minh ở Busan đẹp đến mức muốn nghiêng mình ôm trọn. Hyunmin dậy sớm nhất, em nhìn tôi ngồi bên ngoài rồi giật mình kêu lên:

"Anh định cosplay cái gì đấy? Gấu trúc à?"

Tôi với điện thoại dơ lên nhìn mình qua lớp phản chiếu, màn hình đen kịt mà vẫn nhìn được hai mắt tôi thâm như vừa bị ai đấm.

"Anh không ngờ mình nhìn tệ vậy luôn." Tôi thở dài. Không chỉ mắt, đến râu quanh miệng cũng lú nhú mọc lên.

"Vẫn dễ thương lắm." Jungkook đi ra từ trong lều, xoa xoa đầu tôi. Em chắc vẫn chưa thoát được vai bố con từ hôm qua tới giờ.

Tôi né đầu đi, Jungkook lại đưa tay tới. Ngẩng đầu ra sau nhìn em, bắt gặp em đang cúi đầu xuống tôi lại ngại ngùng quay đi chỗ khác. Nói đi cũng phải nói lại, nụ hôn kia in sâu vào đầu tôi mất rồi.

Cả đám con trai lại nháo nhào gọi nhau dậy để kịp quay về thành phố, muộn một chút thì về nhà sẽ là buổi tối, lại mất công đi nhậu. Tôi cười bảo có lẽ nên bỏ rượu, Namhyun lắc đầu lia lịa, nếu bỏ rượu đi thì trên đời này còn gì vui đâu.

"Có người yêu cũng vui á." Taemin chen vào khi đang gỡ góc lều.

"Không, đếch vui gì hết. Ông đây không hiểu chuyện yêu đương, ông đây chỉ hiểu mỗi rượu."

"Namhyun ấy mà, hồi học cấp ba thi Hoá chỉ được ba điểm, thế nhưng công thức của rượu thì nhớ như in." Hyunmin nói từ bên kia.

"Thôi được rồi anh sai." Tôi xua tay lắc đầu đi qua gom mấy cái ly nhựa hôm qua dùng để uống rượu.

Jungkook lo xếp lại bàn ghế, loay hoay mất hơn một tiếng mới sạch bong được một góc bãi cát. Cả đám lại chất đồ lên xe, thêm một quãng đường từ Busan về Seoul là mất thêm nửa ngày.

Tôi nhìn lịch trên điện thoại, nếu tính thêm cả thời gian nghỉ ngơi thì tôi chỉ ở Hàn được thêm bốn ngày nữa. Thời gian trôi nhanh đến không tưởng.

Em và tôi về nhà khi trời đã ngả tối, tạm biệt mấy đứa nhóc kia xong, tôi hơi đói nên rủ Jungkook vào siêu thị. Chúng tôi chọn vài món đơn giản rồi nhảy tung tăng về nhà em. Em lại vào bếp, tôi lại ở bên cạnh lăng xăng cắm hoa. Mấy bông hoa từ hôm Hyunmin đưa tới cho tôi đã rũ xuống, tuy còn đỏ nhưng đã hết thơm từ bao giờ. Tôi đem hoa cũ bỏ đi, thay vào đó là một bình cẩm chướng nhàn nhạt. Siêu thị không bán nhiều hoa, ít nhất tôi cũng không cắm hoa cúc trắng.

"Giờ em mới biết anh thích cắm hoa đấy." Jungkook vừa đảo chảo cơm chiên tôm thơm lừng, vừa ngó đầu ra nhìn tôi rót nước vào bình hoa.

"Có đâu. Từ hồi chuyển qua bên kia, ngày nào mẹ cũng cắm nên anh bị lậm theo." - Tôi kể - "Nói mới thấy hay. Mẹ lúc ở với anh có bao giờ cắm, ở với bố mỗi ngày rồi lại như thiếu nữ mới yêu."

Jungkook bật cười. "Vậy anh ở với em rồi cắm hoa thì như cái gì thế?"

Tôi nghe tới đó thì mặt đã đỏ rần. Không biết em có nhận thức được mấy câu vu vơ của em rất có tính sát thương và không tốt cho tim mạch hay không.

"Anh đi tắm."

Tôi ôm hai tay, chạy một mạch vào phòng tắm.

Ngày mai có lẽ phải mua cho Jungkook một đống chanh để trong nhà, chanh sẽ hút mọi năng lượng tiêu cực ra khỏi em. Tôi đứng dưới làn nước rồi chợt nghĩ, năng lượng đó có thật sự tiêu cực hay không?

Lúc tôi ôm khăn từ phòng tắm bước ra thì Jungkook đã dọn lên một bàn cơm chiên tôm. Mấy con tôm lúc nãy còn nhảy tăng tăng trong bể ở siêu thị giờ đã nằm cong mình cam ngắt trong chảo. Jungkook đưa cho tôi một cái thìa, em bảo ăn thẳng đi, múc ra chén rồi mất công rửa. Tôi cũng không kiêng nể gì, bọn tôi quen nhau có phải ngày một ngày hai. Chẳng qua đôi lúc ở trước người mình thích thì ngại ngùng hơn mà thôi.

Ăn uống no nê, tôi chọn đi ngủ. Jungkook nài nỉ tôi xem phim cùng nhưng tôi lắc đầu, tôi hình như vừa say sóng vừa say rượu vừa say xe rồi, muốn đi ngủ thôi. Lý do tôi nói với em là thế, nhưng lý do thực sự là tôi không thể xem phim cùng em. Xem phim là một hoạt động rất lãng mạn, hai người phải ngồi sát bên nhau mới có cùng một tầm mắt để xem trọn vẹn cảnh quay. Cần phải cùng cười cùng khóc theo nhân vật, chưa kể các bộ phim nếu có các cảnh hôn cảnh nóng, thôi, tôi sẽ không tưởng tượng.

Tôi lăn lên giường, Jungkook đi tắm. Tiếng nước róc rách vang lên từ bên kia bức tường. Không biết nhà thiết kế nào đã thiết kế ra phòng tắm thông với phòng ngủ như thế. Có ngủ được đâu?

Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi giả bộ thả lỏng người nhắm mắt lại vờ ngủ. Jungkook đi đến tủ lấy một cái khăn, tiện thể đá vào chân tôi một cái.

"Giả vờ ngủ làm cái gì?"

Tôi hé mắt nhìn em: "Sao biết?"

"Anh ngủ khi nào cũng nhăn trán như khỉ, nãy có nhăn đâu, bằng phẳng như sân bay Incheon."

"Jungkook ơi."

Em cười: "Vâng."

"Em có muốn chết không?"

Jungkook lại im bặt. Em quay đầu xoa mái tóc ướt rồi ngồi xuống giường.

"Muốn nằm giường à? Thế để anh lên sofa." Tôi ôm gối nhích người ra phía ngoài.

"Không. Nằm đó đi."

"Sao mà ngủ?" Tôi hỏi em.

Jungkook đáp nhẹ nhàng: "Thì ngủ chung. Cái giường to như vậy anh đòi nằm một mình hoài chắc."

"Hôm bữa em bảo em nhường anh mà?"

"Thế anh không nhường em dù chỉ một đêm à?"

Tôi ngớ người, đành phải nhích người vào trong để Jungkook nằm xuống. Tôi nhìn mái tóc còn ẩm của em, lên tiếng nhắc:

"Tóc còn ẩm kìa."

"Có lòng tốt thì hãy sấy dùm." Jungkook xoay người, nhìn tôi cười tít mắt.

"Tay em đâu?"

"Quạt than mỏi quá, chưa kể còn phải đảo cơm, haiz, số em sao mà..."

Tôi lấy gối ném vào người em: "Thôi được rồi bố ơi, để con để con."

Jungkook cười tươi rồi ngồi dậy, em lấy máy sấy trong tủ đầu giường ra đặt vào tay tôi. Ở đầu giường có ổ điện, tôi đẩy Jungkook ra sát mép giường rồi từ từ sấy tóc cho em. Tóc Jungkook mềm mại chạm vào lòng bàn tay khác hẳn với mái tóc đã tẩy của tôi, tôi vừa xoa vừa tiếc nuối mình sẽ không được chạm vào đó hàng ngày. Jungkook gật gù hát theo một bài hát nào đó lạ lẫm, sau này em nói với tôi bài hát đó tên là Those Eyes.

"Bởi từng điều nhỏ nhặt mà anh làm
Nhắc cho em nhớ vì sao em yêu anh"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin