•14 𝓜𝓮𝓮𝓽𝓲𝓷𝓰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• So Joon, tiền bối gọi em ạ?

- Umm, anh có điều này muốn nói... mình ra ngoài một chút được không?

Thôi, toang rồi mọi người ạ. Anh không muốn biết anh ta đang nói gì và sẽ nói gì nữa. Linh cảm của anh thực sự không lành. Một tháng rưỡi đóng chung. Hắn ta đã khiến mọi người bất ngờ vô cùng, nhất là Jungkook. Không còn cố gắng tiếp súc gần với các bạn diễn khác nữa. Đã vậy dạo gần đây lại rất ôn nhù và hoà đồng. Mọi người cũng đã bắt đầu trở nên thân thiện hơn, có cái nhìn khác về hắn. Mấy ngày trở lại đây, thậm chí anh còn cảm nhận được rằng anh ta rất dịu dàng với mình. Thậm chí còn lo lắng, chăm sóc cho anh khi bị ngất lúc quay quá sức. Jungkook đã rất giận, xém tí đã định cắt ngang vai diễn của hắn. May mà anh giải thích, kiên trì nên cậu xuôi lòng. Song không tính toán nữa.

• ờ... c-có chuyện gì sao tiền bối?

Anh rụt rè rút cổ tay lại lúc nãy đã bị So Joon nắm lấy. Miệng cười trừ.

- em... có rảnh vào tối mai không?

•chi vậy ạ...

- anh định mời em ăn tối... tại...

- Jimin Ahhhh!!!!

• uh? Jungkook. Có chuyện gì nói sau nha tiền bối. Kookie.... à... đạo diễn kêu em rồi.

- j-Jimin khoan.... mẹ nó!

Bị Jimin lơ. Lấy làm tức giận vô cùng. Khuôn mặt so Joon bây giờ đỏ hẳn lên. Nghiến răng mà buộc miệng chửi thề. Được ! Hay lắm Jeon Jungkook... hay lắm park Jimin, cứ đợi đi. Để tôi chống mắt lên xem!

Hôm nay đoàn quay xong sớm tầm bảy giờ, cả hai đã về nhà được một lúc. Jungkook phải gấp rút thay đồ vì phải dự buổi tiệc nhậu khai phim của các đạo diễn. Vì không muốn anh uống rượu và đến những nơi bar clup các thứ. Cậu đã thẳng thừng từ chối khi Jimin chưa kịp dứt lời ngỏ ý đi cùng. Cậu khoác lên người vest đen lịch lãm, cậu nhóc cũng đã tuổi trưởng thành. Nét đẹp mới lớn thực sự rất đáng sợ. Nó có thể giết chết biết bao nhiêu con tim của người khác. Anh thì tự cảm thấy may mắn, cậu tuy là đôi lúc quá trẻ con, không kiềm chế được cơn giận của mình. Còn lại thì cậu đều rất tốt đẹp.

-em đi nha bảo bối. Ở nhà phải mau ngủ sớm đấy nhé! Không cần đợi em đâu.

• thế là Jungkookie định đi qua đêm luôn à? Anh sẽ buồn chết mất...

Cái dáng vẻ nũng nịu với người mình yêu. Jungkook đã xiều ngay, tuy ngày nào cũng vậy, nhưng căn bệnh u mê chẳng hề suy giảm. Mà ngày càng nặng hơn, cậu như thể muốn tan chảy ra khi nghe thấy giọng làm nũng với cậu như vậy. Tiến đến hôn lên trán anh, đó dường như là thói quen rồi. Không đơn thuần là một nụ hôn, nó còn là một lời tạm biệt ngọt ngào. Cười với anh, mau chóng mang giày rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi không quên dặn bảo bối của mình rằng là.

- em sẽ cố gắng về sớm. Bảo bối.

• nói được làm được đấy nhé quân tử !

- nam nhi đại trượng phu, nói được làm được.

• để tôi xem....

Sau khi cậu rời đi, nằm được một lúc bỗng dưng buông điện thoại ra. Jimin nghe tiếng cơ thể mình đang kêu cồn cào vì đói bụng. Định bụng là nhắm mắt cho qua, vì giờ này ăn rất béo. Nhưng rồi lại thôi, cái dạ dày hành hạ anh ngày một đau. Cuối cùng lại phải khoác áo lông ấm màu nâu, đi bộ ra đầu hẻm mua tí đồ ăn trong tuần. Sẵn ăn tí bánh mật ong nướng, nó ngon cực. Nhanh chóng mang giày và mở cửa đi xuống. Cái bụng đói quá rồi.

Xem nào, giờ anh đang phân vân là nên ăn bánh mật ong nướng hay là bánh gạo cay, lại nghĩ tiếp là có nên mua thêm phần cho Jungkook nhà mình. Đang đứng ngoài hai cửa tiệm suy nghĩ.

- Jimin?

•ối hết hồn... anh So Joon ?

Bị tiếng gọi từ đằng sau làm cho giật mình. Nhìn ra anh mới phát hiện là người quen. Người quen nhưng không muốn quen. Gương mặt của anh ta tươi tắn, ngay lập tức nhắc lại chuyện sáng nay. Thực tình là thấy chẳng lành tí nào.

- hai chúng ta thật có duyên. Anh có thể mời em ly caffee chứ? Sáng nay anh và em chưa nói xong...

Cái miệng cười lộ rõ đây là một lời ra lệnh , chứ chả phải mời mọc gì. Rõ là khổ, nếu từ chối chắc chắn sẽ mang tiếng xấu về chị mình. Mà anh đồng ý, thì không khác nào là tự tìm đường chết. Toang thật rồi. Đó có đọc qua bài báo cũ, anh ta bị mệnh danh là kẻ cuồng yêu. Không chừng...

- Jimin? Em đừng để anh nói chuyện một mình chứ. Nếu em từ chối, thực sự khiến người khác phật lòng mất. Anh chỉ muốn mời em một ly caffee, em bận gì à?

Nghĩ tới đó đã bị anh ta ngắt mất cảm xúc. Cuối cùng là bị ép quá, ngượng ngạo gật đầu đồng ý.

• được... ạ

- vậy mình đi thôi!

So Joon, Anh ta sỗ sàng nắm cổ tay anh giật đi Cả hai dừng chân tại một tiệm caffee lớn, chỉ dành cho khu nhà giàu và kẻ lắm tiền. Một ly capuchino ở đây mà anh gọi cũng bằng nửa tháng lương của nhân viên văn phòng. Bởi tiền pha chế, nguyên liệu đắc tiền, view, cách bày trí. Tất cả đều vượt quá mức tưởng tượng, thành ra gộp lại nên giá mới cao như thế. Quán tuy vậy lại đông khách, nhưng không ồn ào, có lẽ họ là người giàu có và tỏ vẻ sang chảnh. Thành ra thốt lên lời nào lời đó như tiếng hát vậy. Nhẹ nhàng bay bổng đến mức anh nổi cả da gà.

- Jimin... anh thực sự rất rất rất .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net