Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Điền Chính Quốc nghe xong mấy lời này tâm tình mới dễ chịu đôi chút, bình thản qua năm mới. Gã ở nhà với lão thái thái nhà mình ba ngày, đến buổi tối ngày thứ ba ấy thì trở lại căn nhà ở trung tâm thành phố, ngày hôm sau sẽ là ngày gã hẹn với Phác Chí Mẫn.

Mấy hôm này trong nhà hàng của Phác Chí Mẫn rất đông, từ sáng sớm tới tối muộn vội vã không ngừng, Điền Chính Quốc dừng xe ở cuối phố chờ. Đến chạng vạng năm giờ, Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng rảnh, từ cửa sau lên xe gã.

Thật ra chỉ là vài ngày không gặp, nhưng vì vào dịp lễ Tết âm lịch, thành ra cảm giác như xa nhau lâu lắm rồi, Điền Chính Quốc nhìn Phác Chí Mẫn, nhịn không được nhìn lại lần nữa.

Phác Chí Mẫn nháy nháy mắt hỏi gã: "Béo hay gầy?"

"Ừm, hình như gầy đi một chút." Điền Chính Quốc cẩn thận đánh giá, nghiêm mặt nói: "Xem ra hôm nay phải ăn thật ngon, bổ sung lại mới được."

Phác Chí Mẫn cười thắt dây an toàn: "Đi mua đồ trước đi."

"Chợ? Hay siêu thị?"

Phác Chí Mẫn liếc Điền Chính Quốc tây trang giày da thật sự không thích hợp đi chờ, vì vậy nói: "Vẫn là vào siêu thị gần nhà anh thôi."

Điền Chính Quốc gật đầu, vừa khởi động xe vừa bảo: "Phòng bếp nhà tôi mới sửa rồi."

Tim Phác Chí Mẫn khẽ đập, không tự chủ tay trái cầm lấy tay phải, hỏi: "Chuyện khi nào? Trang trí lại thành phong cách gì?"

Điền Chính Quốc liếc chút thì thấy động tác này của hắn, nhưngn không nói gì chỉ đưa tay qua, chạm nhẹ nhàng lên hai bàn tay của Phác Chí Mẫn: "Tự em nhìn sẽ biết."

Gã đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, dáng vẻ Phác Chí Mẫn đứng ở trong phòng bếp, bây giờ sắp thành hiện thực rồi.

Vì vậy tâm tình Điền Chính Quốc tốt lắm, sau khi tới siêu thị, chất một đống lên xe đồ. Phác Chí Mẫn nhìn thấy mà đau đầu, không thể không nhắc gã thêm lần nữa thực đơn tối nay, rồi đem mấy thứ không cần đến trả về chỗ cũ.

Điền Chính Quốc ra sức tranh thủ, nhưng cuối cùng chỉ mua thêm dư ra được hai cây củ cải trắng, khiến gã tiếc hận không thôi vì không thể lấp đầy cái tủ lạnh nhà mình.

Bởi đứng chọn đồ mà hai người ở lại trong siêu thị hơi lâu, lúc ra ngoài trời bắt đầu tối.

Tuy là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, gió thổi vào người lạnh buốt, người đi đường khá thưa thớt.

Điền Chính Quốc một tay xách đồ một tay lặng lẽ nắm tay Phác Chí Mẫn. Lúc này trời tối cho dù nắm tay cũng không nhìn thấy, tiếc nuối duy nhất là sao bãi đỗ xe gần thế, đi mấy bước đã tới.

Bãi đỗ xe ngầm đồng dạng lạnh tanh, đèn trần tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Điền Chính Quốc đi qua mở cốp xe, đem nguyên liệu mới mua để vào sau đó quay lại thay Phác Chí Mẫn mở cửa xe. Hai người vừa ngồi vào ghế, ô tô thế nào cũng không nổ máy được. Điền Chính Quốc ban đầu còn nghĩ là do thời tiết lạnh nhưng thử vài lần vẫn không được, mới biết xe trục trặc.

"Kỳ lạ, mới nãy còn tốt mà."

"Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe đi." Phác Chí Mẫn thấy bụng hơi đói, nói: "Dù sao cũng gần nhà anh, mình đi bộ đi."

Điền Chính Quốc nghĩ đi bộ còn có thể tiếp tục nắm tay Phác Chí Mẫn, nên cảm thấy không có gì là không tốt cả, liền lấy điện thoại gọi điện cho bên sửa xe, vừa nói tình huống bên này vừa xuống xe ra sau lấy đồ.

Phác Chí Mẫn cũng theo xuống hỗ trợ, nhưng vừa mới cầm túi đồ trong tay, nét mặt thay đổi, vỗ vỗ cánh tay Điền Chính Quốc, nhỏ giọng: "Anh gần đây có phải là đắc tội ai không?"

Điền Chính Quốc vừa cúp máy nghe thấy thế run một chút, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện bãi đỗ xe không biết khi nào thì thêm mấy người trẻ tuổi. Trời lạnh vậy, bọn họ ăn mặc rất mốt, tóc tai rực rỡ màu sắc, giống y mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ. Điều này cũng phải thôi, quan trọng nhất là ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Điền Chính Quốc, ánh mắt ấy nhìn thế nào cũng không phải là thân mật.

Không khí kì quái, người sáng suốt nhìn là biết không thích hợp, cũng khó trách Phác Chí Mẫn hỏi gã có đắc tội với ai không.

Điền Chính Quốc suy nghĩ một lát, cười khổ: "Hình như có."

Nói đến người gã đắc tội, đương nhiên chỉ có chú của vị Lâm công tử kia mà thôi. Về chuyện ảnh chụp, gã vốn muốn hòa bình giải quyết nhưng người ta lại hờ hững với gã, hình như quyết tâm đối phó với Phác Chí Mẫn, Điền Chính Quốc vì tránh đêm dài lắm mộng, đành phải giở thủ đoạn mạnh mẽ thu ảnh gốc về — gã sớm nghe nói về tính cách lưu manh của vị Lâm nào đó cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị trả thù, ừm, nhưng là trên thương trường, chứ không dự đoán được đối phương sẽ nghĩ tới phương thức đánh hội đồng thế này... đơn giản mà thô bạo.

Đây là muốn bắt cóc sao?

Hay đơn giản là đánh gã cho hết giận?

Vạn nhất liên lụy tới Phác Chí Mẫn...

Mắt thấy vài người trẻ tuổi từng bước lại gần, trong đầu Điền Chính Quốc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nghĩ mãi thì nghe Phác Chí Mẫn ở bên cạnh nói: "Trình độ đánh nhau của anh thế nào?"

"À, chỉ thỉnh thoảng đến phòng tập thôi."

"Không xong rồi," Phác Chí Mẫn nhíu mày, có vẻ rất hối hận nói: "Tôi tưởng chỉ đóng phim tình cảm ai ngờ còn cả phim xã hội đen, còn chưa kịp chuẩn bị lời thoại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net