Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Người mang thai không nên mệt nhọc.

Vợ Triệu Tân ngồi lâu, được nắng xuân chiếu ấm, có chút buồn ngủ. Triệu Tân đau lòng, vừa thấy cô bắt đầu ngáp thì vội vàng uống cạn tách café, nói lời tạm biệt với Điền Chính Quốc, thuận tiện hẹn gã hôm nào đó rảnh cùng đi uống rượu.

Điền Chính Quốc đồng ý, nhìn thời gian không còn sớm cũng đứng dậy thanh toán tiền rồi đưa hai vợ chồng họ lên taxi. Trước khi chia tay, Điền Chính Quốc cầm tay Triệu Tân, thật tâm nói một câu: "Chúc mừng". Không giống với năm ngoái khi tham dự hôn lễ, lần này không cần giả vờ, gã có thể thật lòng nói ra lời chúc phúc.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, trời dần tối, ánh đèn trong hàng vạn ngôi nhà được thắp sáng, trên đường đi cũng có thể ngửi được mùi thức ăn trong từng căn nhà tỏa ra.

Điền Chính Quốc nhìn theo hướng Triệu Tân rời đi, sau đó quay người lên xe, đi về phía nhà Cố Ngôn.

Không biết tại sao, gã đột nhiên rất nhớ tay nghề của Phác Chí Mẫn.

Chẳng sợ tay nghề Phác Chí Mẫn không thể làm ra món ăn tinh tế, chỉ cần tùy tiện làm món cơm rang trứng cũng tốt, gã rất muốn nếm thử hương vị ấy.

Có lẽ nhân sinh chính là như vậy.

Lúc trẻ theo đuổi tình yêu kinh thiên động địa, thời gian trôi, trải qua vô số tụ tán li hợp, giờ ngược lại chỉ khát vọng tế thủy trường lưu*.

* dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm

Điền Chính Quốc bình thường ít khi mở miệng muốn này kia với Phác Chí Mẫn, nhưng tối nay không nhịn được quấn lấy hắn mãi.

Phác Chí Mẫn cho tới bây giờ vẫn không nỡ làm Điền Chính Quốc thất vọng, huống chi tay hắn sớm khỏi, liền bận rộn trong bếp một phen, dùng nguyên liệu có trong tủ lạnh làm cơm rang. Tuy rằng không hoa mĩ, nhưng cơm ăn nóng hổi, hương vị tỏa ra bốn phía, chỉ ngửi cái mùi ấy thôi, đã khiến người ta khó kiềm chế tay cho được.

Điền Chính Quốc một tay cầm đũa một tay theo thói quen nắm lấy tay phải Phác Chí Mẫn, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo nhạt màu kia, nói: "Anh hôm nay gặp Triệu Tân."

Gã tự nhận chuyện này không cần gì phải giấu, mà Phác Chí Mẫn nghe xong cũng không cảm thấy kinh ngạc, tự nhiên hỏi: "Đạo diễn Triệu dạo trở lại rồi à? Khi nào vậy?"

"Mấy hôm trước, vợ cậu ấy có thai, trở về thành phố để sinh đứa nhỏ."

"Nhanh như vậy sao? Đạo diễn Triệu nhất định cao hứng lắm."

"Ừ, nhưng cũng phải phiền não vì tiền sữa bột rồi."

Hai người bọn họ mỗi người một câu, bình thản bình luận về đứa con chưa chào đời của Triệu Tân. Cuối cùng, Phác Chí Mẫn nhắc tới bộ phim lúc trước chưa quay xong của Triệu Tân, Điền Chính Quốc nhân tiện: "Anh và cậu ấy nói chuyện, bộ phim đó nhất định phải quay, diễn viên chính không thay đổi, cậu ấy vẫn muốn chọn em đóng vai chính."

Từ khi quay xong bộ phim của Lâm công tử, Phác Chí Mẫn một lòng để ý tới việc kinh doanh nhà hàng, dường như không nhận thêm công việc nào. Huống chi Triệu Tân lại là khúc mắc một thời của bọn họ, cho nên Điền Chính Quốc nói thì nói vậy nhưng không biết chính xác Phác Chí Mẫn có diễn hay không.

Phác Chí Mẫn nghe xong quả nhiên giật mình, nhưng rất nhanh cười rộ lên: "Chỉ cần diễn chính, tất nhiên em ok."

Điền Chính Quốc cũng cười, ít nhiều hiểu được sự bướng bỉnh này của Phác Chí Mẫn, nhịn không được trêu: "Tới sáu mươi tuổi, vẫn chỉ làm nam chính à?"

"Sao lại không thể?" Phác Chí Mẫn nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu thổi khí bên tai Điền Chính Quốc, thấp giọng nói: "Nhưng tới lúc ấy, chỉ diễn cho mình anh xem thôi."

Câu này vốn là vui đùa, nhưng Điền Chính Quốc nghe xong, cảm thấy trong lòng một trận kích động, cầm lấy tay Phác Chí Mẫn hôn hôn.

Gã đêm đó ngủ lại nhà Phác Chí Mẫn.

Không phải lần nào cũng làm tình, có khi hai người chỉ ôm nhau ngủ, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Điền Chính Quốc vì tham luyến ấm áp ấy mà không chịu dậy, ôm Phác Chí Mẫn: "Khi nào thì chuyển tới nhà anh?"

Phác Chí Mẫn còn đang mơ màng hỏi lại: "Sao không phải là anh chuyển tới nhà em?"

"Cũng được, em thấy lúc nào thích hợp, anh về thu dọn đồ đạc qua đây." Bàn tới ở đâu chỉ là hình thức, quan trọng là gã muốn cùng một chỗ với người này.

Phác Chí Mẫn tỉnh đôi chút, lo nghĩ: "Không được, nhà em nhỏ quá, vị trí lại hẻo lánh, anh đi làm không tiện, để qua một thời gian nữa nói sau."

Kì thật, dựa theo suy nghĩ của Phác Chí Mẫn, thì tốt nhất là hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Điền Chính Quốc có trách nhiệm làm bông hoa đẹp. Đáng tiếc Điền Chính Quốc nghiệp tâm quá nặng, hoàn toàn là kẻ cuồng công việc, không có khả năng ngoan ngoãn để hắn nuôi, cho nên giấc mộng này đành phải hoãn lại.

Nếu Phác Chí Mẫn không tán thành chuyện ở chung, Điền Chính Quốc sẽ không nhắc lại. Tình cảm hai người phát triển thuận lợi, có khi gã ở nhà Phác Chí Mẫn vài ngày, có khi Phác Chí Mẫn lại ở nhà gã qua đêm, thật ra không có gì khác biệt lớn.

Cứ như vậy qua hai ba tháng, một ngày nọ Phác Chí Mẫn đột nhiên nhận được điện thoại của Lâm Gia Duệ, nói là tháng sau có lễ trao giải phim, bộ phim kia của bọn họ được đề cử giải đạo diễn xuất sắc và nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hy vọng rất lớn.

Đây là chuyện vốn đoán trước được.

Phim điện ảnh kia là phim nghệ thuật, dù không trông cậy vào doanh thu phòng vé còn có thể nhờ đến giải thưởng. Đừng nói Lâm Gia Duệ thật sự có tài năng, cho dù cậu ta quay bừa thì người nào đó cũng sẽ không keo kiệt, vì cậu ta mà bỏ tiền. Người chân chính thay đổi vận mệnh ngược lại là Phác Chí Mẫn, hắn diễn nhiều năm như vậy, fan có thì có nhưng vẫn không đạt được giải thưởng gì, lần này đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Trong lòng Điền Chính Quốc hiểu rõ, biết diễn xuất của Phác Chí Mẫn tuy có tiến bộ, nhưng toàn dựa vào danh hào của đạo diễn nổi tiếng nào đó, về sau không biết còn có cơ hội như vậy nữa hay không, nên đối với chuyện này đặc biệt để bụng, lập tức kêu người tới thiết kế cho Phác Chí Mẫn bộ đồ mặc tham gia lễ trao giải.

Đương nhiên vẫn mặc vest – màu đen tương đối chững trạc trầm tĩnh, màu trắng thì càng nổi bật hơn, nghĩ đi nghĩ lại, Điền Chính Quốc quyết định là màu trắng.

Phác Chí Mẫn không cần quan tâm gì cả, như cũ ăn ngon ngủ ngon, nhiều lắm chính là buổi tối trước khi ngủ đứng trước gương luyện cười.

Điền Chính Quốc thấy rất thú vị, cố ý đưa tay xoa mặt hắn hỏi: "Sắp làm ảnh đế rồi còn phải tập luyện sao?"

Phác Chí Mẫn nhướn mi, chậm rãi cong khóe môi, hướng trong gương nở nụ cười tao nhã, nói: "Nếu có thể đạt giải thì thôi, nhưng nhỡ không đạt thì sao, càng phải cười tự nhiên hào phóng."

Đây là nguyên tắc của hắn.

Diễn có thể diễn không đẹp, nhưng làm người nhất định phải làm người nổi nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net