Chap 34: Tình tay ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao đột nhiên cậu lành tính dữ vậy – Jungkook nhìn cậu dò xét từ trên xuống dưới, khiến Jimin liên tưởng mình giống mấy con khỉ trong chuồng được người tat ha hồ dòm ngó. 

- Trời có lúc nắng lúc mưa, con người ta cũng có lúc mưa lúc nắng mà – Cậu nhăn răng cười hè hè. 

Cậu nghiêng đầu nhìn Jungkook hỏi: 

- Ông hết giận tôi chưa? 

Jungkook đúng là khi nghe cậu nói chuyện với Taehuyng về việc bán mình sang tay Jennie thì rất tức giận, rất tức giận, vốn định không thèm nhìn mặt cậu nữa, nhưng thấy vẻ mặt cậu lúc cầu xin thì quả thật là không nỡ giận nữa. 

Nhìn cái vẻ mặt xị xuống buồn thiêu như cái bánh bao chiều, hai mắt ầng ậng nước của cậu thì cậu thấy mũi lòng vô cùng. Thầm thở dài trong bụng, đúng là đứa ngốc này muốn giận cũng không nỡ. 

- Nể tình cái bánh kem của cậu, tôi tạm thời bỏ qua cho lần này – Jungkook giả vờ miễn cưỡng chấp nhận. 

Jimin bèn nhe răng cười lần nữa. 

- Nói coi, tại sao cậu bán tôi đi như vậy hả. 

Jimin cúi đầu ngậm ngùi kể lại vụ cá cược cho Jungkook, Jungkook nghe xong suýt chút nữa té ghế vì cái kế hoạch chiến thắng oanh liệt của cậu. Cậu nuốt trọng nước bọt một cái rồi nhìn trân trân hỏi: 

- Não cậu chứa cái gì vậy hả? 

- Cặn bã – Jimin tái mặt, bí xị đáp. Thôi thì tự mình sỉ vả mình còn hơn để người khác sỉ nhục mình đỡ nhục hơn. 

- Cũng biết điều đó à – Jungkook gật đầu cười cười nói. 

Jimin thấy máu dồn lên não chỉ chút nữa thôi là bốc lên đầu rồi, cái tên khốn này đúng là biết cách chọc giận người mà. Người ta chỉ nói lẫy vậy thôi mà hắn lại cho là thật, còn gật đầu đồng ý nữa chứ , đúng là tức thật. 

- Vậy giờ cậu tính sao? 

- Thì…- Cậu nhìn Jungkook cười hì hì – Ông tiếp tục chịu khó đi chơi với nhỏ đó nha. 

- Cậu không hối hận chứ? 

Cậu trố mắt nhìn Jungkook không biết phải trả lời thế nào, sao tự nhiên tên này lại hỏi câu này. 

- Chiều này tôi với nhỏ Jennie hẹn nhau đi ăn KFC. 

“ Cậu không hối hận chứ?” , Vậy là sao ta ? – Jimin về nhà,  gác tay lên trán nằm ườn trên giường nghĩ ngợi – Sao tự nhiên ổng lại nói vậy nhỉ. Hay là…. 

Cậu đột nhiên bật dậy hét lên: 

- Chẳng lẽ ổng đem chuyện mình dụ nhỏ đó đi chơi để nhỏ không có thời gian học bài để thua cuộc hay sao? …Chắc không phải. tên này tuy có phần đáng ghét nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân nhiều chuyện chuyên đi méc. 

- Có khi nào ổng giận mình rồi trở mặt giúp nhỏ đó ôn bài hay không ta – Rồi cậu lắc lắc đầu mạnh nói – Chắc không đâu. Nếu mình thua cuộc thì thằng chả sẽ không được ăn bánh kem. 

- Vậy chả lẽ hắn ta chấp nhận hy sinh thân mình làm mỹ nhân kế giúp mình sao ta. Lí nào hắn ta chịu thiệt thòi về mình như thế.

- Hay hắn ta thích nhỏ kia…. 

Jimin cứ đưa ra những suy luận nửa vời của mình về việc Jungkook chịu hẹn cùng với nhỏ Jennie. Cuối cùng đầu cậu vỡ tung ra với những suy nghĩ của mình. Cậu quyết định theo dõi. 

Vấn đề là:” TIỀN” 

Haiz, nói là đập heo cho sang chứ chả có bao nhiêu tiền, cậu đã cắn răng buộc bụng mua ba tấm vé hết tiền rồi. Mà giờ vào KFC theo dõi không ăn gì bị nhân viên phát hiện thì thật là muối mặt nha. Sao cậu hận cái bản tính không biết tiết kiệm của mình để giờ đây đau thương đến như thế, huhu. Bây giờ phải tìm người trợ giúp thôi.

Nghĩ vậy, Jimin bèn lếch than đi sang phòng bà chị mượn tiền. Nhưng mọi được tiền của bà chị là một chuyện không hề dễ dàng. 

Chị Jisoo không có trong phòng, nhỏ bèn đi xuống phòng khách, thấy bà chị gái mình vừa ăn bánh vừa xem ca nhạc. 

Cậu đang ngẫm nên nói thế nào để mượn được tiền, đột nhiên một tia sang lóe lên thế là nhỏ hát: “Thế là chị ơi mập lên kia rồi 

Ô hay,trời không đứng gió cho ngày chị ăn 

Ngày chị ăn 12 lần thôi 

Nào bắp nào xôi thêm ly chè bưởi 

Thêm vài tô bún, cuối cũng bánh canh” 

- Nổi cơn điên gì vậy hả - Thấy cậu tự nhiên rống lên làm ảnh hưởng đến việc xem ca nhạc của mình, chị cậu quay đầu lại mắng. 

- Có chị điên thì có. Lâu rồi chị không bước lên bàn mổ …ủa quên bàn cân đúng không? - Thì sao? – Chị Jisoo cau mày hỏi. 

- Trời đất ơi, hèn chi – cậu giả vời kêu ầm lên – Chị ơi là chị, chị không thấy mình lên cân vù vù hay sao? 

Nói tới cân nặng đối với phụ nữ mà nói là một trong tam đại cấm kị. Khi gặp phụ nữ mà hỏi tuổi tác, cân nặng, và số đo ba vòng là người vô cùng bất lịch sự. Không có người phụ nữ nào lại không để ý đến điều này, nhất là bà chị điệu đà chảy nước của nhỏ. 

- Gì? Thật sao – Quả nhiên chị cậu tái mặt lại.

- Em biết ngay mà, dạo này chị hết đi ăn với bạn rồi lại đi xem ca nhạc, toàn những thứ vô bổ không hà, làm sao mà không tăng cân vù vù cho được. Nhìn xem cái bánh này nè. 

Cậu bước đến cầm cái bánh mà Jisoo đang ăn lên ra vẻ chăm chú quan sát rồi nhếch mép nói: 

- Chị có biết một cái bánh thế này chứa bao nhiêu Kcalo hay không hả? – Nói rồi cậu cắn một cái, nhai nhai, liếp mép nói tiếp – Chị ăn 10 cái thôi cũng đủ tăng lên ít nhất là từ nữa ký đến 1 ký. Còn nữa nha, chị toàn đi xem ca nhạc, mà ca nhạc thì đâu có vận động, mà sinh thời không vận động thì không thể tiêu hóa tốt. Mà không tiêu hóa tốt thì làm sao giảm mỡ được. Vậy thì ngày càng mập ra. 

Jisoo thấy em trai tự nhiên hôm nay chiết lí như vậy thì gườm gườm nhìn em: 

- Muốn gì nói đi. 

Jimin biết ngay là không thể qua mặt được bà chị ghê gớm và dữ dằn của mình đành cười nham nhở nói: 

- Cho em mượn tiền đi. 

- Không cho. 

- Cho em mượn đi – cậu vội vã năn nỉ khi thấy bà chị mình dứt khoát. 

- Miền bàn đi. 

- Chị xấu xa, em trù cho chị mập dài dài, ngày nào cũng tăng một kí luôn – cậu tức quá dậm châm nguyền rủa. 

Không biết vì thấy cậu sắp khóc, hay vì sợ bị cậu nguyền rủa mà cuối cùng chị cậu cũng nói 

- Mượn tiền làm gì. 

- Có chút chuyện. Chị đừng hỏi nhiều, cho em mượn đi, coi như là giúp chị giảm cân . Không còn tiền thì chị không còn mua bánh ăn thì sẽ không bị lên cân. Hehe. 

Ngong ngọt một hồi cuối cùng cậu cũng mượn được tiền của bà chị keo kiệt rồi. Lập tức gọi cho Taehuyng kể lể một hồi. Cuối cùng Taehuyng cũng chạy xe đến. Hai đứa lập thành biệt đội thám tử đi rình hai kẻ đang hẹn hò kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin