set;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn huyên một hồi cũng đã gần giờ ăn trưa, Phác Chí Mẫn ngỏ ý muốn mời Thạc Trân cùng Chính Quốc đi ăn, tất nhiên Điền Chính Quốc sẽ vui vẻ hào hứng chấp nhận ngay, nhưng Thạc Trân lại bất ngờ từ chối.

"Ôi anh Trân, đây là lần đầu tiên anh từ chối lời mời đi ăn của em đó, thật đau lòng mà." Chí Mẫn giả vờ đưa tay ôm tim, giọng điệu tủi thân.

"Anh cũng không muốn từ chối cậu, nhưng người đại diên của Doãn Kì đột nhiên gọi anh bảo có việc gấp nên đành bỏ qua ý tốt của chú em vậy." Thạc Trân thở dài tiếc nuối, y rất thích đi ăn với Chí Mẫn đó, bởi vì Chí Mẫn là người trả tiền...

Người đại diễn của Doãn Kì? Chẳng phải là tên Kim Thái Hưởng sao?  Chí Mẫn nhếch mép cười, tên Thái Hưởng này có ý với Thạc Trân đã lâu, cái gì mà việc gấp chứ? Chắc chắn viện cớ là việc gấp nhưng thực chất là mời anh ấy đi ăn rồi.

"Được rồi, anh cứ việc đi hẹn hò của anh đi, em đi anh với Chính Quốc đây." Chí Mẫn phất phất tay.

"Hẹn hò cái đầu cậu." Thạc Trân xù lông.

"à còn nữa, nhà em hết đồ ăn rồi, chốc nữa anh mua thực phẩm rồi ghé nhà em cất nha." Chí Mẫn dặn dò.

"Được rồi, anh sẽ mua cho cậu nhiều thứ một chút, nhìn cậu chuyên gia bỏ bữa sáng rồi lần nào ăn đều là sandwich trứng anh cũng bó tay."

"em không có thói quen ăn bữa sáng, với lại sandwich trứng ngon mà..."

"cậu dám cãi không?''

Chính Quốc đứng một bên nhìn Thạc Trân giáo huấn Chí Mẫn, khẽ nhíu mày. Cậu bắt được một trọng điểm.

Chí Mẫn thường xuyên bỏ bữa sáng.

Bỏ bữa thật sự không tốt cho sức khỏe, đặc biệt còn là bữa sáng. Chính Quốc đau lòng, âm thầm ghi nhớ, sau này sẽ thường xuyên mang bữa sáng chất lượng cho anh ấy, và một ít sandwich trứng. Sở thích ăn sandwich trứng của Chí Mẫn vẫn không thay đổi, vẫn giống như năm ấy. Chính Quốc mỉm cười, lắc lắc đầu.

"Được rồi, tụi em đi đây, không làm trễ việc của anh nữa." Chính Quốc vội lên tiếng, giải thoát Chí Mẫn khỏi bài ca của Thạc Trân.

"Hừ, đi đi, nhớ giấu khuôn mặt cho kĩ đấy, không thôi fan mà nhận ra là toi cậu."

"biết rồi, ông xã à, anh nhiều lời ghê, Thái Hưởng sao lại thích anh được chứ?'' Chí Mẫn bĩu môi.

"Cậu ta sao lại thích anh chứ, bọn này là anh em tốt đó! Còn nữa, đừng gọi anh là ông xã, thật là rợn người."

Ông xã?

Tại sao anh Mẫn lại gọi người đại diện Kim là ông xã?

Chính Quốc nhíu mày, mặc dù cậu biết Chí Mẫn chỉ là đùa giỡn, nhưng vẫn không nhịn được khó chịu trong lòng.

Điện thoại của Kim Thạc Trân đột nhiên rung lên, là Thái Hưởng gọi đến.

"Tôi tới ngay đây, cậu đừng có hối!" Thạc Trân vẫy tay tạm biệt bọn Chí Mẫn, rồi vội vàng đi lấy xe, "Việc gì mà gấp vậy chứ..."

Chí Mẫn nhìn theo bóng dáng của Thạc Trân, âm thầm lo lắng cho người anh em da mặt mỏng sắp lọt vào tay kẻ xấu.

"Chúng ta cũng đi thôi, cậu đứng đây đợi một lát, tôi đi lấy xe lái đến đây."

"Vâng." Chính Quốc nở nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn đứng đợi anh.

————

"Cậu có đặc biệt thích món nào không?'' Chí Mẫn vừa đánh tay lái vừa hỏi.

Em thích anh. Chính Quốc suýt nữa đã lỡ thốt ra câu này.

"không... không ạ, em ăn cái gì cũng được." Cậu ho khan một tiếng.

Chí Mẫn gật gù, nghĩ nghĩ sẽ đưa cậu đến nhà hàng mà anh hay ăn với Thạc Trân.

Chỗ Chí Mẫn chọn khá gần với quán cà phê vừa nãy, chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cửa, đó là một nhà hàng Hàn Quốc.

Cả hai cùng bước xuống xe, Chí Mẫn nhờ người bảo vệ lái xe vào tầng hầm hộ, nhưng khi chuẩn bị đưa chìa khóa xe cho họ liền nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên anh.

Quen thuộc đến đau lòng.

Chí Mẫn hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tiếng nói.

"Trịnh Hạo Thạc..."

Chính Quốc cũng nhìn theo phía của anh, cậu biết người này. Trịnh Hạo Thạc, một trong những đạo diễn nổi tiếng của nước, bộ phim nào của hắn ta cũng đều đạt doanh thu phòng vé cao, nhận được vô số giải thưởng lớn.

Đúng là hắn ta rất tài năng, một người đạo diễn trẻ tuổi, gương mắt tuấn tú sáng sủa cùng vóc người thon dài, có thể so sánh với một minh tinh, là loại người vạn người mê, nhưng Điền Chính Quốc không thích hắn.

Bởi vì cậu biết, Trịnh Hạo Thạc là người yêu cũ của Chí Mẫn.

Khoảng thời gian trước đây cậu thường xuyên theo dõi tin tức của giới giải trí trên mạng xã hội, rất nhiều lần đã đọc qua những bài viết của cặp đôi ảnh đế-đạo diễn này, họ từng có một khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau. Chính Quốc lúc đó cứ tưởng rằng mình đã hết cơ hội, nhưng không lâu sau lại xuất hiện tin tức hai người chia tay, có rất nhiều fan couple khóc lên xuống vì mối tình đẹp của họ, nhưng không ai biết được lí do hai người chia xa đằng sau câu chuyện.

Điền Chính Quốc sau khi biết tin liền mừng rỡ, cậu biết việc cười trên nỗi đau của người khác rất không đúng, nhưng vì nhận ra mình vẫn còn cơ hội đến bên Chí Mẫn nên cậu bỏ qua hết mọi thứ, càng ngày càng nỗ lực từng bước để có thể chạm tới anh.

Và giờ, thoắt cái đã qua bốn năm, cũng đã đến ngày hôm nay,  ngày Chính Quốc trực tiếp đối diện với Trịnh Hạo Thạc, cũng là ngày Chí Mẫn gặp lại tên người yêu cũ khốn khiếp của anh.

"Thật là trùng hợp, em cũng đến đây ăn sao?" Hạo Thạc mừng rỡ, muốn tiến lên cầm tay Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn đã định tránh ra, nhưng vì Hạo Thạc quá nhanh, cộng thêm việc anh vừa nãy thất thần, nên lập tức tay đã bị bắt trúng.

"bỏ ra!" Chí Mẫn chau mày, nhìn thẳng vào mắt Hạo Thạc.

"Em còn giận anh sao?" hắn cười khổ.

"...bỏ ra."

"nếu đã đến đây rồi thì theo anh đi, bữa này anh mời." Hạo Thạc vẫn kiên quyết.

"..."

"Chúng ta đi th—"

"Anh ấy nói, bỏ ra." Chính Quốc tiến tới, bóp chặt cổ tay của Hạo Thạc, ánh mắt lạnh lẽo, "Anh không nghe thấy à? Anh ấy đang khó chịu đấy."

Hạo Thạc bây giờ mới liếc mắt tới Chính Quốc nãy giờ vẫn đứng yên, sắc mặt không mấy thân thiện nhìn hắn.

"Cậu là ai? Chuyện này không liên quan đến cậu, mau tránh ra."

"Anh mau bỏ tay ra khỏi người anh ấy trước." Thái độ của Chính Quốc vẫn không thay đổi, tay càng siết chặt hơn.

Trịnh Hạo Thạc bị đau, liền bỏ tay của Chí Mẫn ra, cũng giãy mạnh khỏi tay Chính Quốc. Hắn âm thầm đánh giá cậu, khuôn mặt vẫn mang chút nét trẻ con, nhưng sức lực và vóc người thật không đùa được.

"Tay anh không sao chứ?" Chính Quốc lo lắng hỏi, nâng tay Chí Mẫn lên xem xét một hồi.

Phác Chí Mẫn vừa định đáp lời, Trịnh Hạo Thạc liền nói chen vào.

"gì đây? Cậu ta là ai? Người tình mới của em?" hắn không nén được lửa giận, "mới chia tay được một năm, em đã có đồ chơi mới rồi à?"

Chính Quốc lườm Hạo Thạc, ánh mắt như tóe ra lửa, gân xanh trên trán cũng muốn nổi lên, cậu thật muốn xông lên đánh một quyền vào mặt người này.

Chí Mẫn cũng không khác gì, anh nhắm mắt hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhìn thẳng vào mắt của hắn.

"Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Chẳng liên quan cọng lông nào đến anh cả." Chí Mẫn cười khẩy, "Trịnh Hạo Thạc, anh quên rồi sao? Chúng ta đã chia tay, anh lấy tư cách gì mà quản tôi? Còn nữa, anh nói tôi cái gì mà có đồ chơi mới? nói ra không ngượng mồm hả? Anh sao không tự xem lại bản thân mình, trong lúc còn quen tôi đã cắm cho tôi một cái sừng thật to, sau khi chia tay liền tìm người khác nô đùa, trong một năm qua không biết anh đã chơi qua bao nhiêu người, sau đó chán rồi mới tìm tới tôi, anh không biết xấu hổ sao?"

"Trịnh Hạo Thạc, tôi ghét nhất là loại người cặn bã như anh."

Hạo Thạc cứng đờ người trước những gì Chí Mẫn nói, môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào.

Chính Quốc đứng kế bên suýt nữa là không giữ được bình tĩnh, thì ra lí do hai người chia tay chính là do tên Trịnh Hạo Thạc này lừa dối Chí Mẫn, có chết Chính Quốc cũng sẽ không tha cho hắn ta. Nếu Chí Mẫn không nhận ra sự bất thường của cậu, nhanh chóng nắm lấy tay cậu, thì cậu đã lao đến đánh tên khốn này rồi.

"Những lời này của tôi coi như là nói hộ cho một năm trước, anh muốn nghe gì tôi muốn nói gì đều đã giải quyết xong, mong sau này anh đừng làm phiền tôi nữa." Nói xong, anh dứt khoát xoay người, kéo theo Chính Quốc vẫn đang tức giận.

Để lại một mình Hạo Thạc hóa đá tại chỗ, Chí Mẫn nói với người bảo vệ không cần lái hộ xe vào tầng hầm nữa, liền cùng Chính Quốc lái đến một nhà hàng khác.

Bầu không khí trong xe như kéo xuống âm độ, Chí Mẫn vì chuyện vừa nãy mà không có tâm trạng nói chuyện, Chính Quốc tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà chọc tới anh.

Cuối cùng vẫn là Chí Mẫn lên tiếng trước.

"Xin lỗi, đã khiến cậu thấy một màn xấu hổ vừa rồi."

"Không ạ, em không để ý đâu." Chính Quốc lập tức trả lời.

Chí Mẫn cười gượng mốt tiếng, sau đó bầu không khí im lặng lại tiếp tục tỏa ra.

"Loại người như thế, tốt nhất là đừng nên dính vào, từ ban đầu đã không nên ở chung một chỗ." Cậu nghịch móng tay, nhẹ giọng nói, "em không biết rõ câu chuyện của hai người, nhưng vừa nhìn tên kia lần đầu tiên, em đã biết hắn ta chẳng phải loại tốt đẹp gì, là loại đào hoa ong bướm bu khắp nơi í."

Nghe Chính Quốc nói, Chí Mẫn không khỏi thở dài, nếu như ban đầu biết Trịnh Hạo Thạc là loại người như thế, chắc chắn Chí Mẫn sẽ tránh xa mười mét.

"em biết mình không có tư cách gì để nói những lời này với anh, nhưng anh lựa chọn rời xa tên kia là một điều đúng đắn, không thì về sau, người chịu khổ chỉ có anh."

"một người tốt bụng, thật thà và đáng yêu như anh, Trịnh Hạo Thạc không xứng đáng để có được, anh xứng đáng với một người tốt hơn nhiều."

Chí Mẫn ngạc nhiên, mở to mắt quay sang nhìn Chính Quốc.

Dường như cũng nhận ra được mình vừa nói quá lời, Chính Quốc lập tức lúng túng, ấp úng cúi gầm mặt.

"em... em xin lỗi, em không có ý gì xấu, em thật sự xin lỗi! em... em chỉ là nói những gì mình nghĩ trong đầu thôi..."

Phác Chí Mẫn cười phì một tiếng, vươn tay xoa đầu người nhỏ tuổi hơn.

"tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm nhé."

Chính Quốc gật gật đầu, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bữa trưa của hai người trải qua thuận lợi, mặc dù có một số chuyện không vui xảy ra ban sáng nhưng nhờ vào sự hoà đồng và hài hước của Chính Quốc, tâm trạng của Chí Mẫn đã tốt hơn rất nhiều. Cũng nhờ vào bữa ăn này mà Chí Mẫn đã hiểu thêm được nhiều thứ về Chính Quốc. Như là cậu thích ăn đồ ăn ngoài, không thích uống đắng, thích những buổi đêm muộn, thích mang máy ảnh đi khắp nơi.

Và còn, Chính Quốc thích hát, ước mơ ban đầu của cậu là trở thành một ca sĩ, nhưng vì lí do nào đó mà lại theo con đường diễn viên này. Chí Mẫn đã bóng gió hỏi nguyên nhân, nhưng Chính Quốc có vẻ không muốn nói nên anh cũng không làm khó cậu.

"Anh Chí Mẫn." Chính Quốc khẽ gọi.

"Hm? sao đó?"

"Em... có thể cho em xin wechat được không ạ?"

Chí Mẫn bật cười, lấy điện thoại rồi bật mã QR, đưa lên trước mặt Chính Quốc, "chỉ là xin wechat thôi, sao cậu căng thẳng thế? Đây này, quét mã đi."

Chính Quốc luống cuống, gấp rút lấy điện thoại ra quét mã, cứ như là sợ một giây sau đó Chí Mẫn sẽ đổi ý.

"Xong rồi ạ!"

"Ừm, đi tản bộ thôi, vừa ăn xong bụng tôi no quá."

"Vâng!"

Chính Quốc mỉm cười nhìn nick wechat của Phác Chí Mẫn, ngón tay khẽ vuốt lên ảnh đại diện của anh, rồi nhấn lưu tấm ảnh đó vào máy.

"Nhanh lên nào."

"Em tới ngay!"

________

set – end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net