🌼 2 🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta vẫn thường nói, khi tuyết đầu mùa rơi, nếu tỏ tình với người mình thương hoặc đang ở bên người đó thì hai người sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Jimin mặc một chiếc áo khoác dày sụ, chóp mũi hơi đỏ, dụi vào trong chiếc khăn ấm áp. Anh đứng dưới ánh đèn vàng trước cửa ký túc xá, xoa xoa lòng bàn tay vào túi sưởi, chốc lát lại ngó mặt ra khỏi hiên nhà chờ đợi tiếng bước chân đi tới.

Jungkook đi rất nhanh, nhịp điệu trầm ổn, thỉnh thoảng còn ngâm nga lời bài hát. Jimin lén lút cười, nép sâu vào bức tường trắng, nuôi tham vọng muốn hù sợ cậu. Nhưng đột nhiên, mọi không gian lại yên tĩnh tới khác thường. Anh nhíu mày, ngó đầu ra khỏi vùng an toàn của bản thân, đột nhiên bị khuôn mặt kề sát của cậu dọa sợ, hét lên một tiếng, lùi lại vài bước. Jungkook bật cười nhìn anh.

"Anh làm gì vậy?"

"Sao em lại biết anh ở đây?"

Jimin cau có, bực dọc đút tay vào túi áo lườm cậu. Jungkook nhún vai.

"Em có thể nhận ra anh chỉ bằng một hơi thở đấy."

Anh bĩu môi nhưng cũng không ngăn được ý cười lấp lánh trong đáy mắt. Hai bàn tay vươn ra đút vào túi áo cậu, cả cơ thể nhỏ bé dụi vào trước ngực, vô cùng ngọt ngào êm ái. Jungkook không hoảng hốt cũng chẳng ngây dại, cứ thế vòng tay ôm lấy Jimin. Cơ thể ấm áp của cậu bao phủ anh. Dưới ánh đèn lung linh, bóng của anh và cậu hoà làm một thể, hắt dưới nền đất lạnh giá.

Từng bông tuyết chầm chậm bay bay rơi xuống thế gian. Jungkook mỉm cười, ngước mắt nhìn bầu trời như tấm vải nhung đính những vì tinh tú sáng lấp lánh. Tuyết đầu mùa tinh khôi và trong trẻo tựa như mối tình đầu của cậu.

Cậu đã ở bên anh bao nhiêu ngày tuyết rơi đầu mùa rồi nhỉ? Một năm, hai năm hay mười năm... lẩm nhẩm đếm đi đếm lại cũng chẳng vẽ lên được hai chữ "mãi mãi". Dường như rất lâu trước đây, có ai đó đã nói với cậu, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu vào ngày tuyết đầu mùa rơi, chắc chắn sẽ cùng người ấy khắc cốt ghi tâm cả một đời...

Ánh nắng buổi trưa chiếu xuyên vào phòng ngủ, nhảy nhót trên làn mi đậm màu. Jungkook nhẹ nâng mí mắt nặng trịch, hơi thở còn vương vấn men rượu, nhìn chiếc túi được đặt ngay ngắn trên kệ đầu giường. Dòng chữ nắn nót và ngay ngắn của Namjoon để lại khiến đáy lòng cậu chưa kịp tỉnh dậy đã mơ màng trống rỗng.

"Jimin đánh rơi cái này trong xe anh, tối hôm qua không nhớ ra để đưa cho cậu ấy, lát nữa em mang qua nhà cậu ấy hộ anh."

***

Jimin đã chuyển tới một căn hộ mới trong khu dân cư tái thiết kế gần đây. Cuộc sống của anh những ngày này vô cùng rảnh rỗi thế nên thường ngủ thẳng tới trưa mới chịu dậy. Lúc Jimin uể oải đi ra mở cửa vì tiếng chuông vang lên đánh thức mình khỏi cơn mộng mị, anh đã trông thấy Jungkook đứng ngoài cửa nhà. Cậu mặc một chiếc áo phông dài tay mỏng, trời lạnh như vậy cũng chỉ khoác thêm một chiếc măng tô dài, kết hợp với quần jean cùng đôi giày thể thao trắng. Trên người đã không còn mùi rượu nồng nặc tối qua, thay vào đó là mùi hương xả vải quen thuộc. Có những thứ đã thuộc về thói quen suốt cả cuộc đời.

"Cái này, Namjoon hyung đưa cho anh."

Jungkook bình thản đưa chiếc túi giấy nhỏ cho Jimin, hoàn toàn không có ý định vào nhà. Anh giữ cánh cửa gỗ, vô thức nhận lấy chiếc túi giấy, chớp mắt nhìn cậu. Bầu không khí có chút ngại ngùng, Jungkook cụp mắt, chăm chú nhìn bàn chân trần của anh, nói khẽ.

"Vậy em về đây. Tạm biệt."

Bóng lưng đó vừa xoay đi, bước được hai bước thì thanh âm phía sau đã vang lên, níu lấy gót chân cậu.

"Em có muốn vào nhà uống một ly nước không?"

Đáy lòng ngay lập tức chậm chạp tan ra. Jungkook muốn mở miệng từ chối nhưng không hiểu sao cơ thể lại quay lại, không nhanh không chậm mà bước về phía anh. Thực sự nực cười khi cơ thể cậu, mỗi một ngón tay, ngón chân còn quen thuộc với tiếng anh gọi hơn cả trí não của bản thân mình.

Không khí trong nhà rất yên bình. Mọi thứ đều mang hương thơm và dòng chảy ấm áp dịu dàng trên người anh, cuốn lấy cậu. Jimin rót cho Jungkook một tách trà ấm, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Rèm cửa mở ra khiến ánh nắng chiếu vào trong phòng, nhảy nhót trên tấm thảm lông mềm mại. Jungkook ngồi trên ghế sofa, nâng tách trà uống một ngụm, từ tốn nhìn quanh. Jimin sống rất tối giản, từ ngày xưa đã vậy. Đồ đạc trong nhà hiện đại và đủ gọn. Màu sắc nhã nhặn thanh lịch giống với gu thời trang của anh. Trên bàn ăn có một lọ hoa hướng dương vẫn còn tươi mới. Jungkook vừa nhìn qua đã lẳng lặng cụp mắt về. Không biết có phải do bản thân quá nhạy cảm hay không, nhưng cậu tin chắc đó là lọ hoa mà vợ chưa cưới của anh đã dành thời gian tỉ mỉ, từng cành một cắm lên.

Jimin đánh răng rửa mặt xong xuôi thì đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu. Anh mặc quần áo ngủ kẻ xanh, đối với Jungkook có cảm giác khác lạ. Trước đây khi hai người ở cùng nhau anh thực sự rất ít khi mặc kiểu đồ ngủ như thế này. Chủ yếu là áo phông cùng quần đùi ngắn, hoặc là áo choàng tắm với cổ áo rộng cùng dây đai buộc lỏng lẻo trên eo.

"Anh đã gửi thiệp cưới cho cô chú cùng Junghyun."

Jimin đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng cảm xúc hỗn loạn của cậu. Jungkook ngẩng đầu, cười nhẹ, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

"Em biết rồi. Ngày mai em sẽ về Busan."

Anh gật gật đầu, nhấp một ngụm trà nóng. Bầu không khí lại chìm trong tĩnh lặng. Jungkook vô thức giật những mảnh da trên ngón tay, đó là thói quen mỗi khi cậu cảm thấy căng thẳng. Chỉ là cậu thật sự không hiểu, từ bao giờ mà giữa anh với cậu lại không có chuyện gì để nói như thế này. Hai người đã từng thân mật tới nỗi cậu cứ ngỡ chỉ là một người vậy mà giờ đây ngồi đối diện nhau lại xa cách như thể hai người lạ, khiến cậu nghi ngờ những ký ức đó chỉ là suy tưởng viển vông trong tâm trí mình. Hương trà thơm nghi ngút, phả vào không khí như muốn xoa dịu đi những sợi dây thần kinh đang buộc chặt. Jimin mím môi ngập ngừng hỏi.

"Cái hộp... em có mở nó ra không?"

"Không. Em không mở nó."

Jungkook kiên định trả lời. Cậu ngẩng đầu, đáy mắt vội vã giao với mắt anh rồi lại cụp xuống. Jimin ngây ra một giây rồi đột ngột nở nụ cười.

"Em vẫn như vậy, nói dối dở tệ."

Jungkook ngại ngùng chạm lên chóp mũi. Không hiểu sao ở trước mặt anh, dù có là một chàng trai 24 tuổi hay là một người đàn ông 40 tuổi thì cậu vẫn dễ dàng bị nắm thóp, như một đứa trẻ vậy.

"Anh xin lỗi, anh không muốn trả lại chiếc vòng đó cho em."

Jimin đã ngưng cười, chỉ nhè nhẹ nói. Cậu lắc lắc đầu, cong khoé môi.

"Không đâu, em đã tặng nó cho anh mà. Em chỉ không nghĩ rằng anh vẫn giữ nó."

Ánh nắng giữa trưa có chút gay gắt. Hoa hướng dương theo bản năng mà hướng về phía mặt trời. Cũng thật sự giống cậu, chỉ mãi hướng về một mặt trời duy nhất. Jungkook đột nhiên có cảm giác nôn nao thốc lên tận cổ họng, cậu uống một ngụm trà, sau đó nở nụ cười gượng gạo.

"À... em quên mất là mình có hẹn. Em về trước đây."

Cậu đứng bật dậy đi về phía cửa. Jimin sải bước theo sau, đứng trên bậc thềm nhìn bóng lưng cậu lạnh lẽo. Jungkook nhìn anh một cái, vóc dáng so với cậu vẫn nhỏ bé như vậy, chỉ tĩnh lặng đứng ở đó, không hiểu sao lại có cảm giác thê lương. Cậu dứt khoát mở cửa, anh vội bước một bước theo, nói khẽ.

"Jungkook... Ngày mai chúng ta cùng về Busan đi."

Busan, Busan... Jungkook mím môi, giống như dốc hết can đảm còn sót lại mà đối diện với anh, kéo ra một chữ "Được" sau đó thực sự xoay người bỏ đi. Trong tầm mắt anh, bóng lưng cậu trầm ổn có chút vội vã. Trong tầm mắt cậu, khuôn mặt anh bình thản lại thương tâm. Cả hai cách nhau một cánh cửa gỗ mà ngỡ như đã cách cả nửa kiếp người.

Jungkook đem tất cả sức lực của bản thân mà chạy vài vòng cuối cùng ngã gục xuống chiếc ghế gỗ trong công viên. Tiếng nước chảy róc rách trong đài phun nước cách đó không xa, cậu nghe như thanh âm từ trong tiềm thức vọng về. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nắm lấy ống tay áo cậu, giật nhẹ một cái. Jungkook nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của đứa trẻ đang đứng bên cạnh mình. Có lẽ cậu bé đang học tiểu học, sau lưng đeo balo, đôi môi nhỏ phụng phịu.

"Chú ơi... Chú có thể bế cháu lên không? Cháu không ném đồng xu này vào đài phun nước được."

Jungkook mỉm cười ngồi dậy, rất nhanh đã bế đứa bé lên. Vòng tay nhỏ ôm vít lấy cổ cậu. Jungkook bước vài bước đã tới đài phun nước giữa công viên.

"Đây... Cậu bé."

"Chờ đã. Cháu phải ước nữa."

Hai bàn tay mũm mĩm chụm vào nhau, mắt nhắm nghiền lẩm nhẩm, sau đó cậu bé vươn người tới, tung đồng xu xuống bể nước. Jungkook nở nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại, khẽ hỏi.

"Cháu thật sự tin là điều ước sẽ trở thành hiện thực sao?"

"Vâng. Mina nói chỉ cần làm như vậy, bố cháu nhất định sẽ quay về."

Nét cười lan tràn cả khuôn mặt bầu bĩnh. Thanh âm từ phía xa gọi tới khiến đứa trẻ giật mình.

"Seungyoon à..."

Jungkook cong khoé môi, đặt cậu bé xuống đất. Thân hình nhỏ bé đó cười toe ôm lấy chân cậu như muốn cảm ơn sau đó xoay người lon ton chạy về phía mẹ, ríu rít rời đi. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đọng dưới mũi giày cậu. Jungkook lấy từ trong túi áo một đồng xu nhỏ, tĩnh lặng nhìn làn nước óng ánh. Vô số đồng xu nằm dưới đáy bể, rất nhiều rất nhiều nguyện ước. Còn nhớ năm ấy cả nhóm đi Disney Land, Jungkook hối hả đi tìm Jimin trong dòng người hỗn loạn, tức giận vì cái tính lề mề theo không kịp mọi người rồi đi lạc mất của anh. Cuối cùng cậu nhìn thấy thân hình quen thuộc đứng trước đài phun nước khổng lồ giữa công viên giải trí. Khi đó anh chỉ vừa mới lên Seoul, 17 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, ngậm kẹo mút, vươn người tung xuống bể nước một đồng xu nhỏ. Jungkook đi tới, cằn nhằn mắng anh.

"Anh là con nít sao?"

Jimin chỉ híp mắt cười, chụm hai tay trước mũi, cầu nguyện, đến lúc mở mắt ra chỉ trông thấy nét mặt giận dữ không có chút kiên nhẫn nào của cậu. Jungkook túm lấy tay anh, kéo đi.

"Thật là, anh phiền phức chết đi được. Mọi người đang đợi lâu lắm rồi đó."

"Anh xin lỗi. Oái... Đi chầm chậm thôi."

Tiếng nước chảy róc rách. Jungkook hít một hơi thật sâu, trong lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác ấm áp từ cổ tay anh truyền tới. Có lẽ anh không bao giờ biết được, năm ấy cậu cũng đã tung một đồng xu. Cậu đứng kế bên anh, vừa cầu nguyện vừa lén lút giấu giếm, chính là mong anh qua được vòng sát hạch cuối cùng, trở thành thành viên trong đội hình ra mắt chính thức của Bangtan.

Lời cầu nguyện đó của cậu đã trở thành hiện thực, nhưng có lẽ lần này, dù có dùng hết tất cả may mắn của đời người cũng không có cách nào linh ứng được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net