Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch 

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên. Cô y tá như thường lệ cầm theo hồ sơ bệnh án cùng với một vài lọ thuốc tiến vào trong phòng. Cô bước tới bên cạnh giường bệnh, kiểm tra thông số rồi ghi lại. Lại nhìn xuống người đang nằm bên cạnh. Người đàn bà này đã hôn mê một thời gian thật lâu, trước đó con trai của bà thường xuyên tới thăm bà, thế nhưng không hiểu sao khoảng thời gian ở đây lại không thấy đâu. Cô y tá thầm lắc đầu, trông bà ấy cũng không phải là cao tuổi, thế nhưng lại bị sống như người thực vật thế này, thật sự thương tâm. Ánh vàng của buổi chiều hắt vào trong phòng khiến cho cô có một cảm giác không vui. 

"Ưm..." Âm thanh rất khẽ phát ra từ người nằm trên giường khiến cô y tá giật mình. Cô quay sang, lại nhận thấy ở bàn tay người đàn bà kia, ngón tay khẽ chuyển động. Cô y tá hoảng hốt, vội vã quay người chạy ra khỏi phòng. 

"Bác sĩ!! Bệnh nhân ... Bệnh nhân có dấu hiệu cử động!!" 

Park JiHuyn không nhớ mình đã mất đi ý thức trong bao lâu. Ánh mắt bà nặng trĩu mở ra. Xung quanh là một mảng xám xịt, bà bắt đầu cảm nhận rõ mùi thuốc khử trùng. Ánh mắt bà thẫn thờ hướng lên trần nhà trắng, trong lòng dội lên từng đợt đau nhói. 

"Ji...Min..."





Lọ hoa được đặt cẩn thận lên trên nóc tủ bên cạnh giường bệnh, Jeon Jungkook quay người sang cẩn thận rém chăn cho người đang nằm trên giường bệnh. Park JiHye nhìn con trai mình, trong mắt không khỏi ánh lên sự lo lắng. Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của bà nhưng lại lờ đi, hơi ngước đầu lên cười nhẹ: "Có chuyện gì sao mẹ?" 

Park JiHye hơi lắc đầu, cánh tay vươn ra xoa má Jeon Jungkook: "Jeon Jungkook... Con đừng giấu mẹ nữa được không?" Đôi lông mày nhíu lại chặt hơn, "Con đã biết được mọi việc từ bảy năm trước?" 

Park JiHye từ ngày trở về nước vì tình trạng sức khỏe vẫn luôn phải nằm ở trong viện, những tin tức bên ngoài dù là bà không được trực tiếp nghe hay thấy, nhưng dẫu sao bà cũng là vợ của chủ tịch tập đoàn SK, đối với những chuyện lớn, bà vẫn có thể biết được chút ít. Jeon Jungkook có một đợt thời gian không hề tới viện thăm bà, lý do vì sao bà không rõ, hơn nữa, phía bên tập đoàn SK của chồng bà - Ong JungSuk cũng đã có một biến chuyển lớn. Và tin gần nhất mấy ngày trước bà được biết đó chính là Kim SeokJin, giám đốc công ty HW đã bị bắt giữ. Nghe tới cái tên này, không biết tại sao trong lòng Park JiHye lại dâng lên một dự cảm không lành, nhưng lại không làm gì được. Tới hôm nay Jeon Jungkook tới thăm bà, bà có thể dễ dàng cảm nhận được con trai bà đang giấu bà điều gì đó, không hiểu sao bà bỗng nghĩ tới chuyện đáng sợ của bảy năm trước. 

Jeon Jungkook sau khi nghe mẹ mình hỏi vậy, ánh mắt thật ngạc nhiên nhìn bà, sau đó lại trở nên nghiêm trọng: "Chuyện bảy năm trước?... Tại sao mẹ lại biết." 

Nghe được câu trả lời như vậy, Park JiHye biết rằng anh đã biết hết mọi chuyện rồi. Mặt bà hơi cúi xuống, tay lại vẫn để bên má Jeon Jungkook. "Thật xin lỗi... Đã giấu con nhiều như vậy..." 

Ngày đó, chính là khi bà nghe tin Kim HwanChul mất tích, bà không có để tâm gì mấy. Thế nhưng tới khi bà đem trà đến văn phòng của chồng mình, lại tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và đàn em của mình. Mấy ngày sau, Jeon Jungkook lại xảy ra chuyện, và ông bắt tất cả phải qua nước ngoài sinh sống, mọi chuyện như nào bà đều đã hiểu ra. Thế nhưng sự sợ hãi, lo lắng cùng với mỗi khi nghĩ tới Jeon Jungkook, bà lại không tài nào nói ra, cuối cùng đã thành nhiều năm như vậy. 

Jeon Jungkook hơi trầm mặc nhìn mẹ mình, tâm tình anh trở nên phức tạp, đang không biết đáp lại mẹ mình ra sao, lại nghe bà nói: "Jeon Jungkook... Mẹ xin con, dù cho có xảy ra chuyện gì, đừng trách ông ấy, bởi..." Bàn tay chuyển từ má lên xoa đầu anh, "Ông ấy giống mẹ, giống con, và giống tất cả mọi người liên quan tới chuyện này..." Đều điên cuồng và si dại vì tình yêu. 

Bà còn nhớ khi còn trẻ, bà đã vô cùng khao khát có thể lấy được sự chú ý của Jeon JungSuk, thế nhưng ông ta cũng có một đối tượng phải theo đuổi khác. Bà đã từng nghĩ rằng chỉ cần kết hôn với ông, thì ông ta sẽ thuộc về mình. Nhưng Jeon JungSuk không hề như vậy, ông vẫn luôn hướng ánh mắt về đóa hoa kia, để tâm cô ấy tới nỗi làm ra những chuyện không thể cứu vãn. Và dù cho bà biết mọi chuyện, thế nhưng khi qua nước ngoài, nhìn thái độ của Jeon JungSuk đối với mình, đối với con trai mình, bà lại có chút ích kỷ muốn được tận hưởng nó, cuối cùng đã chọn không nói ra mọi chuyện, chính điều này đã gây nên bao nhiêu chuyện về sau. 

Tất cả đều vì sự ích kỷ trong tình yêu... 

Jeon Jungkook cũng không biết anh đã tạm biệt mẹ mình như thế nào. Anh đứng ngoài hành lang, đôi chân nặng trĩu không bước nổi, ánh mắt phức tạp nhìn vô định vào khoảng không phía trước. Đã gần một tuần kể từ ngày anh cứu Park Jimin ra khỏi căn phòng kia. Trong lúc ấy, mọi chuyện gần như đã đi đến hồi kết thúc. Kim SeokJin không chạy trốn nữa mà chấp nhận đầu thú. Kang DongHo cũng bị bắt giữ để chờ ngày xét xử. Kim Namjoon được đưa đi cấp cứu kịp thời. Mọi tội án của Jeon Jungkook đều bị rửa sạch. Sự việc xảy ra vô cùng nhanh, thế nhưng nó gần như dẫn đến sự thay đổi lớn của nền thị trường các tập đoàn lớn tại Hàn Quốc. HW bị tuyên bố hoàn toàn phá sản. Mà ông chủ của tập đoàn SK lại tự động thoái vị, SK từ một tập đoàn lớn mạnh nhất được sát nhập, trở thành một chi nhánh nhỏ của JK. Còn tập đoàn JM của Kim JungMoon trở thành tập đoàn lớn thứ hai cả nước. 

Dường như tất cả đã sắp kết thúc.... 

Đôi chân anh dừng trước của phòng bệnh gần đó. Nén tiếng thở dài, anh mở cửa bước vào. Park JiHuyn đang ngồi bên cạnh giường bệnh, thấy anh mở cửa liền quay sang. Bà nhìn anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi đứng lên đi ra ngoài. Jeon Jungkook hơi cúi đầu chào bà, sau đó đợi cánh cửa đóng lại anh mới đi tới giường bệnh, bên trên đó chính là thân hình của người vô cùng quan trọng đối với anh. Ngày đó khi cứu Park Jimin ra, bản thân cậu đã vô cùng nguy kịch. Một bên chân có dấu hiệu bị rạn xương. Các vết thương hở ở trên cổ tay và cổ chân do bị xích vì không được xử lý nên nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao, cùng với tâm trạng không ổn định và ăn uống không đủ chất, chính vì vậy, dù cho đã đưa vào viện và qua được nguy hiểm, nhưng Park Jimin dường như không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Một điều kỳ diệu là, ngay tại tối hôm đó, Park JiHuyn - người đang hôn mê sâu lại bất ngờ tỉnh dậy. Rốt cuộc từ tối hôm đó đến giờ, Park JiHuyn cùng với Jeon Jungkook đã thay phiên túc trực trong bệnh viện. Dù rằng trước giờ, Park JiHuyn có khúc mắc với Jeon Jungkook, thế nhưng trong khoảng thời gian này, tâm trạng cũng đã dần nguôi ngoai. Bà không thể hiện ra nhiều, nhưng mỗi khi anh đến, bà sẽ lặng lẽ rời đi, điều này cũng khiến cho anh đỡ khó xử hơn. 

Không gian xung quanh vẫn im lặng như thường lệ. Anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giường bệnh, Park Jimin nằm im lặng ở đó, đôi mắt vẫn nhắm nghiền dường như chưa muốn tỉnh lại. Điều này thực sự khiến cho anh không yên lòng mấy ngày nay, chỉ hận khi ấy không tìm ra cậu sớm hơn. Đôi tay anh đưa lên vuốt nhẹ bên má cậu, nhẹ nhàng giúp cậu gạt tóc mái qua một bên. Anh thực sự nhớ cậu, nhớ giọng nói của cậu, nhớ ánh mắt tươi sáng của cậu, ... thế nhưng bây giờ, Jimin của anh chỉ nằm đây, không nhúc nhích gì cả. 

"Đến bao giờ em mới chịu mở mắt ra nhìn anh?" Jeon Jungkook cố kìm giọng mình xuống, hỏi khẽ. 

Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, Kim JungMoon tiến vào. Có lẽ chính ông cũng không ngờ Jeon Jungkook đang ở đây, ánh mắt ông hơi mở to, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Ông cầm theo hộp thức ăn để lên chiếc bàn bên cạnh giường. Jeon Jungkook cũng đứng lên, cúi đầu chào ông. Kim JungMoon gật đầu nhẹ một cái. 

"Sáng nay bác sĩ có nói, tình trạng của Park Jimin đang có biến chuyển tốt." Kim JungMoon mở lời trước.  "Thế nhưng, việc thằng bé có chịu tỉnh lại hay không, còn phụ thuộc vào ý chí của nó." 

Jeon Jungkook quay lại nhìn Park Jimin, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, nhưng cũng không thiếu phần quyết tâm, "Tôi sẽ cố gắng giúp em ấy tỉnh lại." 

"Dù không đủ tư cách nói điều này..." Kim JungMoon hơi trầm giọng xuống, ngưng một lát rồi nói tiếp, "Hãy luôn chăm sóc... con trai ta." 

Lời này của Kim JungMoon nói ra không làm cho anh bất ngờ. Sau khi đưa Park Jimin vào bệnh viện, và cả những lần trước đó, anh đã dần có nghi ngờ.  Và cũng chính chiều hôm đó, khi Park JiHyun tỉnh lại, Kim JungMoon cũng đã nói ra thân phận của mình, ông chính là bố của Park Jimin. Trước đó, quả thật ông đã không hề trân trọng Park JiHyun, cho tới khi bà rời đi, ông mới dần nhận ra bà và Park Jimin quan trọng như thế nào. Ông đã ly hôn với người đàn bà kia, phát triển tập đoàn JM, và vẫn không ngừng tìm kiếm hai người. Quá trình chữa trị của Park Jimin, chính Kim JungMoon đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình để tìm cho cậu cách chữa trị hiệu quả nhất. 

Jeon Jungkook gật đầu, giọng nói quả quyết: "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em ấy." Sẽ không để Park Jimin phải chịu thêm tổn thương nào nữa.  

Kim JungMoon không nói gì, đi thẳng tới bên giường bệnh. Jeon Jungkook đứng lui qua một bên, nói: "Bác gái vừa rời đi cách đây không lâu." 

"Ừm... Tôi biết." Kim JungMoon gật đầu. Từ sau khi tỉnh lại, Park JiHyun vẫn luôn né mặt ông, ông biết lý do đó, nên cũng không dám nôn nóng. Có lẽ nên đợi bà ổn định lại tâm trạng, ông sẽ từ từ bù đắp dần cho bà, và con trai mình. Đó chính là mục đích ông đi tìm họ. "Cậu định đi đâu sao?" Kim JungMoon quay lại hỏi Jeon Jungkook. 

"Đúng vậy." Anh gật đầu. "Tôi có một chuyện cần phải làm."  Kim JungMoon không nói gì. Jeon Jungkook cúi đầu chào ông, lại nhìn Park Jimin lần cuối, cuối cùng quay người bước về phía cửa. 

Đúng vậy... Anh còn một việc phải làm... 

Một việc để có thể kết thúc toàn bộ mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net