18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vốn định gửi cho Chính Quốc một món quà cưới thật hoành tráng. Nhẫn đôi, dây chuyền đôi, thậm chí là bàn ghế hay một ngôi nhà... Cái gì cũng đã từng nghĩ tới. Chỉ có điều gửi đi rồi anh sẽ nhận chứ? Đối với anh thì có thể chỉ đơn giản là quà cưới, mà cũng có thể là quà kỷ niệm 8 năm thanh xuân đẹp đẽ. Nhưng còn vợ anh thì sao? Dù thế nào thì cô ấy cũng là người bên cạnh anh suốt quãng đời còn lại, nếu anh nhận thì có phải là có lỗi với cô ấy hay không?

Vậy nên... việc anh nhận quà có lẽ là không có khả năng.

À, còn gia đình anh nữa. Cho dù anh muốn nhận thì chỉ cần họ không đồng ý, anh cũng chẳng có cách giữ lại...

Sau khi tưởng tượng đủ loại tình huống có thể xảy ra, cuối cùng tôi lại bật cười. Tôi rõ ràng không muốn làm việc này cho nên mới cố tự lừa dối bản thân – rằng anh không thể nhận. Thật ra không ai có thể biết được rằng anh cùng gia đình sẽ phản ứng như thế nào khi thấy món quà từ tôi, bởi vì trên đời này có hàng vạn "nếu như", và ta không thể nắm bắt được hết tất thảy mọi chuyện trong lòng bàn tay mình.

Ngồi tự biên tự diễn như vậy cả một buổi chiều, suy cho cùng cũng là vì không muốn gửi cho anh một món quà cưới.

Đúng vậy, tôi... vốn không phải là người cao thượng. Tôi không thể chúc người mình yêu thương sống hạnh phúc bên cạnh người khác. Vậy nên trong vô thức, tôi đã nghĩ ra đủ mọi lý do để biện minh cho sự ích kỷ của mình.

Cái gì mà quà cưới, cái gì mà chúc phúc "Bên nhau đến răng long đầu bạc"... Đều là nói dối cả! Tôi nào có đủ mạnh mẽ để làm điều ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net