🌱7🌱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn đêm âm u tĩnh mịch. Trăng sáng lên cao, ban phát xuống trần gian thứ ánh sáng quỷ dị. Jimin đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp giẫm xuống nền đất đang tiến sát lại gần. Âm thanh ám ảnh về đôi giày da bóng loáng. Toàn thân đột nhiên bị rung lắc dữ dội, anh mở trừng mắt. Vạn vật chìm trong bóng tối, anh ngồi trên giường, căng thẳng nhìn người đàn ông với đôi chân thon dài vắt chéo trước mặt. Ống tay áo sơ mi giơ lên với chiếc khuy được đúc bằng vàng tinh xảo, khẽ ra hiệu. Jimin kịch liệt lắc đầu, hô hấp ngày một gấp rút. Cổ tay đột ngột bị siết chặt. Hình ảnh trước mắt nhập nhoạng chắp vá, tiếng rên kiều mị xen lẫn tiếng thở dốc trầm đục. Cổ họng nghẹn ứ không thể hét ra được thành lời.

"Jimin... Lại đây."

"Mau nằm xuống."

"Em không thể cãi lời ta."

"Ngoan ngoãn. Jimin... Ngoan ngoãn."

Khoan đã! Dừng lại! Mau dừng lại!!!!

"Quạ.. Quạ... Quạ..."

Tiếng quạ đập cánh thét gào, vang vọng qua khung cửa sắt khiến anh choàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy, thở dốc như vừa trải qua quỷ môn quan. Seokjin vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Anh trầm tư, điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.

Ánh trăng hắt xuống mỗi một bước chân giẫm xuống nền đất. Không khí của màn đêm hơi se lạnh nhanh chóng thấm qua buồng phổi. Jimin hít một hơi thật sâu. Đột nhiên anh dừng bước, từ dưới sân ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn mình từ lâu. Hắn đứng trên ban công, vẫn bộ dạng như nhìn xuống chúng sinh đó mà nhìn anh. Đôi mắt sâu thẳm tựa màn đêm không có một vì tinh tú. Jimin chỉ cong khoé môi cười, hai tay đút trong túi quần, không hiểu lý do vì sao sự xuất hiện của hắn trong màn đêm u tối vắng lặng này lại thắp lên trong anh đốm lửa ấm áp, dịu dàng xoa dịu.

Hai mắt giao nhau, không giương cung bạt kiếm, chỉ đơn thuần là lẳng lặng ngắm nhìn, chìm xuống nỗi ưu phiền trong mắt của đối phương. Ánh trăng vương trên mái tóc đen của anh như dệt lên những mảnh kim tuyến lấp lánh đan vào cuộc đời u ám của hắn. Jungkook thoáng chốc muốn khoảng cách giữa kẻ dưới sân và người trên tầng này được xóa bỏ, vòng tay ngứa ngáy không khỏi nhớ tới cảm giác ôm thân hình xinh đẹp kia ở trong lòng. Jimin đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tắm trong ánh trăng, rạng rỡ hướng tới hắn những lời thì thầm nho nhỏ.

"Chúc ngủ ngon."

Jungkook dựa vào khẩu hình miệng mà đoán, còn chưa kịp phản hồi thì anh đã xoay người sải bước đi khuất vào trong dãy nhà tối om. Hắn trừng mắt, cắn môi. Mẹ kiếp, tự nhiên nửa đêm nửa hôm gò má lại có cảm giác nóng nóng.

Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đêm hôm đó không ảnh hưởng gì tới mối quan hệ thách thức căng thẳng giữa hai người. Jungkook mỗi ngày lại đứng trên ban công nhìn Jimin ngồi trên băng ghế một góc trong sân. Chiếc áo sơ mi được thay bằng áo sát nách trắng. Mỗi một tù nhân đều được phát hai chiếc áo phông nhưng Jimin đã tự cắt ống tay áo một chiếc để làm thành áo sát nách mát mẻ và kiểu cách, lộ ra bắp tay không có dáng vẻ yếu đuối khẳng khiu nhưng lại trắng trắng mềm mềm khiến ai cũng không thể rời mắt. Quả nhiên là một tên biết hưởng thụ cuộc sống.

"Hắn ta chỉ ngồi đó nói chuyện với đám tù nhân kia cả một ngày."

"Nói những chuyện gì?"

"Kể về cuộc sống trước khi vào tù của hắn."

Jungkook nhướn mày. Sau khi trận đấu bóng rổ đó kết thúc, hắn luôn có cảm giác bị một ánh mắt căm ghét trắng trợn chiếu vào mình mà không có một chút e dè. Chỉ có điều hắn vẫn chưa biết được, ánh mắt đó đến từ tên nào trong những tên tù nhân lổn nhổn ở dưới kia. Nếu thật sự cảm giác đó đúng, vậy những lời mà Jimin nói với hắn hoàn toàn đúng. Không chỉ 1 tên mà cả 10 tên đang có ý đồ tạo phản, mỗi ngày trôi qua lại nồng nặc sát khí hơn một chút.

"Taehyung, hôm nay chúng ta sẽ ăn ở nhà ăn."

"Cái gì? Tại sao?"

Taehyung ngạc nhiên hét lên. Jungkook chỉ nhếch môi cười, xoay người đi vào phòng.

"Đừng hỏi nhiều, hãy nói với tên lính mang cơm hôm nay như vậy."

Taehyung dù ôm một bụng nghi hoặc cũng không thể cãi lời, ngay lập tức đi làm nhiệm vụ được giao.

Giờ ăn ồn ào náo nhiệt. Đám tù nhân đột nhiên buông đũa, ngỡ ngàng nhìn Jungkook cùng bọn thuộc hạ ôm bình rượu vang đi xuống, đứng giữa căn phòng, hùng hổ tuyên bố.

"Mỗi người một ly, đây chính là quà bày tỏ tấm lòng của Jungkook với mỗi tù nhân ở đây, chính là những người đã góp mặt trong cuộc bạo động năm ấy."

Phòng ăn tĩnh lặng vài giây sau đó tiếng la hét cười nói rộn trời vang lên. Tất cả đều nhao nhao mang theo bát chạy tới chỉ vì muốn uống một chút rượu, vây kín đám thuộc hạ của hắn. Jimin nhếch môi cười, thong thả tao nhã gắp một cọng rau vào miệng. Seokjin ngồi kế bên hừ một tiếng.

"Hắn dùng hai bình rượu vang xa xỉ để mua chuộc lòng người. Một tên điên."

Gã nhíu mày nhìn Jimin cứ tủm tỉm cười, khó chịu gõ gõ bàn.

"Công sức của cậu đã bay theo gió rồi. Đám tù nhân ngu ngốc này sẽ chỉ vì một ly rượu mà thề sống thề chết với Jungkook."

Jimin cắn đũa, híp mắt nhìn khuôn mặt kiêu ngạo phía xa xa cũng đang nhìn mình, nói khẽ một tiếng.

"Seokjin yêu dấu, hắn ta đang sợ hãi. Nỗi sợ đã nảy lên mầm mống trong lòng hắn rồi."

***

Gió thổi hiu hiu từ chiếc quạt trần xuống chiếc giường êm ái. Jungkook gác tay sau đầu, lười biếng nằm dài nghỉ ngơi, nhếch môi hỏi lại.

"Thật sự không có kẻ nào là không uống rượu, ngoại trừ Jimin và Seokjin?"

"Đúng vậy. Toàn bộ tù nhân đều ở phòng ăn trong giờ đó, không có tên nào khác cả."

Hoseok gác tay lên ghế sofa, xoa xoa cằm đầy nghi hoặc. Jungkook gõ gõ ngón tay xuống gối, bật cười.

"Anh có thấy kỳ lạ không Hoseok? Jimin hoàn toàn biết việc không uống rượu sẽ gây bất lợi với hắn như thế nào nhưng hắn vẫn lựa chọn không uống, không phải là bày tỏ ý định chống đối tôi hay sao?"

Taehyung đứng ở ngoài cửa đi vào, nhíu mày ngồi phịch xuống chỗ trống cạnh Hoseok.

"Đó là điều tôi đã nói từ đầu, Jungkook. Tại sao bây giờ cậu mới nhận ra?"

"Không không..."

Jungkook vẫn không thể ngăn được nụ cười. Đôi mắt tràn đầy vẻ thích thú, ôm gối ngồi bật dậy.

"Hắn phải lấy lòng mọi người nếu muốn lật đổ tôi, nhưng ở hoàn cảnh đó hắn lại lựa chọn là kẻ duy nhất quay lưng với đám đông. Hắn sẽ chết vì suy nghĩ chống đối tất cả mọi người trước khi tạo ra được một đám thuộc hạ cho riêng mình. Một kẻ thông minh như hắn có thể lựa chọn ngu ngốc như vậy sao?"

"Ý cậu là gì?"

Hoseok cắn môi, không biết phấn khích vì điều gì mà đứng bật dậy. Taehyung cụp mi mắt, âm trầm nhìn những phi tiêu đặt ngổn ngang ở trên bàn. Không gian vang vọng thanh âm trầm ấm của Jungkook.

"Trừ khi Jimin đang muốn cho một kẻ nào đó nhìn thấy hành động chống đối đấy của hắn. Mẹ kiếp, cái đầu hắn ta chỉ toàn bẫy, bẫy trong lại bẫy ngoài, bẫy vòng bẫy!"

Taehyung nhướn mày. Sau khi Jungkook phấn khích xong xuôi liền để lại một câu, sau đó xoay người rời đi mà không ngoảnh lại lấy một lần.

"Jimin nói tất cả đều nằm trong kế hoạch sao? Không chừng, chính cậu mới là con mồi trong chiếc bẫy sâu nhất của hắn."

***

Trong khi Jungkook đang thích chí trong căn phòng mát mẻ đẹp đẽ thì Jimin đang nằm dài trên chiếc giường sập xệ, ngủ một giấc ngon lành. Ánh nắng đọng trên mi mắt, hơi chói chang. Anh ngồi dậy, cau mày đi tới lấy quyển sách trong ngăn kéo của Seokjin rồi gài lên khung cửa sổ nhỏ, không cho bất cứ một tia nắng nào được phép chiếu vào trong phòng. Jimin nhếch môi cười vì sự hữu dụng trong bất cứ hoàn cảnh nào của cái kẻ mang danh bác sĩ, vừa định nằm xuống tiếp tục ngủ trưa thì đột nhiên cánh cửa bị vài tên đi ngang qua đạp vài cái kêu tới đinh tai nhức óc. Jimin cáu kỉnh bịt tai, nhưng không cách nào ngăn được thanh âm chửi rủa ồn ào từ những căn buồng giam phía đối diện. Cuối cùng anh thở ra một hơi, ngồi bật dậy, kéo cánh cửa sắt sang một bên. Thật không có gì bất ngờ, Jimin nhận ra hắn, gã có hình xăm trên bắp tay phải, Hongbin.

"Có chuyện gì?"

Bọn chúng đứng ở cửa buồng giam đối diện, bật cười mỉa mai trêu chọc.

"Chúng mày nhìn con điếm cũ rích của Jungkook nổi giận kìa."

Jimin không có vẻ gì tức giận, chỉ lạnh lùng híp mắt, phẩy đám tóc mái rơi xuống trước trán, bỡn cợt nói.

"Con điếm cũ rích cũng đủ khiến chúng mày nứng tới phát điên mà đéo thể ăn được."

Bọn chúng đang cười đùa ngay lập tức bị câu nói đó chọc giận, vừa có cảm giác ê chề vì thua trận đấu bóng rổ, vừa có cảm giác tức giận vì không thể hớt tay trên của Jungkook. Hongbin sau vài giây cứng họng liền bật cười hềnh hệch, bước vài bước tới cạnh anh. Ngón tay di dọc từ gò má xuống cần cổ trắng ngần, nhướn mày thì thầm.

"Mày thật sự tin rằng tao không thể sao?"

Trong không khí bỗng toả ra mùi vị dụ dỗ kịch liệt, kích thích không ngừng vào đại não hắn. Thanh âm ngọt nhạt vừa đủ, gõ nhè nhẹ vào nơi khống chế tiềm thức. Jimin nở nụ cười, đuôi mắt nheo lại, bờ môi thơm ngát hướng tới, thì thầm vào tai hắn.

"Vậy mày thật sự tin rằng Jungkook đã từ bỏ tao sao? Kể cả khi tao không uống ly rượu của hắn?"

Hongbin đột nhiên trợn trừng mắt. Trong đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ, nắm tay siết chặt lại thành nắm đấm. Jimin nhếch môi cười, vỗ vỗ vào nắm tay đầy tức giận của hắn, tặc lưỡi đầy bất lực.

"Thật đáng tiếc, mày sẽ không bao giờ dám đụng vào tao cho tới khi nào Jungkook vẫn còn sống. Biết phải làm thế nào đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net