Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook tốt tới vậy, thật ra là mình không xứng với hắn.

Tính tình cũng xấu, ban đầu còn ghét bỏ hắn, khiến hắn vừa kết hôn đã "bỏ nhà ra đi" mất mấy ngày, Park Jimin càng nghĩ càng cảm thấy mình không làm tròn bổn phận.

Cho dù cuộc hôn nhân này anh không hề nguyện ý, nhưng đâu ai ép anh phải chọn điều mình không muốn .

Thật ra anh đã đến tuổi thành gia lập thất, cha mẹ còn thường xuyên thúc giục, vì vậy kết hôn với ai cũng đều ổn thỏa, mà cưới Jeon Jungkook, gia cảnh, trình độ học vấn hay cách đối nhân xử thế, đều sẽ không khiến anh thiệt thòi.

Mặc dù họ chỉ ở cùng nhau một đêm, nhưng Park Jimin phải thừa nhận, nếu Jeon Jungkook không đến tìm mình thì đó sẽ là đêm khó quên nhất.

Park Jimin nhìn Jeon Jungkook bình đạm ngồi bên ghế lái lái xe, tự nhủ, có lẽ cậu em nhỏ hơn mình hai tuổi này sẽ đáng để trông cậy.

"Sao anh cứ nhìn em mãi thế?"

"Ừ, " Park Jimin thành thực thừa nhận, anh không dời mắt đi, tiếp tục ngắm góc nghiêng của Jeon Jungkook, "Tại sao em lại muốn kết hôn với anh?"

"Sao lại là câu hỏi này?" Jeon Jungkook cười thầm, "Chẳng phải nói từ trước rồi à? Vì hợp thôi, anh không cảm thấy chúng mình hợp nhau lắm sao?"

"Mới gặp một lần đã thấy hợp?" Ngày trước Park Jimin lười phân bua với Jeon Jungkook, nhưng tối nay lại tích cực một cách bất ngờ.

Jeon Jungkook nhẹ nhàng đạp thắng xe dừng trước đèn giao thông, một tay đỡ ngực Park Jimin.

"Anh thắt dây an toàn rồi."

Jeon Jungkook thu tay về, cười cười: "Dù thắt rồi vẫn sợ lực quán tính làm anh khó chịu, em đỡ một tay thì tốt hơn."

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Park Jimin chớp mắt, hàng mi phe phẩy như cánh bướm, thầm nhẩm đếm theo đèn đỏ.

58, 57, 56...

"Nói chính xác thì không phải gặp mặt một lần, chúng ta còn làm mấy lần rồi, không phải sao?" Trong xe chỉ có giọng của mình Jeon Jungkook.

Park Jimin không nói gì, anh thầm tiếp tục đếm, 43, 42, 41...

"Anh nhất định muốn em thừa nhận yêu anh từ cái nhìn đầu tiên sao?"

30, 29, 28...

"Thôi bỏ đi, em không nói nhăng nói cuội nữa, nói thẳng vậy, là thấy sắc nổi lòng tham, được chưa, hài lòng chưa, chỉ là em tham lam cơ thể anh."

Jeon Jungkook ra vẻ vò đã mẻ lại còn sứt*, nghiêng đầu thấy Park Jimin vẫn im lặng, bèn hướng về phía đèn đỏ theo ánh mắt anh, chỉ còn 15 giây.

(*nguyên văn là 破罐子破摔: ý chỉ người vô trách nhiệm, không cầu tiền, có khuyết điểm nhưng không chịu sửa chữa, hoặc thậm chí cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn.)

Hắn vờ ung dung nói: "May mà lúc đó anh gõ cửa phòng em, tiện cho em."

Chỉ còn chưa đầy 10 giây, vẫn không thấy trả lời, Jeon Jungkook có chút hoảng.

Hắn nên nói thế nào bây giờ?

Nói mình sợ vuột mất anh trai xinh đẹp, sẽ hời cho người khác, cho nên càng nghĩ càng buồn bực, vừa chia tay liền muốn cuỗm anh về nhà bằng giấy kết hôn?

Đó không phải thấy sắc nổi lòng tham sao?

Hắn có chút bất an, bèn khoa trương bổ sung thêm: "Cũng may là anh gặp được người có trách nhiệm như em đấy."

Đèn xanh sáng, Park Jimin chớp chớp đôi mắt chua xót, cúi đầu, ngoan ngoãn đáp theo Jeon Jungkook, "Ừ, cũng may."

Park Jimin không hoàn toàn tin tưởng những lời Jeon Jungkook nói.

Nếu thật sự tham lam cơ thể anh giống Jeon Jungkook nói, vậy cũng đâu tới mức phải kết hôn, cả hai đều trưởng thành cả rồi, có thể làm bạn tình cơ mà. Jeon Jungkook nói hợp, chắc hẳn hắn đã suy tính cân nhắc những phương diện cảm thấy phù hợp, giống như cách anh đối xửa với cuộc hôn nhân này ngày trước, lợi ích là trên hết, tình cảm đặt phía sau.

Nhưng sau khi chung sống với Jeon Jungkook, luôn cảm thấy đối phương bao dung mình, hay nói cách khác chính là cưng chiều mình, Park Jimin lại thấy thật khó tin.

Tại sao Jeon Jungkook lại tốt với mình, Park Jimin không đoán ra.

Thậm chí anh còn cảm thấy lời giải thích vừa gặp đã yêu còn đáng tin hơn.

Xác suất rất nhỏ, nhưng không phải không có.

Trong thoáng chốc, anh đã muốn tất tay đặt cược vào xác suất ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net