13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thím Kang, thím nấu giúp tôi một nồi cháo gà ". Jeon Jungkook sau khi đưa Jimin lên phòng thì xuống bếp, vừa dặn dò thím Kang. Mẹ Jeon cùng Kim Hanie ngồi trước một bàn đồ ăn, không ai nói với nhau câu nào, lặng lẽ ăn.

Kim Taehyung vừa đến đã bị Jeon Jungkook ấn ngồi xuống ghế. Hắn cầm một cuốn sổ nhỏ, nhìn chằm chằm anh

" Vợ tôi bị nôn nghén, không ăn được cái gì hết"

" Cậu không phải lo lắng, nôn nghén thường xảy ra ở thời kí đầu mang thai. Có một số nghiên cứu cho thấy rằng, mẹ ốm nghén là dấu hiệu thai nhi đang phát triển khỏe mạnh. Có một số cách để giảm nôn nghén. Thứ nhất, không nên cho vợ cậu ăn mấy đồ ăn tái sống. Thứ hai, mỗi sáng cậu ấy cần một cốc trà gừng, trà chanh hoặc là sinh tố để hộ trợ tiêu hóa. Thứ ba, cần giữ tâm trạng thoải mái, tránh căng thẳng, âu lo"

Jeon Jungkook cặm cụi ghi chép hết tất cả những lời Kim Taehyung nói, ghi không sót một chữ. Kim Taehyung nói xong thì đứng dậy, đi tới chỗ bàn ăn, lễ phép chào mẹ Jeon rồi ngồi xuống.

" Bít Tết tái như này, vợ cậu ăn không vào đâu"

" Tôi bảo thím Kang nấu cháo rồi. Cậu ăn xong thì tự về đi. Tôi phải đưa mẹ về nhà. Jimin đang ngủ, đừng gây ồn ào, đánh thức em ấy".

" Cái đồ có vợ quên bạn " Kim Taehyung mắng một câu rồi lại tiếp tục ăn.

Suốt dọc đường, hắn chỉ im lặng không nói gì. Nhìn mẹ và Hanie vui vẻ nói chuyện, hắn mới mở miệng

" Mẹ, lần sau mẹ đừng đưa người khác đến nhà của bọn con. Vợ con không vui đâu"

" Mẹ biết rồi" Mẹ Jeon trước khi vào nhà còn dặn dò cách chăm sóc người mang thai, hắn cũng cần thận nghe và ghi nhớ. Kim Hanie chỉ yên lặng nhìn hắn. Jeon Jungkook cũng có một mặt như thế này hay sao. Jeon Jungkook cũng có lúc biết chăm sóc người khác hay sao. Khi còn bên nhau, cô chính là người luôn luôn bên hắn, cổ vũ hắn, chăm sóc cho hắn. Thế nhưng cớ vì sao ngươi đang vui vẻ hạnh phúc bên canh lại là Park Jimin.

" Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện". Jungkook gật đầu, hắn lái xe tới bờ sông Hàn. Thật nực cười làm sao, hai người lại tới đúng nơi đó, nơi mà Jungkook đã quỳ xuống cầu hôn Kim Hanie.

" Cô cần nói chuyện gì? ". Hắn dựa lưng vào lan can, ngửa cổ châm một điếu thuốc. Thuốc lá, đã lâu rồi hắn không hút. Vẫn là cái vị nhàn nhạt ấy. Mùi thuốc lá là thứ mùi có chút cảm giác gây tê, khiến cho đầu óc Jungkook tỉnh táo hơn nhiều.

Kim Hanie nói cái gì, hắn đều nghe không lọt tai. Cái gì mà không xứng, cái gì mà danh phận tiền bạc. Nếu thật sự yêu nhau thì cần mấy thứ đó sao. Chuông điện thoại vang lên, Jeon Jungkook mặc kệ cô ấy đang nói, tự nhiên nghe điện thoại, giọng điệu ôn nhu hỏi người ở đầu bên kia

" Dậy rồi? Đã ăn cháo hay chưa"

Jimin định trả lời, nhưng tiếng nói của Kim Hanie làm cậu im bặt. Kim Hanie như hét lên:" Lời cầu hôn của anh, em đồng ý ". Jimin vội vã tắt điện thoại. Cậu lúc nãy nghe nhầm sao, Jeon Jungkook cầu hôn Kim Hanie. Hai người họ thật sự trở lại bên nhau rồi. Jimin cười, một nụ cười chua chát, cậu làm làm gì có tư cách mà đứng bên cạnh Jeon Jungkook. Tình yêu của cậu làm sao địch nổi cái 7 năm của Kim Hanie.

Hai người họ đã bên nhau 7 năm, còn cậu thì sao. Cậu chỉ là một người vợ hợp đồng không hơn không kém, làm gì có tư cách mà nói chuyện. Jimin mở ngăn kéo tủ, từ tận dưới đáy lấy ra tờ giấy ly hôn, đặt bút tự mình kí tên lên đó. Cậu xuống nhà, mở tủ rượu lấy ra một chai Macallan 1824 Estate Reserve*. Rót rượu vào ly, cậu lại không uống. Jimin đem ly rượu đó đặt lên tờ giấy trên bàn rồi lên giường trùm chăn lại. Cậu ngăn mình không được nghĩ nữa thế nhưng từng giọt nước mắt nóng ấm cứ liên tục rơi xuống, thấm ướt một mảng gối.

Jeon Jungkook dập tắt điếu thuốc, hướng Kim Hanie:" Tôi hình như không có cầu hôn cô. Hiện tại tôi phải về nhà. Cô tự bắt xe đi". Hắn trong lòng lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về. Lúc nãy Jimin đã nghe thấy lời cô ta nói rồi. Hắn sợ cậu hiểu lầm mà rời đi. Jeon Jungkook lên phòng, thấy cậu đang ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng lại nhìn sang phía bàn nhỏ, có rượu, Jimin uống rượu? Còn có một tờ giấy. Là giấy ly hôn, hơn nữa cậu đã kí tên lên đó. Hắn ngồi xuống ghế, trầm lặng nhìn cậu. Cậu ngủ say, mắt còn có chút sưng, mũi hơi đỏ, gối vẫn còn hơi ẩm. Sao hắn lại không nhận ra rằng cậu đã khóc nhỉ. Thật sự quá vô tâm.

Jeon Jungkook vò nát tờ giấy, châm lửa đốt nó. Sau cùng lại như chưa có chuyện gì, leo lên giường ôm cậu.

Jungkook ngủ không được. Cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nước mắt kia là văn slaij đau lòng. Park Jimin bây giờ là vợ hợp pháp của hắn, là người hắn đang theo đuổi, lại còn đang mang thai con hắn. Jeon Jungkook đã quyết định sẽ nắm chắc bàn tay của cậu, không bao giờ buông ra.

* Macallan 1824 Estate Reserve

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net