Chap 19 (SM)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook vừa đi ăn với bên đối tác về cùng Sunghye.
Jimin nghĩ thế, vì cậu thấy hắn quần áo xộc xệch, đi loạng choạng về phòng.

Cậu bước chân vào nhà tắm. Nền gạch bông lành lạnh khiến bàn chân cậu tê buốt.
Jimin với tay vặn vòi nước. Dòng nước ấm đục mờ tuôn xối xả.
Cậu thích như thế. Mạnh mẽ và ấm áp như được bảo vệ.

______________________
Jimin lục lọi khắp căn phòng.

_Quái lạ. Rõ ràng hôm qua mình cất nó ở dưới gối mà.

Cậu lo lắng. Thứ quan trọng mà cậu đã dùng cả trái tim mình để làm nên.
Thứ mà mỗi đêm cậu luôn lấy ra khi mất ngủ. Cẩn thận từng chút một để hoàn thành nó, giờ đã biến đâu mất?

_Cậu làm gì thế?

Jungkook đột ngột đẩy cửa đi vào khiến Jimin giật mình. Ánh mắt nghi ngờ của hắn khiến cậu sợ hãi.

_Tôi...tôi bị mất đồ.

_Quá nửa đêm rồi vẫn còn thức để tìm thứ đó? Phải chăng nó rất quan trọng?

Jungkook gằn giọng.

_Phải...rất quan trọng.

Giọng Jimin nhỏ nhẹ, như lạc hẳn đi.

Hắn tiến đến gần cậu, manh bạo hôn cậu.
Cắn, mút, đưa chiếc lưỡi vào càn quét khoang miệng cậu.

Cậu đẩy manh Jungkook ra làm hắn ngạc nhiên, không nói nên lời.

_Đừng....anh say rồi...

Jimin quay mặt sang hướng khác, tránh đôi mắt sắc bén của anh đang nhìn chằm chằm thân thể cậu.
Hắn bất ngờ lao tới, túm cổ áo Jimin, ném thân thể nhỏ bé của cậu lên giường.

_Quan trọng? Park Jimin, hoá ra từ trước đến giờ cậu vẫn luôn phản bội tôi! Bên cạnh tôi mà vẫn nhớ nhung, tơ tưởng người khác!

Hắn gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ nhìn cậu. Jimin run run, nép người vào một góc giường.

_Anh...anh nói gì vậy?

_Giả dối! Đến giờ vẫn còn chối được. Cậu là làm thứ đó cho Hoseok! Khốn nạn!

_Jung...Jungkook, không...không phải...nó là của...

_Im đi! Tôi không muốn nghe những lời bịp bợm của cậu! Chẳng phải nó có màu xanh sao? Jung Hoseok... THÍCH MÀU XANH!

Hắn tức giận, khoá trái tay cậu lại. Đem hết bực tức mà cắn lên đôi môi nhỏ của cậu.
Jimin khó khăn thở, nói không ra hơi.

_Um...khô..ng phải...không..phải...

Hắn không quan tâm, hôn cậu đến nghẹn thở, mặt đỏ bừng.
Xé toạc chiếc áo mỏng manh trên người cậu, Jungkook điên cuồng để lại những dấu hôn đỏ chói.
Tay lột sạch đồ của cậu ra. Không một bước chuẩn bị, hắn đâm thẳng vào người cậu.
Jimin cong mình đầy đau đớn. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ đua nhau chảy trên đôi mắt pha lê của cậu.
Jungkook có chút dừng lại.
Hắn tháo chiếc cà vạt trên cổ ra, trói tay cậu lại rồi bất ngờ tát vào má cậu một phát đau điếng, khiến khoé môi cậu rỉ máu ra.

_Park Jimin, thằng khốn nạn! Mày tưởng mày có giá lắm sao? Chỉ như một thằng điếm, thèm khát tình dục từ tao. Giờ còn làm giá? Đĩ đực!

Rồi không ngừng động thật sâu, thật mạnh bên trong cơ thể cậu.
Hắn tháo sợi dây nịt ra, quất tới tấp vào lưng, vào bụng cậu, để lại những vết hằn đỏ đầy ghê sợ.

Những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng nấc đau thương.

Cậu, đau đến phế bỏ...

Đôi mắt vô hồn của cậu thẫn thờ nhìn vào hư không.
Đau...
Thể xác lẫn tâm hồn cậu...không còn nữa rồi.
Như một phế vật.
Mãi là món đồ chơi hư hỏng...

Cậu ghét chính bản thân mình, ghét tất cả mọi thứ.

Cậu ghét tình yêu giả dối này.
Lầm tưởng...
Cũng chỉ là tình yêu từ một phía...
Ghét hắn...
Mang hy vọng yêu thương cho cậu theo đuổi...rồi đập nát nó như bong bóng xà phòng

Cậu ghét...

_Jungkook... Ư....ha...làm ơn...dừng lại...grr..đi...Đau...

_Câm mồm đi thằng điếm! Ha phải, nếu là người khác thì tao sẽ nhẹ nhàng. Nhưng mày, có thấy ai lại nâng niu món đồ chơi của mình chưa? Không bao giờ! Mày chỉ là thứ phát tiết của riêng tao. Và tao sẽ không bao giờ nhẹ nhàng với cái sextoy của mình cả!

__________________
Cuộc chơi nào cũng phải có kết thúc.
Hắn bỏ đi.
Để lại mình cậu, người chằng chịt vết thương to nhỏ.
Máu cứ từ tuôn ra, cùng với dòng nước mắt chảy xuống ga giường tanh mùi tình dục.

Park Jimin, cậu...là sai rồi...

Sai khi nghĩ mình vẫn còn vị trí trong tim hắn...

Sai...khi hiến dâng tất cả thanh xuân của mình làm đồ chơi cho hắn...

Sai khi cậu...lại để hắn nắm giữ trái tim mình...

Sai khi... Cậu Quá Yêu Hắn...
_________________

Cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi.
Hình bóng nhỏ bé của cậu ẩn hiện trong màn sương sớm.
Lạnh buốt như đan xen vào da thịt, gặm nhấm từng tế bào.

Bàn tay nhỏ bé như cóng đi của cậu lục tìm dưới đám cỏ lạnh hơi sương.
Da thịt cậu đau nhói, khi những vết thương chưa khép miệng chạm xuống nền đất ê buốt.
Cậu phải tìm ra nó.
Thứ mà cậu đã đặt hết tình yêu và cả trái tim để làm nên.

Thứ mà cậu làm...vì hắn...
________________
Jimin nắm chặt chiếc khăn len màu xanh nhạt dang dở, còn chưa đan xong của cậu.
Mệt mỏi lết đến chiếc cổng đã bị đóng kín mít.
Cậu đã cố gắng trèo tường để đi ra ngoài, nhưng bây giờ với sức lực của cậu, đứng lên còn không nổi thì trèo bằng cách nào?

Cậu ngồi tựa lưng vào một góc tường bên đường. Cách cửa nặng trịch đó sẽ không thể mở nếu không có lệnh của Jungkook.
Jimin chỉ phong phanh với bộ đồ mỏng.
Cái lạnh tháng mười không phải tầm thường.
Hơi thở cậu yếu dần...

...Đằng đông hửng sáng đỏ rực góc trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net