🍁Chương 5🍁 Lập thái tử phi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè đến. Xuân qua. Đông Phương quốc ngày một lớn mạnh. Dưới sự trị vì tài trí của Điền vương Điền Chính Quân cùng Thái tử điện hạ Điền Chính Quốc, chẳng mấy chốc mà đã trở thành cường quốc, hùng bang tái thế, khiến các lân bang kề cận đều phải kính nể, e dè. Không chỉ đất nước phồn vinh, hưng thịnh, mà nhân sinh cũng phát triển, ấm no hơn so với các tiền triều rất nhiều. Quả thật xứng với bốn từ "Thái bình thịnh trị".


Đông Phương quốc. Mùa xuân năm thứ 15. Triều đại Điền vương Điền Chính Quân.


Ngự thư phòng yên tĩnh trang nhã, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi cấm vệ quân canh gác bên ngoài. Trong phòng, một nam nhân mặc hoàng bào đang cầm tấu chương, thỉnh thoảng khẽ chau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đặt bút phê chuẩn. Vị công công đứng bên cạnh cũng rất trật tự không dám làm ồn ảnh hưởng tới Hoàng thượng đang phê duyệt quân công.


Từ bên ngoài truyền đến tiếng hô nho nhỏ của một tiểu công công khác


"Bẩm Thánh Thượng, Thái tử điện hạ cầu kiến!"


Điền Chính Quân dừng tay lại, hơi rời mắt khỏi tấu chương trước mặt, chầm chậm nói, âm giọng mang theo sức mạnh uy nghiêm


"Cho vào!"


Bên ngoài "Vâng" một tiếng, sau đó vang lên tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân. Rất nhanh liền thấy một bạch y nam tử phiêu phiêu lượng lượng tiến vào, đứng trước mặt Hoàng thượng cúi đầu hành lễ


"Nhi thần tham kiến Phụ vương!"


Lúc này Điền Chính Quân mới bỏ hẳn tấu chương trên tay xuống, gương mặt nghiêm nghị giãn ra, nhìn lên đại nhi tử kiệt xuất tuấn tú, khẽ nói


"Quốc Nhi. Con tìm ta có chuyện gì sao?"


Điền Chính Quốc ngầng đầu lên bắt gặp ánh mắt uy uy lẫm lẫm của phụ thân đồng thời là chí tôn thiên hạ, cũng không cảm thấy bối rối, mà ngược lại vô cùng ổn trọng đáp lời


"Nhi thần có chuyện muốn bẩm báo với Người!"


"Có chuyện gì quan trọng sao? Tại sao khi nãy ở trên đại điện lại không bẩm bảo luôn với Trẫm?"


Điền Chính Quốc chậm dãi từ tốn nhìn lên


"Chính Quốc muốn cùng Phụ vương nói chuyện với tư cách là một nhi tử, chứ không phải một Thái tử điện hạ, cũng không muốn người ngoài nghe cùng"


Vẻ mặt Điền quân chủ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh đã hiểu ý, thu hồi biểu tình, sau đó liền ra lệnh cho hạ nhân lui hết xuống. Trong phòng lúc này chỉ còn lại phụ tử Điền vương.


Điền Chính Quân đứng lên đi về phía ghế ngồi của Quân chủ, còn Điền Thái tử ngồi ở phía dưới một hàng, tựa như muốn dùng tư cách của một phụ thân để nghe hắn nói chứ không phải là chí tôn thiên hạ.


"Giờ con có thể nói chuyện muốn bẩm báo là gì rồi chứ?"


Điền Chính Quốc hơi cúi đầu một chút, tựa như suy nghĩ điều gì sau đó mới ngẩng lên, đối diện với ánh mắt thâm sâu đầy uy nghiêm của phụ hoàng mình. Đột nhiên hắn quỳ xuống thốt lên lời thỉnh cầu


"Nhi thần cầu xin Phụ vương thu hồi lệnh kết hôn lập Thái tử phi cho Nhi thần"


Điền Chính Quân không nghĩ chuyện Điền Chính Quốc muốn đề cập là chuyện này, ánh mắt hơi chuyển, sau đó nhẹ nhàng mà nghiêm túc hỏi lại


"Con tìm ta là vì chuyện này?"


"Vâng thưa phụ hoàng!"


"Con đứng lên đi. Không nhất thiết phải hành lễ nói chuyện cùng phụ vương như vậy" – đợi Điền Chính Quốc đứng lên rồi, Người mới hỏi tiếp – "Tại sao con lại muốn từ hôn?"


Điền Chính Quốc hữu lễ đáp lại, nhưng trong tâm cũng không tránh được vài phần lo lắng. Phụ hoàng của hắn vốn là người rất thông minh, lại nghiêm khắc, không phải nam nhân dễ thuyết phục


"Nhi thần năm xưa vừa mới lập phi, thiết nghĩ hiện tại chưa cần lập Thái tử phi thêm nữa"


Điền Chính Quân nhìn hắn âm trầm, mãi một lúc sau mới hỏi lại, thế nhưng trong lời nói lại mang theo vài tia không quá tin tưởng


"Là vì lý do này sao?"


Thái tử điện hạ gật đầu chắc chắn, nhưng trong mắt lại có vài tia lo lắng cùng bối rối ánh lên. Người không biểu hiện gì nhiều, chỉ khẽ mỉm cười nhân từ hòa ái, giảng giải


"Nếu là chuyện này thì con không cần lo lắng. Tuy ta không muốn con lập nhiều thê tử, nhưng thân mang trọng trách Thái tử điện hạ, kế thừa Vương vị, không thể không nối dõi tông đường. Con thú Trịnh phi đã hai năm, nhưng theo ta biết còn chưa từng đồng sàng cộng chẩm. Không lẽ con định cứ như vậy cả đời sao?"


Điền Chính Quốc bị phụ vương nói như thế đang muốn giải thích nhưng Người không cho hắn cơ hội ấy đã tiếp tục nói


"Hơn nữa chuyện kết hôn cùng Công chúa Kinh Bang quốc lần này còn liên quan đến cả mối hòa hảo của hai nước chúng ta, đâu phải chỉ là chuyện của một hay hai người. Tuy Đông Phương quốc hiện tại hưng thịnh phồn vinh, nhưng cũng không thể xem nhẹ vấn đề lân bang hòa hữu. Có thể cùng Kinh Bang quốc kết mối thân tình, chắc chắn quốc gia càng thêm vững mạnh an ổn. Lê dân bá tánh tại biên cương cũng không còn phải lo lắng giặc giã nữa, có thể yên tâm làm ăn, chung sống"


Lúc này Điền Chính Quốc cũng không thể phản bác gì thêm. Trọng trách đất nước, thiên hạ đặt trên vai. Hắn như thế nào cũng không thể ích kỉ chỉ vì bản thân mình. Bởi vì hắn chính là Thái tử điện hạ, người sẽ kế thừa vương vị Hoàng tộc, chăm lo cho đời sống nhân dân, lấy cuộc sống của lê dân bá tánh làm gốc. Chỉ cần là việc có lợi cho dân, dù là nhỏ bé, hay có phải hy sinh lợi ích của bản thân cũng không thể chối từ.


Chỉ là...Hắn phải đối diện với Tứ đệ như thế nào đây? Từ ngày lập Trịnh Thu Trinh làm phi tử, hắn không được sống cùng Điền Chí Mẫn nữa mà phải cùng nàng chuyển sang cung khác. Mộng Thường Cung lúc này chỉ còn lại mình Tam hoàng tử sinh hoạt mà thôi. Tuy hai năm trời không cùng phi tử làm chuyện "quá phận", nhưng hắn vẫn luôn mang cảm giác có lỗi với Mẫn nhi vì đã không giữ lời, mặc cho y luôn thúc giục hắn, nói muốn có chất tử.


Hiện tại lại phải cùng Công chúa của Kinh Bang quốc kết hôn, hắn phải ăn nói ra sao với Điền Chí Mẫn bây giờ? Y từng nói chỉ là vì không hiểu chuyện nên mới muốn hắn hứa cả đời chăm sóc. Nhưng sâu tận trong tâm can Điền Chính Quốc lại mong muốn đó chính là tâm nguyện thật lòng của y, muốn cả đời bên nhau chung sống, chiếu cố y như đệ đệ. Chưa bao giờ Điền Chính Quốc hắn có thể quên được bóng dáng cô đơn một mình của Điền Chí Mẫn bên Minh Thụy đình viện hai năm trước, cùng với ánh mắt ưu tư và khúc "Hữu Sở Tư" y thổi tối ngày hôm đó.


Hắn không muốn một lần nữa lại phải chứng kiến cảnh tượng ấy. Chính là hắn lại thêm một lần nữa bội ước với người kia, cùng "nữ nhân kết hôn mới là chuyện kinh thiên nghĩa địa".


"Quốc Nhi"


Tiếng gọi của Điền Chính Quân kéo Điền Chính Quốc trở về thực tại. Hắn vội vàng thu lại vẻ mặt buồn rầu, thay bằng biểu cảm vô tình tự như thường ngày.


"Vâng thưa phụ vương..."


"Ta biết bắt con kết hôn cùng nữ nhân mình không yêu là ủy khuất cho con. Nhưng giang sơn xã tắc là gánh nặng trên vai. Chúng ta chỉ có thể đặt tự tình sang một bên, vì lê dân bá tính mà phục vụ"


Điền Chính Quốc rũ mắt, không nói gì. Mãi một lúc sau hắn mới gật đầu, đứng lên chắp tay hành lễ. Trong giọng nói cương nghị trầm tính hàng ngày, lại nghe ra cả sự ngập ngừng mà xót xa:


"Nhi thần xin tuân theo ý chỉ của Phụ vương"


Điền Chính Quân "Ừ" một tiếng nhìn hắn không nói gì


"Nếu không còn việc gì khác, nhi thần xin cáo lui"


Nói rồi hành lễ chuẩn bị rời đi, vừa mới xoay người lại ngoài ý muốn nghe thấy giọng nói trầm ấm của Hoàng thượng


"Chính Quốc. Lần kết hôn này so với hai năm trước càng quan trọng hơn gấp bội" – Người chậm rãi đứng lên, đến trước mặt hắn, thấp giọng nhưng lại nghe ra cả sự cảnh cáo ẩn nhẫn bên trong – "...Con không nên lỗ mãng như lần trước, để người khác đóng giả tân lang qua mắt mọi người và cả phụ hoàng..."


Trong nháy mắt Điền Chính Quốc bị lời nói của phụ vương mình làm cho cứng đơ bất động.

/

/

/

Hơn một tháng sau, đúng ngày rằm tháng hai, kinh thành Đông Phương quốc lại nhộn nhịp chuẩn bị cùng Hoàng cung chung vui lễ kết thân của Thái tử điện hạ cùng Công chúa lân bang quốc, làm tăng thêm tình hữu nghị giữa hai quốc gia. Người dân ai cũng vui mừng, phấn khởi, bởi vì cuộc sống ngày một thịnh vượng, hiện tại cùng Kinh Bang quốc kết giao, khác nào hổ mọc thêm cánh, Đông Phương quốc thêm vững mạnh là điều không thể chối cãi.


Trong hậu cung lại càng náo nhiệt, đông vui. So với hai năm trước đây làm lễ thú Trịnh phi còn khoa trương hơn nhiều. Vì dù sao tân nương tử cũng chính là Công chúa Kinh Bang quốc, khác nào sứ giả hòa bình giữa hai cường quốc đâu, hiển nhiên đón tiếp phải thập phần long trọng.


Vì một lời cảnh cáo của Điền Chính Quân hôm trước, lần này Điền Chính Quốc không dám lỗ mãng bỏ đi nữa. Hơn nữa hôm nay Điền Chí Mẫn cũng không giống hai năm trước đột nhiên mất tích khiến hắn lo lắng tới bỏ cả lễ thành thân, chạy đi tìm y. Mà ngay từ sáng sớm, Tam hoàng tử đã luôn ở cùng Điền Chính Quốc, vui vẻ cười đùa với mọi người, thậm chí còn đích thân giúp hắn mặc hỉ phục đỏ sẫm.


Lúc Điền Chí Mẫn cúi xuống cài giúp y một nút áo, Điền Chính Quốc có thể nhìn thấy ánh mắt y rũ xuống bị hàng lông mi dày rậm che khuất, không thể nhìn rõ cảm xúc bên trong. Điền thái tử kiềm chế không được, đau lòng xoa lên đầu tứ đệ, nghẹn ngào nói


"Mẫn nhi...Ta xin lỗi đệ" – Ánh mắt trong sáng của y giống như 15 năm trước trong lần gặp gỡ đầu tiên chiếu vào lòng hắn, khiến hắn vừa đau lòng, lại vừa yêu thương – "Ta lại vi phạm lời hứa với đệ một lần nữa rồi"


Điền Chí Mẫn cài xong nút áo, trong phòng lúc này chỉ còn hai huynh đệ bọn họ, tất cả cung nhân đều đã ra đại điện chuẩn bị cho hôn lễ. Y mỉm cười chân thành như xuân quang chiếu rọi, nhưng đáy mắt lại mang theo cảm giác đượm buồn, không giống với vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười từ sáng tới giờ. Tựa như lúc này Chí Mẫn mới tháo xuống chiếc mặt nạ để làm con người thật của chính mình.


"Chính Quốc ca. Đệ đã nói rồi. Ca không cần để ý đến lời hứa ngốc nghếch năm ấy với đệ nữa" – Y kiễng chân lên, ôm lấy hắn bằng một cái ôm chân tình, tuy là vẫn cười, nhưng giọng mũi lại nghẹn đi, mà trong mắt cũng lấp lánh thủy quang – "Đệ chỉ cần Chính Quốc ca hạnh phúc là đủ rồi!"


Điền Chính Quốc bị hành động cùng lời nói của y làm cho đau lòng, đang muốn vươn tay vỗ nhẹ lên lưng y, lại bị tiếng gọi của tì nữ bên ngoài đánh gãy


"Thưa Thái tử. Đã sắp đến giờ làm lễ, Hoàng thượng nói hai chủ nhân mau chóng rời tới đại điện"


Điền Chính Quốc nén xuống cảm giác không muốn trong lòng, buông Điền Chí Mẫn ra, lạnh lùng lên tiếng


"Được. Ta ra ngay đây"


Nói rồi cầm tay Điền Chí Mẫn rời đi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt còn hơi ngập nước của y. Trong lòng một lần nữa dấy lên sự không cam tâm, nhưng chợt câu nói "coi trọng giang sơn" của phụ hoàng vang lên bên tai khiến hắn không cách nào do dự nữa, đành mím môi bước tiếp.

.

.

.

Lễ thành hôn của Thái tử điện hạ Đông Phương cùng Công chúa Kinh Bang quốc có lẽ sẽ tiến hành thuận lợi hơn, nếu như không xảy ra sự việc ngoài ý muốn, làm cho đại điện một trận rối loạn.


Công chúa Kinh Bang quốc cùng đám tì nữ tiến vào, bước tới phía giữa đại điện nơi mà Điền thái tử đã đứng chờ sẵn. Công chúa Kinh Bang không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, khiến mọi người trong đại điện đều phải ngây ngẩn ngắm nhìn. Tuy gương mặt mang theo vài nét kiêu ngạo nhưng cũng không làm giảm đi sự quý phái đại hoàng tộc trong người. Nhưng với Điền Chính Quốc mà nói, tất cả đều chỉ là hư vô, đến một cái cũng không thèm liếc mắt nhìn qua nàng. Hắn chỉ muốn mau chóng làm cho xong cái lễ tiết thập phần rườm rà này mà thôi.


Đi sau gần nhất với Công chúa Kinh Bang là một tiểu nữ, có lẽ là tì nữ thân cận của nàng. Trên tay nàng ta lại thêm một cục bông trắng trắng tròn tròn lông xù như tuyết. Tuy nhiên do "vật" đó hơi nhỏ nên chỉ khi đi ngang qua mới có thể phát hiện ra nó là cái thứ gì.


Ban đầu Điền Chính Quốc cũng không để ý, bởi căn bản hắn không muốn nhìn về phía tân nương tử cũng là Thái tử phi của mình kia. Cho đến khi chuẩn bị làm lễ bái đường, đột nhiên hắn nhận thấy Điền Chí Mẫn bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng mất dần huyết sắc. Tiếng hít thở của y ngày càng nặng nề, thập phần khó khăn. Mặc dù y đứng cách hắn tới vài thước nhưng Chính Quốc vẫn có thể nghe rõ được bên tai.


Bất quá, hôn lễ đã bắt đầu khiến hắn không thể quay lại nhìn về phía người kia


"Nhất bái thiên địa"


"Tam hoàng tử...Tam hoàng tử..." – trong tiếng hô của tể tướng đương triều, Điền Chính Quốc còn nghe thấy cả tiếng Tiểu Thịnh Tử gọi Điền Chí Mẫn


"Nhị bái cao đường"


"Hoàng tử...Người có sao không? Sao sắc mặt lại tái nhợt thế này?" – tiếng thái giám đi theo Điền Chí Mẫn ngày càng lo lắng, ngay cả âm vực cũng lớn hơn, làm Điền Chính Quốc phải phân tâm, không thể tập trung hành lễ.


"Phu thê g..."


"Tam hoàng tử! Tam hoàng tử! Người mau tỉnh lại! Thái tử điện hạ. Tam hoàng tử bị ngất rồi!"


Điền Chính Quốc vừa nghe tiếng Tiểu Thịnh Tử gọi mình liền bất chấp đang hành lễ hay không, vọt vội về phía sau. Hắn hoảng hốt khi phát hiện Chí Mẫn của hắn đột ngột ngất xỉu. Một màn bất ngờ này xảy ra khiến cả đại điện náo loạn, ngay cả việc bái đường cũng bị Thái tử điện hạ quẳng sang một bên.


Hết chương 5!


Tbc/


A/N: không biết có ai cảm thấy tính cách của Mẫn trong này có chút...ừm...hơi yếu đuối xíu không? Mọi người cứ bình tĩnh nha. Gout của mình lúc nào cũng là cường thụ nên 100% là Mẫn mạnh mẽ nha. Chỉ là hiện tại còn chưa lớn hẳn nên tính cách Chí Mẫn chưa được bộc lộ nhiều ý. 1-2 chương sau là mọi người sẽ thấy thực ra em ấy trưởng thành lắm :x Lảm nhảm xíu vậy thôi. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net