hana;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết tháng 6 của Seoul bắt đầu có mưa, lúc thì mưa lâm râm, lúc thì mưa tầm tã, có lúc lại nắng gắt, tuy thất thường nhưng chung quy vẫn là mưa nhiều hơn nắng.

Với cái thời tiết se lạnh và mưa rơi như thế này, Chí Mẫn thích nhất là cuộn mình trong chăn và xem phim.

Tối nay cũng không ngoại lệ, trời lại đổ mưa tầm tã nên không khí xung quanh xuống khá thấp, Chí Mẫn chẳng cần bật điều hoà, cứ thế cuộn mình trong mớ chăn bông ấm áp, chiếu một bộ phim của chính anh đóng lên màn hình lớn, bắt đầu tập trung coi phim.

Mỗi lần phim chuyển đến cảnh khuôn mặt phóng đại của anh, Chí Mẫn nhịn không được tấm tắc trong lòng, chậc, mình thật là đẹp trai.

Chưa coi được một nửa bộ phim, điện thoại đang sạc trên bàn đột nhiên rung không ngừng nghỉ, làm Phác Chí Mẫn giật bắn lên.

Vươn người sang rút điện thoại ra khỏi ổ cắm sạc, Chí Mẫn nhìn tên hiển thị trên màn hình, là người đại diện cũng là người anh em tốt của anh, Kim Thạc Trân.

"gì đây? em đang xem phim, đừng quấy rầy." Chí Mẫn vừa bắt máy liền phàn nàn.

"ừ được cậu cứ xem phim đi, người đại diện này của cậu sắp không còn là của một mình cậu nữa rồi đấy." Thạc Trân bên đầu dây kia giả giọng oan ức.

"anh có ý gì? ai dám cướp anh khỏi em sao? kẻ nào to gan như vậy?" Chí Mẫn bật cười, giơ tay bấm tạm ngừng bộ phim đang còn dở dang, nằm ườn trên giường nói chuyện với người đại diện yêu quý của anh.

"nói cho cậu biết, phía trên sắp xếp anh làm người đại diện của một tiểu thịt tươi chuẩn bị ra mắt, nghe nói nhỏ hơn cậu sáu tuổi, chẳng biết ngoại hình ra sao nhưng chưa ra mắt lại được cấp cho một người đại diện ưu tú như anh thì liền biết là kẻ có tiền, chắc chắn là tiểu thịt tươi leo giường của kim chủ nào rồi." Thạc Trân nhịn không được phỉ nhổ.

"anh sao lại phán như đúng rồi vậy? còn chưa gặp người ta nữa mà, biết đâu lại là một người tài năng, là mầm móng cho nền điện ảnh sau này đó." Chí Mẫn cười đùa, "bất quá em không muốn chia sẻ người đại diện yêu quý của mình với ai, để xem người đó có xứng đáng dùng chung một người đại diện với em đây không."

".... này sao cậu nói như anh là một món đồ vật gì thế hả!" Thạc Trân phát hoả.

"đùa thôi, nếu không còn gì thì em cúp máy nhé, đang xem phim nửa chừng đây này."

Thạc Trân suy nghĩ một chút, do dự không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là nói ra.

"Này, Tiểu Mẫn, cậu với... cậu với tên Trịnh Hạo Thạc kia, dạo này.. sao rồi?"

Nụ cười đang còn giương lên trên mặt Chí Mẫn lập tức vì câu hỏi này mà tắt ngúm đi, ý cười cũng biến mất.

Phải rồi, Trịnh Hạo Thạc.

Cái tên này đã xuất hiện trong đầu anh không dưới mười lần, sáng cũng nhớ, đêm cũng mong, Hạo Thạc vừa như một giấc mơ, vừa như một cơn ác mộng đối với Chí Mẫn.

"thì có làm sao chứ, chia tay lâu rồi." Chí Mẫn vô tâm vô phế thẳng thắn trả lời.

Trịnh Hạo Thạc là người yêu cũ của anh, là người mà anh dốc lòng dốc sức yêu, nhưng kết quả thật là không dám nghĩ tới.

Hắn ta cư nhiên dám đội mũ xanh cho Chí Mẫn, hắn ta lại cắm sừng anh đi tìm thú vui bên ngoài.

Sau khi biết tin này, Chí Mẫn không nói không rằng, không cần nghe lời giải thích của Hạo Thạc liền đưa ra đề nghị chia tay, Hạo Thạc khuyên không được, cũng cắn răng chấp nhận chia xa.

Ba năm tình cảm mặn nồng, sau một đêm liền tan thành mây khói.

Dù đau lòng nhưng Chí Mẫn vẫn là Chí Mẫn, tính cách không bao giờ thay đổi. Khác xa so với những cặp tình nhân khác, thường thì nếu bị đội mũ xanh họ sẽ tra hỏi người yêu đến cùng, sau đó ầm ĩ lên, cãi nhau, đấu đá rồi mới chia tay. Nhưng Chí Mẫn lại rất dứt khoát, nếu anh cảm thấy người kia thật sự không còn hứng thú yêu đương với mình nữa, anh liền cho người đó một đường lui, cũng như cho mình một lối thoát. Không tra hỏi, không giải thích, không ép buộc, Chí Mẫn không muốn làm khó Hạo Thạc, cũng không muốn nghe những lời giả dối của hắn, nên dứt khoát chia tay.

Nhớ lại những kí ức ngọt ngào của ba năm qua, Chí Mẫn không nhịn được thở dài một hơi.

Vẫn là có chút tiếc nuối, dù gì cũng là mảnh tình đầu tiên của anh.

Thạc Trân nghe giọng điệu thản nhiên nhưng vẫn có một tia buồn rầu của anh, không khỏi có chút đau lòng vì người em này.

"Hắn gần đây có liên lạc với cậu không? không quấy rầy cậu chứ?"

Chí Mẫn nhớ đến lịch sử cuộc gọi mấy ngày nay, ngày nào cũng sẽ có ít nhất hai cuộc gọi nhỡ và hàng chục tin nhắn đến, đều từ một người.

Nội dung tin nhắn đa số đều giống nhau, đều khiến anh phát ngán.

"anh xin lỗi, Tiểu Mẫn."

"em cho anh một cơ hội làm lại được không?"

"anh rất nhớ em."

"anh không thể quên được em."

"Tiểu Mẫn, hãy tha thứ cho anh."

Toàn là những lời dối trá.

Dù có nhận được tin nhắn, Chí Mẫn vẫn quyết định ngó lơ Hạo Thạc, không chấp nhận cuộc gọi, không trả lời tin nhắn, cứ thế dày vò Hạo Thạc đến phát điên.

Quen nhau ba năm, chia tay mới được một năm, tên Hạo Thạc kia lại quay đầu ăn cỏ cũ, trời có biết hắn ta đang tính toán cái gì.

Sẽ không phải là không tìm được tiểu thịt tươi nào vừa mắt để chơi đùa, nên quay về với anh đấy chứ?

"Có, anh ta có liên lạc với em, nhưng em không trả lời." Chí Mẫn rũ mắt, "Anh Trân, em sẽ không đạp lên vết xe đỗ của chính mình."

Thạc Trân lại thở dài, y rất lo cho Chí Mẫn, sợ anh vì Hạo Thạc mà buồn ngày buồn đêm, không lo cho sức khoẻ.

Nhưng y biết tính của Chí Mẫn, dù có đau lòng cách mấy, cũng sẽ không quay đầu về với người cũ.

"Được rồi, ngày mai anh mang cậu đi giải sầu, thuận tiện gặp mặt tiểu thịt tươi chuẩn bị ra mắt luôn, để hai người làm quen một chút, tránh sau này gặp lại ngượng ngùng."

"em thì có cái gì ngượng ngùng chứ, chỉ sợ cậu ta da mặt mỏng thôi." Chí Mẫn nhoẻn miệng cười, cũng dần khôi phục lại tâm trạng ban đầu.

"cậu thì khá rồi, sợ rằng sau này lại bắt nạt người ta."

"chẳng phải vì cậu ta cướp người đại diện của em sao? ông xã à, anh không được đội mũ xanh cho em đâu đó!" Chí Mẫn giả giọng nũng nịu, trêu đùa trai nhà lành Kim Thạc Trân da mặt mỏng.

"ai là ông xã của cậu chứ! đồ thần kinh!" Thạc Trân cũng đã quá quen với giọng điệu đùa giỡn này của Chí Mẫn, y không tức giận trái lại còn bật cười khanh khách, "lát nữa anh sẽ nhắn địa chỉ chỗ hẹn cùng thời gian cho cậu, có cần anh tới đón không?"

"Không cần, em tự lái xe tới là được."

"OK, tiếp tục xem phim của cậu đi, anh cúp máy đây."

"Ừm, bái bai nha."

Thả điện thoại lên bàn, Chí Mẫn tiếp tục xem phim, chưa được bao lâu liền có tiếng tin nhắn đến, nghĩ là tin nhắn của Thạc Trân gửi địa điểm chỗ hẹn, nên anh không quan tâm, cứ dán mắt lên trên màn hình lớn.

Nhưng tiếng tin nhắn này vẫn không ngừng lại, cứ tiếp tục vang vọng khắp phòng, làm Chí Mẫn không để ý đến cũng không được.

Anh bực mình vứt điều khiển qua một bên, mạnh bạo cầm điện thoại lên, định xem ai to gan dám spam tin nhắn, nhưng nhìn đến tên người gửi liền cứng đờ người, qua vài giây sau mới bình phục lại, ánh mắt dần ảm đạm.

Tổng cộng có mười tin được gửi đến, đúng là có tin nhắn của Thạc Trân, nhưng chỉ có một cái, chín cái còn lại đều từ một người.

Trịnh Hạo Thạc.

Nội dung vẫn không thay đổi, vẫn là những câu như "anh nhớ em", "anh xin lỗi". Đã quá quen thuộc rồi, cũng đầy mùi giả dối.

Nếu như những câu nói này Hạo Thạc dành để nói với cậu vào ba năm trước, chắc hẳn cậu sẽ đỏ mặt, tâm tình thập phần vui sướng, mềm lòng mà hôn lên môi của hắn.

Nhưng sau một khoảng thời gian tổn thương, trái tim này cũng đã nguội lạnh rồi.

Trên màn hình lớn vẫn đang phát bộ phim dang dở, đột nhiên lời thoại quen thuộc vang lên rõ ràng bên tai, từng câu từng chữ như muốn khảm vào tim Chí Mẫn.

Là lời thoại nữ chính nói với nam chính: "đúng là chúng ta từng thề non hẹn biển, từng hứa sẽ không bao giờ chia lìa nhau, em rất cảm ơn và trân trọng khoảng thời gian quý báu và ngọt ngào chúng ta dành cho nhau, nhưng không có bữa tiệc nào là không tàn, anh hiểu không? anh không còn yêu em, em liền cho anh một con đường lui, em không muốn ép buộc anh, cũng không muốn ép buộc chính mình phải phủ nhận sự thật rằng anh không còn yêu em nữa. Em yêu anh đứt ruột đứt gan, yêu anh bằng cả tâm hồn, nhưng anh không còn yêu em nữa, thì em đành bỏ lại một đoạn tình cảm mặn nồng này đi mà bước về phía trước. Từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi, hảo tụ hảo tán, em chúc anh sẽ thật hạnh phúc."

Đúng vậy, chẳng có bữa tiệc nào là không tàn, chừa cho nhau một đường lui. Chúng ta coi như hảo tụ hảo tán.

Bỏ qua những tin nhắn của tên đàn ông kia, Chí Mẫn bấm vào tin của Thạc Trân, sau đó chụp màn hình lại, rồi lần nữa bỏ điện thoại xuống.

Tâm tình tiếp tục xem phim của Chí Mẫn vì Hạo Thạc mà bay hết phân nửa, anh giơ tay cầm điều khiển tắt phim đi, ở trên giường nhìn vào khoảng không một lúc rồi mới đứng lên tắt đèn phòng, sau đó bổ nhào lên giường ngủ.

Chí Mẫn thường vào giấc rất nhanh, hôm nay dù có điều phiền muộn nhưng vừa dính gối một lúc liền lim dim chìm vào giấc ngủ.

Thật tò mò không biết người mới chuẩn bị ra mắt kia bộ dáng như thế nào nhỉ?

Bên đây Chí Mẫn vừa lâm vào giấc ngủ thì bên kia Thạc Trân đang gọi điện thoại cho "tiểu thịt tươi" chuẩn bị ra mắt.

"Này, địa chỉ cùng giờ hẹn tôi đã nhắn tin cho cậu, mau kiểm tra tin nhắn đi, ngày mai không được trễ hẹn đâu đó." Y không khách khí nói, "thật là phúc mười đời của cậu, ngày mai ảnh đế Chí Mẫn cũng sẽ tới gặp cậu, chải chuốt một chút cho đàng hoàng, để lại ấn tượng tốt với người ta, thế nhé, cúp máy đây."

Người bên kia từ lúc nhận cuộc gọi đến lúc Thạc Trân cúp máy vẫn không nói một lời, mở ra tin nhắn Thạc Trân gửi đến, rồi nhớ lại lời nói ban nãy của y.

Cậu không để ý nhiều đến những lời y nói, cậu chỉ duy nhất nắm bắt được một trọng điểm.

Chí Mẫn cũng sẽ tới.

Anh ấy sẽ tới!

Cậu không nén được vui mừng thoát ra khỏi app nhắn tin, trên màn hình chính điện thoại liền xuất hiện một khuôn mắt sáng sủa, miệng cười tươi rói khiến đôi mắt híp thành vầng trăng khuyết, mái tóc màu nâu trà phấp phới bay trong gió.

Nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt ấy qua màn hình, cậu cẩn thận vuốt ve, ý cười tràn đầy trong mắt không thể nào thu liễm lại được.

"Chí Mẫn, rốt cuộc em cũng gặp lại anh được rồi."

"Em thật nhớ anh, rất rất nhớ anh."

___

hana – end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net