19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: từ bây giờ tớ sẽ dùng tên Hán Việt cho nhân vật nha, những chap trước tớ sẽ sửa dần, mong các cậu thông củm hjhj

Cả hai ôm nhau ngủ một đêm. Sáng hôm sau, Tại Hưởng khỏi bệnh, Chí Mẫn cư nhiên lại bị bệnh.

Tại Hưởng nhìn người thầy nhỏ con đang rúc vào ngực mình mà tìm hơi ấm trước mặt, nhất thời ngẩn người.

Chí Mẫn cả đêm chăm sóc cho hắn, tóc rối, hai má vì sốt mà ửng ửng, hàng mi dài khẽ run nhẹ theo từng nhịp thở gắt, những lúc ngoan ngoãn thế này nhìn không tệ a~

Đang trầm ưu ngắm người trước mắt, thì lại bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, Tại Hưởng cố động, nhưng vết thương vẫn đang rất đau, thật sự không còn sức lực. Hắn nhìn Chí Mẫn, thấy anh nhăn mặt, liền biết đã bị tiếng cửa làm phiền, đang bối rối không biết làm thế nào, thì nghe thấy tiếng leng keng~

Sau một lúc, cửa mở ra, có hai tiếng bước chân đang tiến vào.

"Thầy ơi!"

"Chí Mẫn!"

Chung Quốc lo lắng chạy tọt vào, ban nãy cậu về thì thấy một vị bác sỹ đang đứng gõ cửa, cả người liền căng thẳng. Cậu bé rất sợ bác sỹ nha.

Nghĩ rằng Chí Mẫn đã xảy ra chuyện nên mới gọi bác sỹ, cậu vội lục tìm chìa khoá nhà mà anh đưa, giao cho vị bác sỹ.

Vị bác sỹ này cùng Chí Mẫn quan hệ rất tốt, là người đi theo Chí Mẫn từ nhỏ, luôn ở bên lúc anh bị bệnh, nên không gọi cậu chủ mà là gọi tên. Bất quá ông cũng biết chuyện Chí Mẫn muốn tự lập là giáo viên, nên cũng tự biết phải giữ bí mật cho anh.

Cùng nhau vào, Chung Quốc thấy cảnh tượng trên ghế thì đứng hình một lúc, vị bác sỹ thì ho khan vài tiếng rồi lấy đồ nghề ra.

"Người xấu! Cậu muốn làm gì thầy?! Mau tránh ra!!" Kim Tại Hưởng trong ấn tượng của bé Quốc thật không phải là cậu bạn học tốt bụng gì, mà là một tên du côn cát đảng đầu trâu mặt ngựa bụng bự đít teo nha~

Tại Hưởng cũng chỉ biết cười trừ, tự nhủ không nên chấp nhặt cái loại trẻ con này. Thế nhưng anh thấy trong lòng có động, Chí Mẫn bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ mất rồi.

"A..Chung Quốc, sao lại về rồi?" Chí Mẫn yếu ớt ngồi dậy, vừa thấy Chung Quốc liền hỏi.

"Em nhớ thầy!" Thấy Chí Mẫn sắc mặt chỉ hơi xanh một chút, Chung Quốc thở phào chạy đến sô pha ngồi cạnh anh, tươi cười nói.

Tại Hưởng nhìn một màn thầy trò đoàn tụ thế này khoé miệng bất giác giật giật, không phải chỉ mới một ngày chưa gặp hay sao, có cần khoa trương thế không? Vừa thấy học trò cưng liền quên mất người bị đâm đến chảy máu là hắn đây, đồ thầy giáo thiên vị!

Bác sỹ nhìn cậu học trò kia một lúc, mỉm cười rồi tới bên Chí Mẫn, tiểu Mẫn đúng là đang là điều mình thích nha~

Chí Mẫn thấy ông, liền nhớ ra, nói: "A bác Trần, nhờ ông khám cho thằng bé này một chút! Nó bị đâm đến chảy máu, cháu đã cầm được một ít rồi."

Nhìn người nọ vừa nhớ ra liền khôi phục vẻ lo lắng đối với mình, tâm Tại Hưởng khẽ động, hoá ra vẫn còn tính người a~

Băng bó cho Tại Hưởng xong xuôi, bác sỹ lại cho Chí Mẫn uống thuốc hạ sốt. Anh sau khi uống liền cuống lên bảo sắp trễ giờ lên lớp rồi, tính chạy đi thay quần áo.

"Ngồi im!" Cả ba người trong phòng đồng thanh.

Bác sỹ thì mang giọng điệu của trưởng bối lo lắng cho tiểu công tử.

Tại Hưởng bất quá có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không giấu nổi lo âu.

Chung Quốc thì cũng cuống cả lên, thấy sắc mặt tím tái của anh như vậy mà còn đòi đi làm, liền ôm lấy cho anh không cho đi.

Cuối cùng, Chí Mẫn không thể làm gì hơn là gọi điện xin nghỉ, sau đó ở nhà được ba nam nhân kia bồi.

Sau khi đảm bảo mọi thứ đã đâu vào đó, bác sỹ ôm Chí Mẫn một cái rồi đi về. Ra đến cửa, ông nhìn vào phòng nơi hai trò một thầy đang ngồi, ánh mắt có chút phức tạp. Ông cất bước đi, tay thuận tiện gọi một cuộc điện thoại.

Tại Hưởng thân thể bị thương nhẹ, bảo rằng không muốn mang bộ dạng này về nhà, Chí Mẫn đành đồng ý cho hắn lại, để hắn ngủ trên sô pha.

Thân hình của Tại Hưởng cùng Chung Quốc tương đối giống, Chí Mẫn liền bảo Chung Quốc cho hắn mượn đồ thay. Cậu có hơi chần chừ bĩu môi, hừ, phải cho người xấu mượn đồ ư!

Rốt cuộc Chung Quốc vẫn là nghe lời nhất, cầm lấy bộ đồ ngủ hình Oggy của mình ném vài mặt Tại Hưởng, "Nhớ trả cho tui đó!"

Tại Hưởng nhìn Chí Mẫn một thân đồ ngủ hình Shin-chan, Chung Quốc thì hình bảy chú lùn, lại nhíu mày nhìn bộ đồ hình mèo Oggy trên tay, thầm rủa: "Hai thầy trò nhà này thích cosplay à?"

Hắn cười khổ cầm đồ cùng khăn vào nhà tắm, sau đó liền đứng hình một chút.

Tay bị băng bó rồi, làm sao cởi đồ?

Thế là Tại Hưởng cười ác, mở cửa nhà tắm gọi Chí Mẫn.

Anh vừa thay đồ xong, đang lăn qua lộn lại trên chiếc giường của mình cố ngủ, lại nghe tiếng kêu của tên đáng ghét kia, liền bất dậy. Lại nháo gì nữa a!

Xuống tới nơi, anh bất mãn nhìn người kia, lại thấy người nọ nhếch miệng cười, liền cảm thấy bực bội.

"Việc gì?"

"Tôi không cởi đồ được.." Tại Hưởng làm mặt vô tội.

"A...Thì kệ cậu!" Chí Mẫn cân nhắc một chút, liền thấy người này không cởi đồ được thì liên quan gì tới mình? Bất mãn càng thêm bất mãn.

"Thầy có phải là thầy giáo không vậy? Thấy học trò bị thương còn đối xử tệ bạc như vậy!" Bày ra bộ dạng uỷ khuất hiếm thấy, Tại Hưởng tấn công thẳng vào đạo đức nghề nghiệp của Chí Mẫn.

Anh lại cân nhắc thêm lần nữa, cũng phải...mình là thấy nó...cũng là nó cứu mình nên mới bị thương...

Chí Mẫn gật gật đầu, kêu hắn đứng im, tiến lại bắt đầu giúp hắn. Cởi áo xong, anh ngẩn người một lúc, tên này nhìn vậy mà thân hình rất đẹp nha, bờ ngực rắn chắc, sáu múi cứng cỏi, còn có làn da màu đồng nam tính.

Mặt hơi đỏ, Chí Mẫn vươn tay đưa xuống thắt lưng hắn, có hơi chần chừ.

"Hay là mặc quần tắm đi?"

Tại Hưởng cười khổ, ông thầy này đúng là chưa trải đời bao giờ a~

"Không được, sẽ bị bệnh!" Hắn nghiêm túc trả lời.

Anh á khẩu, ngẩng mặt lên nhìn hắn. Đôi mắt hơi long lanh đang ngại ngùng, hai má ửng hồng, bờ môi hơi run. Tại Hưởng ngẩn ra bất giác vươn người qua.

"Chụt" Bắt lấy môi anh bắt đầu hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net