Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin và Taehyung đến được đài thi đấu số 1, phía trên là hai thân ảnh đang không ngừng tung ra những cú đấm.

Jungkook cầm đích đấm, tay không ngừng di chuyển để học viên của mình thực hiện các động tác đấm đúng mục tiêu. Cả hai người họ đều chảy mồ hôi nhễ nhại, nhưng đôi mắt của Jimin cứ dán chặt vào người Jungkook.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo ba lỗ đen, từng đường cơ bắp của tay và vai lộ ra cực kỳ mê người. Mồ hôi khiến áo ướt nên những múi cơ bụng tuyệt vời đang hằn sâu ra ngoài lớp áo mỏng dính kia.

"Ngầu thật." Kim Taehyung vẫn chưa thoát khỏi được sự say mê với bộ môn này sau khi cùng Jimin đi xem thi đấu tuần trước.

Jimin chỉ gật đầu chứ không trả lời, anh cảm thấy đời này mình xong rồi, ánh mắt không thể nhìn được ai khác ngoài Jungkook nữa.

Dường như hai người trên đài cũng cảm nhận được những đôi mắt nóng bỏng đang nhìn mình, Jungkook ra hiệu ngừng luyện tập và để học viên của mình xuống đài nghỉ ngơi. Hắn tiến lại gần hai người vừa tới, lấy khăn bông chuẩn bị sẵn một bên, lau đi mồ hôi trên mặt và cổ.

"Xin chào." hắn không nói nhiều hơn hai từ khi gặp lại Jimin sau một tuần, có vẻ người này lại bắt đầu rơi vào trạng thái không tự nhiên khi đứng trước mặt người đàn ông nhã nhặn.

Cậu ta thích sự đối lập của Jimin, buổi tối vào bar anh sẽ diện nhưng bộ đồ mang vẻ quyến rũ và ma mị, nhưng ban ngày đi làm anh sẽ mặc những bộ đồ tiêu chuẩn, dù thế thì mị lực của anh luôn ở con số dương cao đến nỗi khiến Jeon Jungkook bị thất thố.

Jimin mỉm cười, anh đưa tay ra và ngẩng đầu lên hỏi chàng trai trẻ: "Có muốn tôi giúp cậu lau mồ hôi không?"

Nụ cười của anh càng tươi hơn khi phát hiện tai người đối diện đã bắt đầu đỏ lên, mục đích của anh đã đạt được.

"Không cần, tôi tự lau được." Jeon Jungkook cứng ngắc trả lời.

Kim Taehyung đứng giữa nhìn hai con người này thấy mình thật thừa thãi, sao trước đây hắn không biết rằng bạn thân mình là một cao thủ thả thính nhỉ?

"Cảm ơn nhé Jungkook, tôi vừa được Jimin thông báo rằng cậu sẽ làm huấn luyện viên cho tôi." Taehyung quyết định đánh vỡ cục diện.

Jungkook bây giờ mới nhìn sang người bên cạnh, vẫn là khuôn mặt cực kỳ đẹp trai khiến hắn có chút không thích.

Hắn gật đầu, bước qua dây ngang và nhảy xuống khỏi đài: "Không cần khách sáo, một học viên tôi vẫn có thể sắp xếp thời gian được."

"Dù sao thì không phải ai cũng được nhận mà, cảm ơn cậu lần nữa."

"Taehyung, cậu có muốn đi tham quan một chút không?" Jimin quay sang hỏi cậu bạn thân.

"Tất nhiên, vài ngày nữa tôi sẽ tới đây huấn luyện mà. Đi thôi, tôi còn phải về nhà trước 5 giờ chiều để hoàn thành công việc nữa."

Jimin lắc đầu, nhìn Taehyung đầy ẩn ý: "Mình cậu đi thôi, được chứ?"

Taehyung nhìn Jimin rồi lại nhìn Jungkook đang uống nước, hắn thở dài gật đầu: "Được thôi, nếu đó là điều cậu muốn. Tôi muốn nghỉ chơi với cậu quá."

Jimin cười tươi nhìn Taehyung đi khỏi và anh bắt đầu tiến lại ngồi cạnh Jungkook. Mùi mồ hôi trên cơ thể hòa lẫn với hoocmon nam tính của hắn khiến anh say mê. Ánh mắt trần trụi của Jimin di chuyển từ phần ngực chắc nịch của Jungkook xuống từng múi cơ bụng.

"Jungkook, mấy ngày không gặp nhưng hình như khoảng cách không làm tôi bớt thích cậu thì phải, tôi đã từng nói rằng cậu rất ngầu chưa?" Jimin hỏi.

Jungkook thở dài trong lòng, người này lại nữa rồi, anh lại quyến rũ hắn. Jimin có lẽ thừa biết rằng hắn đang cố tỏ ra lạnh lùng trước những câu nói tán tỉnh của anh, thực sự thì tai hắn đang cảm thấy nóng và mắt không dám nhìn thẳng vào hai vầng trăng khuyết kia.

"Jimin, đừng nói mấy lời như thế nữa, tôi không nghĩ một nhà giáo nhân dân như anh lại thích một tên suốt ngày chỉ biết đánh đấm như tôi đâu."

"Cậu nói đúng, tôi không dễ bị thu hút bởi những người như thế." Dừng một lát cho đến khi anh cảm nhận được một chút thất vọng trong mắt chàng trai trẻ thì mới mỉm cười nói tiếp: "Chỉ trừ cậu thôi đấy Jungkookssi."

Chết tiệt, vì sao người đàn ông trông nhã nhặn này cứ liên tục dùng cái giọng điệu sexy ấy nói chuyện cùng hắn vậy? Jeon Jungkook không thể bị anh ta hạ gục được!

"Dù sao thì tôi tin anh sẽ bỏ cuộc sớm thôi, tốt nhất là đừng có đặt hy vọng vào tôi. Chúng ta chỉ nên dừng lại ở mối quan hệ bạn bè."

"Nhưng tôi không thích thế."

"Park Jimin."

"Cậu có thể gọi là Jiminie, nghe rất êm tai."

Jungkook thở dài: "Rõ ràng chúng ta không hề hợp nhau, từ xuất thân cho tới nghề nghiệp. Anh nghĩ rằng mình sẽ vượt qua được điều đó không nếu chúng ta đến với nhau?"

Jimin lại cười, ánh mắt anh sáng lên: "Tôi rất thích giả thiết mà cậu đặt ra đấy, chúng ta đến với nhau ư? Ngày đó sẽ sớm thôi, và tôi chẳng quan tâm tới xuất thân hay nghề nghiệp của cậu đâu. Cái tôi thích ở cậu chính là con người cậu, cậu cần biết điều đó."

Jungkook nhìn chằm chằm vào Jimin cho tới khi Taehyung tới và gọi anh trở về: "Này Jimin, muộn rồi, chúng ta cần về nhà trước 5 giờ để tôi hoàn thành báo cáo đang làm dở."

Jimin gật đầu, đứng lên và đột ngột ghé vào tai Jungkook nói nhỏ: "Hôm nay cậu cực kỳ quyến rũ, tôi nghĩ mình sẽ nói được câu này cả trăm lần một ngày nếu chúng ta ở bên nhau."

Anh đứng lên và ra ngoài cùng Taehyung, không quên vẫy tay tạm biệt người vẫn còn hóa đá sau câu nói của mình.

Cả hai đi ra xe, Kim Taehyung trêu đùa: "Hình như chàng trai cực ngầu của cậu sắp không chịu nổi đòn tấn công của Park Jimin rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net