Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phác Chí Mẫn trầm mặc không nói.

Điền Phong tiến lên vài bước, tay đặt lên vai hắn, vứt thêm miếng mồi mới: "Anh tôi mấy ngày nay thường đến "Song of the Night" ăn, tôi đêm nay cũng tính đi, không biết anh có hứng hay không?"

Song of the Night là câu lạc bộ thành viên tư nhân, là nơi Điền Chính Quốc thường tới.

Phác Chí Mẫn suy nghĩ, trong lời nói của Điền Phong lần này có bảy lần thật, tám phần là giả, vì thế trong lòng đếm một, hai, ba, đếm hết trên mặt cũng đã nở nụ cười, quay đầu: "Đương nhiên."

Vừa nói vừa nghiêng người, không dấu vết tránh bàn tay của Điền Phong: "Tôi đi trước chụp ảnh."

Diền Phong khoanh tay ở bên cạnh chờ, cô người mẫu nhỏ biết y sửa lịch hẹn, ban đầu đương nhiên không thuận theo, nhưng Điền Phong chỉ cần nhăn mặt, liền sợ tới mức không dám lên tiếng.

Công việc kết thúc lúc trời chạng vạng.

Phác Chí Mẫn nói với tiểu Trần vài câu liền lên chiếc xe thể thao mới của Điền Phong. Xe tốt thì tốt đấy đáng tiếc gặp đúng giờ tan tầm, trong nội thành cơ bản là không động đậy nổi, mấy lần nửa đường lại đành quay đầu.

Điền Phong tính cách thiếu gia, có chút không hài lòng viết hết lên mặt, đến khi tới nơi, sắc mặt mới tốt lên một ít.

Bồi bài trong Song of the Night đều quen biết y, vừa thấy y vào liền tiến lên cười đón, dẫn hai người vào ghế lô đã đặt sẵn. Đồ ăn ở đây cũng giống những nơi khác, không có gì mới mẻ, điểm cộng ở chỗ tinh xảo đáng yêu, tất cả đều được đựng trong những chiếc đĩa nhỏ xinh, khiến khẩu vị người ăn được mở rộng.

Phác Chí Mẫn cơ bản ăn nhiều nói ít, hắn từ đầu tới cuối không nhắc đến tên Điền Chính Quốc.

Điền Phong thường dừng đũa liếc hắn mấy lần, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi, hỏi: "Anh không muốn biết chuyện về anh tôi sao?"

Phác Chí Mẫn nhướn mày, hỏi ngươc lại: "Tôi cùng Điền tiên sinh ăn cơm, liên quan gì tới Điền tổng?"

Điền Phong mất mặt, bị hắn làm cho nghẹn, nửa ngày sau mới buồn bực: "Nếu anh ta mang theo tiểu hồ ly đến đây, sẽ có người cho chúng ta biết."

Phác Chí Mẫn gật đầu: "Đồ ăn nơi này làm không tồi."

Điền Phong vốn định kích hắn, ai ngờ hắn lại bất vi sở động, ngược lại làm mình không có cơ hội xuống tay, đành phải gọi người mở mấy chai rượu, biến đổi liên tục cho Phác Chí Mẫn uống, dáng vẻ tôi chính là muốn thấy dáng vẻ anh say.

Phác Chí Mẫn là người khó có thể nói từ chối, với hành động kính rượu của Điền Phong mỗi lần đều thoải mái uống hết.

Điền Phong đương nhiên uống cũng không ít. Tửu lượng của y bình thường, lúc có chút say thì cúi đầu nghịch bật lửa của mình, "Cạch, cạch" mở lại đóng, đóng lại mở. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa y mới ngẩng đầu.

"Cộc cộc cộc."

Thanh âm kia chỉ vang lên ba lần, tiếp theo liền yên lặng.

Phác Chí Mẫn đoán đây là "Thông báo", nhưng một câu cũng không hỏi, chờ Điền Phong mở miệng trước.

Điền Phong quả nhiên không nhịn được, nhìn cửa mấy lần, đột nhiên nắm lấy tay Phác Chí Mẫn nói: "Anh so với tiểu hồ ly kia thuận mắt hơn nhiều."

Phác Chí Mẫn tuyệt không khiêm tốn, lập tức cảm ơn.

Điền Phong liền tiến tới gần hơn, hô hấp nóng rực phun vào tai hắn: "Anh tôi là kẻ có mới nới cũ, anh một mực theo anh ta làm gì?"

Phác Chí Mẫn thở dài, thì thầm: "Ai không có mới nới cũ? Không vứt cái cũ, là vì chưa gặp được cái tốt hơn thôi."

Điền Phong không nghe thấy tiếng hắn nói, dựa vào gần hơn, tay sờ lên mặt hắn: "Tôi vẫn luôn thích anh, anh nếu theo tôi, khẳng định so với theo anh tôi tốt hơn nhiều."

"Được chờ tôi và Điền tổng chia tay, nhất định sẽ nghĩ tới cậu đầu tiên."

"Anh...!" Điền Phong không uống rượu đã dễ dàng tức giận, giờ rượu vào dễ nổi điên hơn: "Anh đừng có nể mặt mà không biết xấu hổ! Chẳng qua chỉ là kẻ bị anh tôi chơi đùa mà thôi, tùy thời có thể bị vứt bỏ, tôi đùa giỡn một chút không được sao?"

Nói xong, hung hăng hôn.

Mùi rượu xộc thẳng lên, Phác Chí Mẫn muốn thở dài.

Điền thiếu gia cả ngày theo đuổi mấy cô nhóc người mẫu, ca sĩ, sao kĩ thuật hôn lại kém thế?

Tay phải của hắn bị Điền Phong nắm lấy, đành phải giật giật tay trái, đặt lên vai y, chủ động đáp lại nụ hôn kia. Hắn nhắm hờ mắt, nụ hôn nóng bỏng triền miên, thậm chí còn cuốn lấy đầu lưỡi y dây dưa.

Điền Phong vừa mới cảm thấy hưởng thủ, sau lại có chút khó thở, sau đó đầu gối như nhũn ra, không còn sức nắm tay Phác Chí Mẫn. Chính lúc đang chìm đắm trong đó, bỗng nghe thấy "rắc", là tiếng chai rượu bị người ta đập.

Điền Phong tỉnh rượu hơn phân nửa, trợn mắt nhìn, Phác Chí Mẫn đang phe phẩy nửa chai rượu cười với ý, ánh sáng thủy tinh phản xạ lại sắc bén lạnh toát.

Y không khỏi lùi về phía sau mấy bước, nhưng sau lưng là vách tường, mà tay Phác Chí Mẫn vẫn còn đang ôm lấy cổ ý, tiến đến hôn tiếp. Môi càng lúc càng nóng, chai rượu vỡ kia cũng ngày càng lại gần, ở bên má y vẽ loạn khiến người ta hết hồn.

Điền Phong rất muốn giãy dụa, nhưng nãy mới uống rượu, tay chân căn bản không nghe lời, chỉ có thể kêu lên: "Anh làm gì?"

"Điền thiếu gia không phải muốn đùa giỡn với tôi sao? Tôi chơi cùng với cậu." Phác Chí Mẫn một bên hôn y, một bên dùng đầu gối ấn vào hạ bộ y, cho dù không cần hành động, ánh mắt kia cũng đã phong tình vạn chủng lắm rồi.

Điền Phong cảm thấy người rét run, mắt thấy bàn tay cầm chai rượu vỡ của hắn chầm chậm chuyển xuống, cuống quít hô: "Anh đừng làm bậy! Anh còn dám động, tôi gọi người!"

"Gọi cái gì?" Phác Chí Mẫn buồn cười hỏi: "Vô lẽ à?"

Điền Phong giận trừng mắt hắn, cố gắng bày ra vẻ mặt hung ác, nhưng cơ thể lại phát run.

Phác Chí Mẫn liền "hừ" một tiếng: "Thì ra Điền thiếu gia chơi không nổi."

Hắn tiện tay ném chai rượu đi, cẩn thận chỉnh lại quần áo nhăn nheo cho Điền Phong, sờ soạng thiếu gia từ trên xuống dưới một lượt mới ghé vào lỗ tay y thổi nhẹ, thì thầm: "Học đi, đây mới gọi là quấy rối tình dục."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net