Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Thanh Ti" sắp công chiếu.

Phác Chí Mẫn mấy ngày nay bay tới bay lui giữa các thành phố, nơi nơi vội vàng tuyên truyền. Hợp đồng bộ phim mới bàn bạc cũng tạm ổn, chỉ còn chút chi tiết nhỏ cần hoàn tất, cho nên hắn ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.

Tin tức của Điền Chính Quốc linh thông, lúc chụp ảnh thì gã đã tới. mấy hôm không gặp gã vẫn tây trang giày da, phong độ ngời ngời, chẳng qua tinh thần kém một chút, thoạt trông như ngủ không đủ giấc.

Phác Chí Mẫn đứng trên lập trường là bạn bè quan tâm gã đôi chút.

Điền Chính Quốc nói cảm ơn sau đó nói một câu không liên quan: "Đầu đĩa ở nhà tôi hỏng rồi."

"Hả?"

"Cho nên tôi đổi một cái mới, gần đây xem không ít phim nhựa với phim truyền hình." Dứt lời, nói ra một loạt tên phim.

Phác Chí Mẫn nghe mà giật mình, cảm thấy mấy cái tên này rất quen.

Mãi sau mới nhớ ra, những phim Điền Chính Quốc nhắc tới đều có hắn tham gia. Có mấy bộ lâu lắm rồi, ngay cả hắn cũng không nhớ rõ nội dung là gì, mình đóng vai gì, có khi chỉ là cameo. Không biết Điền Chính Quốc tại sao lại kể cho hắn nghe?

Phác Chí Mẫn nghĩ nghĩ, cố ý tránh đề tài này: "Điền tổng công việc bận như vậy đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm tốt cho cơ thể."

"Tuy không ít kịch bản cẩu huyết nhàm chán, nhưng lúc này tìm được thật sự đáng giá." Điền Chính Quốc cười, ánh mắt vẫn dừng trên người Phác Chí Mẫn, "Ít nhất có thể khiến tôi hiểu thêm về người kia."

"Diễn đều diễn rồi, không có giá trị tham khảo lắm."

"Nhưng lúc em diễn, khẳng định cũng sẽ bỏ tình cảm vào đó."

Phác Chí Mẫn nhất thời không biết nên nói sao.

Vừa lúc stylist bước vào, bảo hắn qua đổi trang phục, hắn nhân cơ hội chấm dứt chuyện này, xoay người vào phòng hóa trang.

Bởi vì phim mới là phim hiện đại, hóa trang không phiền toái như cổ trang, Phác Chí Mẫn chỉ cần chỉnh lại chút tóc, cắt tỉa chút mái, để lộ ra đôi mắt đen cùng cái trán cao, sau đó thay áo blouse trắng, đeo thêm gọng kính, cơ bản là xong.

Tạo hình tương đối đơn giản, nhưng hiệu quả rất cao.

Vốn một thân áo trắng đã hợp với khí chất lạnh lùng của Phác Chí Mẫn, nhất là cái kính kia, không những không che bớt vẻ mĩ mạo của hắn, ngược lại loại đẹp này càng trở nên thâm trầm nội liễm, như ngọc thạch trải qua mài giũa, nhìn thì trầm tĩnh nhưng lại ẩn ẩn lộ ra chút bén nhọn lạnh thấu xương.

Một đống đèn chiếu trên người hắn, khiến người ta không dời nổi mắt.

Mấy cô gái trẻ tuổi gào hét đẹp trai quá, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn không được khen mấy câu, chỉ có Lâm Gia Duệ thờ ơ, khoanh tay đứng một bên, đơn giản giơ ngón tay cái với Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn rất ăn ý quay qua cười với cậu ta một cái.

Điền Chính Quốc thu hết một màn này vào mắt, trong lòng không biết là tư vị gì. Nhưng gã không thể không thừa nhận, Lâm công tử rất có mắt nhìn, tạo hình hiện tại của Phác Chí Mẫn, quả thực hợp với nhân vật trong kịch bản.

Sau khi chụp xong, Phác Chí Mẫn lại thay mấy bộ đồ khác, công việc tiến hành rất thuận lợi, nhưng đợi đến khi kết thúc, thì cũng xế chiều.

Điền Chính Quốc đói bụng chờ bên cạnh, đợi Phác Chí Mẫn xong xuôi, bước tới nói: "Cùng nhau ăn trưa nhé."

"Ngại quá, chỉ sợ hôm nay tôi không có thời gian."

"Sao vậy? Tôi bây giờ tìm em ăn cơm cũng cần phải hẹn trước sao?"

Phác Chí Mẫn chưa kịp nói, Lâm Gia Duệ đã bước tới hỏi: "Còn bận à?"

"Không, thu dọn linh tinh xong là đi được rồi, khó có dịp mời được đạo diễn Lâm đi ăn cơm, đương nhiên tôi sẽ không thất hẹn." Phác Chí Mẫn nói xong, nhìn nhìn Điền Chính Quốc: "Điền tổng anh nói có đúng không?"

Điền Chính Quốc bị hắn làm nghẹn, thật không cách nào phản bác. Vì duy trì hình tượng, gã đành phải nuốt xuống cục nghẹn này, trơ mắt nhìn Phác Chí Mẫn cùng Lâm Gia Duệ đi ra ngoài.

Lâm công tử không lái xe. Dựa theo cách nói của cậu ta, hoặc là có xe đưa đón hoặc là dựa vào hai cái đùi. Dù sao thì cậu ta tuyệt đối không lái xe, đơn giản ngay cả bằng lái cũng thi không đỗ. Cho nên hôm nay mời ăn cơm, Phác Chí Mẫn đảm nhiệm chức vụ lái xe luôn.

Xe đi không bao lâu, hai người đều phát hiện có xe theo phía sau.

Phác Chí Mẫn trừng hai mắt, làm bộ không thấy, Lâm Gia Duệ cũng thức thời không nói, cậu ta chỉ đề nghị một nhà hàng ở trung tâm phố.

Tới nơi, vừa ngồi xuống, Điền Chính Quốc liền đẩy cửa vào. Gã không tiến tới chào hỏi, chỉ tìm một chỗ cách không xa lắm ngồi xuống, theo góc đó của gã vừa vặn có thể thấy được Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn một lần cũng không quay đầu lại.

Nhưng thật ra Lâm Gia Duệ lúc đang dùng cơm có lơ đãng một câu: "Anh ta gọi đồ ăn giống anh."

Phác Chí Mẫn đương nhiên biết anh ta ở đây là ai, bởi vậy tay cầm đũa hơi run.

Lâm Gia Duệ không tiếp tục, chỉ nói: "Kế bên có triển lãm tranh, ăn cơm xong đi xem với tôi đi."

Phác Chí Mẫn có chút khó xử: "Thật ra con người của tôi không có tế bào nghệ thuật."

Lâm Gia Duệ hiếm khi cười rộ lên: "Cái này có nghệ thuật hay không không liên quan, đẹp chính là đẹp thôi."

Phác Chí Mẫn cũng không có bận gì nên gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong vẫn là Phác Chí Mẫn lái xe, mà xe Điền Chính Quốc vẫn bất khuất như cũ chạy theo. Phác Chí Mẫn hoài nghi người này liệu có phải giả mạo không, Điền Chính Quốc vĩnh viễn không rảnh sao có thể làm ra chuyện khác thường đến thế?

Lâm Gia Duệ quay đầu nhìn mấy lần, lười biếng nói: "Xem ra có người tâm linh tương thông với chúng ta, cũng muốn đến xem triển lãm."

Phác Chí Mẫn không biết giải thích thế nào, cố gắng giải thích: "Tôi với Điền tổng có chút hiểu lầm... cho nên..."

"Tôi hiểu."

Lâm Gia Duệ ở trong cái vòng lẩn quẩn này lâu như vậy, còn cái gì không đoán được đây? Cậu ta không hiếu kì, chỉ cười nhẹ, mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài: "Trên đời này nhiều kẻ vậy lắm, lúc anh bị coi thường thì bọn họ lạnh lùng vô tình, chờ đến khi anh lạnh lùng tàn nhẫn rồi thì bọn họ lại trở nên không tự trọng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net