• 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Busan, đất phương xa của trập trùng cây cỏ, vấn vương những xa vời của từng vệt biển xanh. Lấp ló đó đây mấy thoải mây hồng, thoang thoảng bên chóp mũi cái mùi dịu dàng quá đỗi của vài vốc hoa tươi. 

Busan đẹp, tươi thắm cái nồng nàn của thiên nhiên, chất chồng sức trẻ triền miên của thanh xuân mơn mởn. Busan tình, nuôi lớn những hồn thơ, mơ; giấu đi những khát vọng, lắng đọng từ sâu thẳm nơi đáy mắt cơ nhỡ, từng mảnh rực rỡ, tựa như vĩnh viễn chẳng thể phai mờ. 

Busan của em tuyệt vời nhường ấy, Busan gốc gác, thân thương của em, điềm đạm nhường ấy. Em, Jeon Jungkook, thiếu niên đương độ mười nhăm, chàng trai trẻ với giấc mộng bạt ngàn, ước chi có thể chạm đến những vì sao, dẫu lao đao, cũng nguyện đánh đổi cả cõi an bình, cho niềm thương cháy bỏng với âm nhạc, cho chao đảo cũng có thể cất mãi những lời ca.

Những lời ca chẳng phải xa hoa.

Những lời ca đượm thương, đong nhớ.

Những lời ca bết bát tình nồng. 

Jeon Jungkook vẫn luôn là một đứa trẻ sống hết mình với đam mê. Từ cái dạo em nghe người ta bẽ bàng cất lên những âm thanh tuyệt diệu dẫu chỉ qua những kênh truyền hình cũ kỹ, hay một xa xăm quá đỗi rồi, em bỡ ngỡ dừng gót chân bên một gánh hát dạo lang thang, nghe lòng mình chuếnh choáng những giai điệu lỡ làng, để nước mắt rơi giữa từng ca từ vỡ lỡ, thênh thang. 

Ấy rồi, em yêu cái nghiệp hát. 

Yêu cả ánh đèn sân khấu rực rỡ chỉ dành cho những vì sao.

Vậy là em đi. Xin phép bố mẹ cho được lăn lóc từ hai bàn tay trắng. Em xin được xa khỏi thương yêu kín kẽ, em xin phải mất mác đi những khoảng bình yên ấm áp, nhẹ nhàng. Em khăng khăng vào ước mơ và con đường mình muốn đi cả đời ở cái độ non trẻ nhất. Em dứt khoát kiềm nén cơn đau day dứt tận đáy lòng, nâng từng túi hành trang dày cộm, chập chững rời đi Busan nuôi em lớn, Busan dạy em làm một đứa trẻ thành thật, hiền hòa.

Em lên Seoul, lên đến thành phố lớn. Jungkook đến với cuộc sống tấp nập kẻ đến người đi, chôn chân tại chốn đời cực khổ, vất vả vươn lên từ số không, một vị trí em chẳng đành lòng gọi là vị trí nữa. Rồi thì, những ngày rong chơi với que kem vani ngọt lịm giữa trưa hè Busan mát rượi được thay bằng cái mệt nhọc điên cuồng trong phòng tập nóng bức ở thành thị Seoul. Rồi thì, màn đêm thăm thẳm, thơm mùi cỏ dại, ấm cúng với nồi lẩu mới nấu tràn ngập hương vị gia đình, được thay bằng những khuya khoắt em một mình lặng lẽ nấu mì tôm, bơ vơ giấu thân thể bé nhỏ tại khoảng cầu thang khuất dạng, lấp ló những mảng đèn mờ mịt, lạnh lẽo vô vàn.

Jungkook cũng có bạn, em quen biết vài đàn anh và vài cậu chàng được lắm.  Như là anh Namjoon, đàn anh đã khiến em siêu ấn tượng, đến mức bỏ qua hết thảy những công ty khác và đến với BigHit, dù họ cũng chẳng tiếng tăm gì cho cam. Mà, Jungkook vốn dĩ là một đứa trẻ cứng đầu, em khắt khe với bản thân dữ lắm, ấy là, mỗi ngày bạn bé đều lặng lẽ tập luyện đến khuya mới ngấp nghé về ký túc xá ngủ. Em ngại ngùng, ít nói, và chẳng giỏi xã giao tí nào. Thi thoảng, những điều ấy cũng khiến Jungkook tủi thân vô cùng.

Em cô đơn, cảm giác như giữa thế gian rộng lớn chỉ còn lại mình em vậy. Đôi lúc em cũng gọi về trò chuyện với bố mẹ, nhưng đâu thể cứ miết mải mà khóc, và em đâu thể cứ khiến bố mẹ lo lắng hoài. Em còn phải nỗ lực nhiều. Những ước mơ em ngày đêm trông ngóng hãy còn xa. 

Jungkook cố gắng nhường ấy thậm chí còn chưa được công bố debut. Và lắm khi, em nản đến rệu rã cả người, mà chỉ có thể lén lút ở một khoảng không người, nức nở từng hồi. Để khi nắng sẽ lên và có tiếng chân người cục cựa đưa đẩy, bạn bé lại vội vàng trở về căn phòng nhỏ, đánh một giấc ít ỏi, và lại tiếp tục gượng gắng cho cả hành trình chẳng biết còn bao xa trước mắt.

Chuỗi ngày của em đã từng thống khổ vậy đấy, bết bát vậy đấy, cho đến một ngày.

"Chào em, anh là Jimin, Park Jimin."

Cậu trai nhỏ nhắn với chất giọng Busan đặc quánh, nở nụ cười ngượng ngùng mà tươi rói, tựa nắng hạ chan hòa, khẽ rót chút ấm áp hiếm hoi vào mảnh lòng vỡ vụn của Jungkook. Jimin, Park Jimin ấy à, dịu dàng và chăm chỉ lắm. Thậm chí anh còn ép bản thân nhiều hơn cả bạn bé nữa. 

Anh có đôi mắt xinh đẹp vô cùng, sẽ hồn nhiên trong veo, tựa vầng trăng khuyết, lốm đốm chút ánh sáng của niên thiếu bập bùng, và dai dẳng sức trẻ của khát vọng cháy bỏng, tựa là em, em của những ngày đầu tiên đặt chân đến phồn hoa lắm lối này, vậy. Jimin ấy, anh ấm áp lắm, mà hiển nhiên, Jungkook thích nhất cái giọng điệu địa phương lóng ngóng của anh. Nó khiến em nhớ về quê nhà, khiến em nhớ về những thương yêu quá đỗi của bố mẹ, của anh trai, và cả nhung nhớ triền miên em lén lút dành lại cho Busan em chậm chạp mà lớn. 

Jungkook thích anh, thích anh là người luôn cố gắng, chẳng hề oán than. Ngưỡng mộ anh ngày đêm luyện tập, kể cả khi em mới là người được lựa chọn debut trước. 

Mà, Jungkook thích nhất, lại chắc chắn là tấm lòng chân thành, tràn đầy nhiệt huyết của anh. Người Busan đều tốt như vậy đó, em tự hào nghĩ thầm. Phải, Jimin tốt, tốt cực kỳ, ai cũng yêu quý anh, và em cũng nào phải ngoại lệ. Jungkook ngại ngùng đến vậy, xưa nay chẳng nói được mấy câu với ai, vậy mà dễ dàng bị anh lôi kéo, trêu chọc, dần dà cũng thoải mái hơn nhiều. Đôi lúc, em còn chủ động quấy phá anh bé nữa chứ. 

Jimin hiền lắm, dẫu em có nghịch ngợm cỡ nào, anh cũng sẽ chỉ híp đôi mắt tựa vầng trăng, dịu dàng cười với em, hoặc là đánh yêu vài cái, nhẹ hơn cả lông hồng. Tựa như, trân quý em vô vàn. Và tựa như, dẫu em có thế nào, anh vẫn sẽ thương và lo lắng cho em, chẳng đành thay đổi. 

Jimin bước vào đời em, lặng lẽ và giản đơn đến vậy.

Dễ dàng và sâu thẳm nhường ấy.

Jimin không hoàn hảo, nhưng anh là người đầu tiên khiến em muốn vụng về trải lòng. Từ khi có anh, em đã chẳng còn bật khóc rủ rỉ bên cầu thang tăm tối. Jungkook sẽ tìm đến anh. Em vùi mình vào vòng tay Jimin, cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng bảo bọc quanh mảng lưng em gầy, nào kém phần cứng cỏi. Em nghe Jimin dùng giọng Busan, kiên nhẫn dỗ dành run rẩy của em. Em thấy đôi tay nhỏ bé ấy, khẽ khàng lau đi những dải xót xa đọng lại nơi bờ mi hoen đỏ. Em cảm nhận làn da mềm mại của anh, mơn trớn trên làn tóc em rối bù xù, thương yêu, lại tựa như sợ em đau, cẩn thận dữ lắm. 

Jimin sẽ nổi cáu, lắm khi anh còn không muốn nhìn vào mặt em chỉ sau một trận cãi vả bằng bất cứ lý do vớ vẩn nào. Anh cau có vùi mình tập luyện, chẳng buồn để ý đến em đâu. Jungkook cũng đâu có vừa, em ứ thèm dỗ anh đâu đó nhé. Cả hai cứng đầu, tự trọng cao ngất ngưỡng, lắm khi ngỡ chừng chẳng bao giờ thân thiết nổi nữa cơ. 

Mạnh miệng thế thôi, chỉ thoáng chốc Jimin đã chẳng nỡ giận dỗi bạn nhỏ bé hơn anh tận hai tuổi nữa rồi. Em có cần làm gì đâu, cúi đầu thấp một chút, sai phạm lặt vặt nhiều một chút, rồi hằn học một chút nữa. Miễn rằng, em khó chịu vì không có sự quan tâm tuyệt vời quá đỗi của anh, em cần anh, em bập bẹ nói em sai rồi, xin lỗi anh, xin lỗi Jimin. Thì dẫu thế nào, Jimin rồi cũng sẽ thứ tha và yêu thương em, mãi là vậy. 

Jimin vẫn luôn dành cho em một khoảng đặc biệt nhường ấy, chẳng rõ vì sao. 

Em được chọn debut, cùng với anh Taehyung, còn Jimin thì phải tiếp tục thực tập thử một đoạn thời gian nữa. Jungkook dời ký túc xá, em bắt đầu sống cùng các anh. Các anh mà không có Jimin, các anh mà không phải Park Jimin thơm màu Busan, khiến em miết mải nhung nhớ. 

Dạo đây, Jimin thức khuya còn dã man hơn nữa. Anh dường như chẳng chịu ngủ, luyện tập đến gần sáng, rồi mới lò mò vào giường, đánh một giấc ngắn cũn mà thôi. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, em nhìn cũng xót xa dữ dằn lắm, mà nói gì được đây? Nếu là em, Jungkook cũng sẽ điên cuồng đến vậy, vì ấy là ước mơ, và vì ấy là lý tưởng em, anh lựa chọn đi bằng cả cuộc đời.

Vậy nên em im lặng, thi thoảng đến lớp hai anh, cùng anh và Taehyung-hyung đi ăn khắp những ngõ phố lên đèn, từ chiều đến hẫng tối. Có đôi khi, Seoul cũng không tệ như em nghĩ. Và có đôi khi, Seoul, có anh, có các anh, cũng thật đẹp. 

Em vẫn là một đứa trẻ, những bận nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ anh, nhớ Busan, vẫn dai dẳng bám lấy Jungkook đã ngót nghét độ mười sáu mùa mây. Những khi ấy, em chẳng chịu nổi, lại mịt mùng trốn ở một góc xa, thật xa, lén lút để nước mắt ròng rã rơi, và để mình âm thầm tan vỡ. Tiếc là chẳng được bao lâu, Jimin phát hiện ra em mất rồi. Thành thật thì Jungkook cũng tức lắm, không rõ vì sao Jimin cứ phải tìm thấy em ở những khi em cảm thấy mình thật thảm hại làm sao! Con trai, đã mười sáu, ấy vậy mà dễ dàng khóc quá, ấy vậy mà thích mê cái ấm áp nơi lồng ngực anh bé nhỏ vô cùng. 

Cũng tình cờ thôi, Jimin đi mua nước thì bắt gặp bạn bé chui rúc ở một góc tối thui, bước đến thì lại nghe tiếng thút thít chua xót cả lòng. Anh thở dài, đau em lắm, bạn bé đúng là đồ ngốc, sao cứ phải giấu giếm mà để quả tim đắng ngắt thế này. Lần nữa, như vô số lần khác, anh đưa đôi tay nhỏ nhắn, khẽ khàng lau hai bên mắt đỏ hoe của em, dịu dàng dùng giọng Busan đượm mùi thương nhớ, dỗ dành Jungkook, Jungkook bé nhỏ của anh. 

Em nhịn không được, nức nở trong vòng tay Jimin. 

Và anh vẫn luôn là chốn về dịu dàng nhường ấy cho em, kể cả thật lâu sau này. 

"Đừng trốn nữa, lần sau đến phòng tập tìm anh nhé? Anh tập đến bốn giờ rưỡi lận đó." 

"Đừng khóc một mình, buồn lắm."

"Anh cũng nhớ Busan mà, không có gì là yếu đuối vì nhớ nhà đâu, em còn nhỏ."

"Nhé?"

Em nghe Jimin vừa xoa trên gò má ướt đẫm của em, vừa thì thầm. Rồi em nghĩ, thì ra em không cô đơn. Em không chỉ có một mình ở Seoul phồn hoa, tấp nập người đi kẻ lại.

Em, có anh.

Có Busan.

Có Busan trong anh. 

Jimin, Park Jimin.

Có Park Jimin dịu dàng quá đỗi, anh của em. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net