Chương 22. Ước hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: tomyalllove

Mẫn Doãn Kỳ lén la lén lút nấp sau đống củi cao ngất vừa chặt xong hẵng còn dằm sắc, ngồi xổm xuống lấy trong túi ra mấy đồng bạc đếm đi đếm lại.

"Còn được tám mươi." - Mẫn Doãn Kỳ thở dài nhìn vài tờ tiền thẳng thớm trên tay, cậu rất ít khi để lại tiền cho mình sau khi Điền phủ khấu trừ nợ cuối tháng, nhưng cứ đến tháng mười* Mẫn Doãn Kỳ lại tự dành ra một ít.

Là để mua bánh sinh nhật cho Phác Trí Mân.

Hai người vẫn luyến lưu khoảnh khắc được thổi nến mừng thêm một tuổi cạnh người thân, cảm giác được lớn lên thật phấn khích với các đứa trẻ chưa trải qua giông bão cuộc đời, nhưng nếu biết trước cuộc sống thiếu cha vắng mẹ bi thương đang chờ, có lẽ làm trẻ con mãi mới là bình yên nhất.

"Ô làm gì đây?" - Điền Quang Anh tay cầm que kẹo tròn tròn đủ màu sắc ló đầu qua khe hở giữa hai khúc củi, ti hí cặp mắt ngó chỏm tóc gáy hơi vểnh của Mẫn Doãn Kỳ.

"Giờ này đáng ra cậu nên ngủ trưa mới phải." - Mẫn Doãn Kỳ vẫn là gan lớn hơn Phác Trí Mân, có hơi giật mình nhưng không đến nỗi té lăn ra đất, quay đầu lại nhìn theo hướng giọng nói thì phát hiện có con mắt chớp chớp sau hàng củi.

"Ngủ trên lớp nhiều rồi nên giờ không buồn ngủ nữa." - Điền Quang Anh vòng qua ngồi xổm xuống cạnh Mẫn Doãn Kỳ, há miệng cắn bể một góc kẹo vừa nhai vừa chỉ vào mấy tờ tiền trên tay Mẫn Doãn Kỳ. "Có chút xíu tiền như này thì mua được gì?"

Mẫn Doãn Kỳ trợn mắt liếc Điền Quang Anh, nó vẫn ung dung ngồi gặm kẹo không hề hay biết mình vừa mới làm tổn thương trái tim mong manh của chàng thanh niên. Tám mươi nghìn có thể mua được cái bánh ngọt nhỏ mà. Năm trước là năm mươi nghìn một cái, sợ năm nay lên giá nên Mẫn Doãn Kỳ còn trừ hao hẳn ba mươi.

"Anh định mua gì vậy?" - Điền Quang Anh bám riết không tha, bộ dạng như sẵn sàng cầm lấy thanh củi gần đó lên chiến đấu nếu Mẫn Doãn Kỳ không chịu nói. Mẫn Doãn Kỳ hết chịu nổi, đành phải nói thật. Điền Quang Anh hết ồ lại à gật gù như ông cụ non, xử lí xong que kẹo thì phủi mông đứng dậy. Kì này nó được anh hai thưởng chắc chắn sẽ chia phần cho Mẫn Doãn Kỳ.

Điền Chính Quốc bóp trán, mệt mỏi ngả người ra ghế. Gần đây máy móc ở xưởng buôn liên tục bị lỗi khiến công đoạn nối sợi phải chững lại. Anh liên hệ với bên sản xuất, họ cam kết máy móc toàn bộ đều là hàng mới, còn cử người tới tận nơi kiểm tra nhưng không nhìn ra vấn đề gì. Cứ đà này không sớm thì muộn số tiền chi vào cho sửa chữa sẽ vượt cả tiền lãi kiếm được.

Xưởng buôn đông đúc ai nấy đều tất bật luôn tay, khắp nơi toàn tiếng đốc thúc í ới cùng âm thanh đều đều của máy dệt. Đám nhân công ngồi chụm lại một chỗ cầm mũ phe phẩy cho bớt nóng, mồ hôi bám thành lớp làm gương mặt trở nên bóng loáng. Thoáng thấy Điền Chính Quốc, chân họ như gắn lò xo bật dậy chào hỏi rồi tản ra tiếp tục làm việc.

Hôm nay lại được báo hai dãy máy lại ngưng hoạt động. Điền Chính Quốc tay chắp sau lưng nhìn người thợ máy chui dưới gầm chỉ thò mỗi nửa người ra, gấu quần bò sớm đã bạc màu trắng lốp, vài sợi chỉ sứt khỏi khuôn lòng thòng trên sàn cũng nhuốm bẩn. Anh đi đến cái máy cuối dãy ấn thử công tắc, trục quay kêu lên vài tiếng lọc cọc rồi im bặt. Mớ sợi đang được nối dở dang rối tinh rối mù quyện vào nhau chưa được tháo gỡ, chắc hẳn đang chờ máy sửa xong mới có thể tiếp tục.

Người thợ máy lách người chui ra, đôi mắt nhanh chóng bắt được hình ảnh Điền Chính Quốc gần đấy, vội vàng đưa tay quẹt bụi dưới sàn bôi khắp mặt, không quên vò mớ tóc cho xù lên.

"Chào cậu Điền."

"Máy móc bị hư hỏng làm sao?"

"Các bộ phận khác vẫn hoạt động tốt, duy chỉ có buồng sợi gặp vấn đề nên hoạt động một thời gian sẽ lại phải bảo trì." - Tên thợ máy nói vô cùng lưu loát. Tình huống này hắn cũng đã tính trước, Điền Chính Quốc có tài giỏi ra sao thì cũng chỉ thiên về sổ sách, những người trực tiếp tiếp xúc máy móc như hắn đây mới là nhân vật cốt cán.

"Phải bảo trì đến khi xưởng buôn này đóng cửa thì thôi nhỉ?"

Đột nhiên Điền Chính Quốc quay sang nhìn khiến tên thợ máy trong khoảnh khắc bị dọa sợ. Hắn tự trấn an rằng Điền Chính Quốc cũng như những tên mù tịt kia, luôn sẵn sàng gọi hắn đến sửa máy với cái giá cao ngất mà không biết hắn đã giấu đi con ốc nhỏ bằng hạt đậu nhưng đầy sức công phá.

"A Lâm đúng không?" - Giữa hàng loạt tạp âm hỗn độn nhưng chất giọng trầm của Điền Chính Quốc vẫn rõ mồn một, đều đều như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. "Sau này phải nhờ cậu nhiều rồi, làm tốt tôi sẽ không bạc đãi nhân tài."

"Vâng, cậu Điền đây công tư phân minh, tôi cảm thấy rất may mắn mới được làm việc cho cậu." - Ẩn sau nụ cười giả dối kia A Lâm mang Điền Chính Quốc chế nhạo trong bụng, tưởng cậu Điền thần thánh như nào hóa ra cũng chỉ là một con bò bị dắt mũi. Có điều hắn không biết người mà hắn đang dắt mũi thực ra còn tinh ranh hơn hắn nhiều.

Êm ả bên ngoài không có nghĩa dưới tầng sâu cũng bình lặng, tất cả chỉ là cái vỏ bọc dày sụ cho đợt sóng ngầm cuộn trào đang lăm le bộc phát nuốt chửng người đối diện.

.

Phác Trí Mân gồng mình xách xô nước, khệ nệ gác miệng xô lên thùng chứa rồi nghiêng cho nước chảy vào. Cậu ưỡn người, cảm tưởng từ vai tới lưng như muốn gãy ra làm đôi. Điền Quang Anh từ trong nhà vọt ra nhét vào tay Phác Trí Mân miếng giấy nhỏ gấp làm tư, không nói gì liền cắm đầu chạy mất dạng.

7 giờ chiều gặp ở chỗ cũ

Phác Trí Mân khó hiểu cầm miếng giấy nhét vào túi áo bên hông, mang xô đi cất. Ước chừng sắp đến giờ cơm chiều, cậu lại vào bếp bắt đầu gọt gọt nấu nấu, bàn tay thoăn thoắt lành nghề làm khắp Điền phủ thoang thoảng mùi thơm khiến dạ dày nhộn nhịp.

Điền Quang Anh mất kiên nhẫn nhịp đùi xuống sàn, chán chê lại vạch đám hoa leo nhìn xem Phác Trí Mân đến chưa, không thấy ai thì vai xệ xuống như ông cụ non. Đây là lần đầu tiên nó đón sinh nhật mà không có bánh kem được trang trí bắt mắt mà thay bằng cái bánh bông lan bé tí bằng đấm tay, bên trên cắm một cây nến xoắn vàng nhạt nhỏ nhỏ trông chẳng ra làm sao. Điền Quang Anh sao chịu để yên, nhân lúc trưa vắng nó quen chân lủi đi ra hàng mua về bốn cái nón nhọn đội đầu bốn màu. Nó còn định mua quà nhưng Mẫn Doãn Kỳ không cho nên thôi.

Phác Trí Mân thấy đồng hồ chạy sang số một thì cuống lên, nhanh chóng dọn dẹp lại bếp núc , chân cứ thế bỏ qua hai bậc thang mà chạy về phía tường hoa leo.

"Trí Mân, em đi đâu mà vội vậy?" - Điền Minh Tuấn ngồi dưới mái vòm cua có vẻ đã chờ đợi rất lâu, đứng dậy đi tới trước mặt Phác Trí Mân.

"Cậu có việc gì cần em làm ạ?"

"Em nói chuyện với cậu được không?"

Phác Trí Mân gấp đến độ chân cứ nhấp nha nhấp nhổm, mà Điền Minh Tuấn không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ. Một lúc sau anh mới cầm gói quà bọc bằng giấy thơm đưa tới trước mặt Phác Trí Mân trước sự ngạc nhiên của cậu.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ."

Phác Trí Mân mặt hơi nghệch ra, chợt nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Nhìn Điền Minh Tuấn đang mỉm cười, trên tay anh là gói quà đang chìa ra, nhất thời cậu không biết phải làm thế nào.

"Cái này cho em ạ?"

"Ừ, cho em. Em mở ra đi."

Phác Trí Mân cẩn thận gỡ nút thắt buộc bằng dây thừng nhỏ, theo nếp gấp gỡ từng lớp giấy được gói tỉ mỉ. Cậu há hốc mồm, bên trong là bức tranh bản thân đang cười rạng rỡ lồng trong khung tranh bằng gỗ sáng.

Điền Minh Tuấn sớm đã khắc sâu nụ cười của cậu vào lòng, đem nó gửi gắm vào những bức tranh bí mật mãi không có ngày trưng bày.

"Phác Trí Mân này, thực ra cậu muốn nói điều này với em từ rất lâu rồi." - Điền Minh Tuấn căng thẳng, nhưng lần này anh hạ quyết tâm phải nói rõ ràng, không thể để thứ tình cảm này dày vò không có kết cục. "Từ lần gặp đầu tiên em là đứa trẻ rất ngoan, nhỏ tuổi như vậy đã phải đứng trước mũi giáo cuộc đời. Cậu thương đứa trẻ đó lắm, đứa trẻ đó lớn lên bằng những đau khổ, nếm đủ mật gai để tồn tại trên cuộc đời."

"Em có biết không, cứ tưởng cảm xúc cậu dành cho em chỉ là thương cảm, nhưng dần dần cậu nhận ra nó không đơn thuần là tình cảm đối với một đứa em trai. Nó hơn thế nhiều, có thể em sẽ thấy cậu quái gở khi nói với em những lời này, Phác Trí Mân, cậu đã phải lòng em từ rất lâu rồi."

Nói ra hết đi cho nhẹ lòng.

Để không còn trăn trở.

Dẫu cơ hội mong manh như thủy tinh chạm vào tan vỡ.

Thì tấm lòng này ít nhất cũng được bày tỏ với em.

"Em xin lỗi." - Phác Trí Mân nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Điền Minh Tuấn. "Cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho em, nhưng em đã có người trong lòng rồi."

"Người đó tốt với em chứ?" - Dù biết trước được câu trả lời nhưng Điền Minh Tuấn vẫn không tránh khỏi đau lòng. Như một kẻ khờ gửi trái tim vào mắt em, mà em đóng chặt lòng không mở. Đơn phương đem đến hi vọng kèm theo bất an, cuối cùng nhận lại kết quả khiến cõi lòng lạnh giá.

"Người đó rất tốt với em. Ban đầu em chỉ nghĩ người đó thương hại em, muốn trêu đùa em, mà dần dần chính em lại tự bác bỏ suy nghĩ của mình, đem người ta trở thành một phần trong cuộc sống. Em không dám nói vì sợ sau này người đó sẽ bỏ em mà đi, nhưng em biết rõ một điều, ngoài người đó ra, có lẽ em sẽ không thể rung động trước bất kì ai khác nữa." - Điền Chính Quốc tiến vào cuộc sống tẻ ngắt của Phác Trí Mân, đem đến tình yêu đẹp như trải thảm hoa. Dẫu miệng lưỡi thế gian có nhấn chìm cậu trong lời phỉ báng, thì cậu tin Điền Chính Quốc sẽ là điểm tựa vững chắc, cùng cậu nắm tay đi trên con đường ngược chiều này.

"Cậu hiểu rồi. Dù sao bức tranh này cũng là thành ý của cậu, em nhận nhé." - Điền Minh Tuấn không muốn Phác Trí Mân phải khó xử, bật cười xoa đầu cậu rồi rời đi, nụ cười hóa chua chát sau cái ngoảnh mặt, đóng lại đoạn tình cảm gãy nát suốt bảy năm.

Điền Quang Anh thấy Phác Trí Mân bước vào liền đứng phắt dậy, chống hông hùng hổ cất giọng.

"Anh đi đâu giờ mới đến? Tụi tôi chờ anh sắp héo cả người rồi đây."

"Thôi mà, tôi cũng đâu muốn tới trễ đâu." - Phác Trí Mân cười cười cho qua chuyện.

"Đây." - Điền Quang Anh chìa ra cái nón sinh nhật, mặt quay đi không thèm nhìn Phác Trí Mân. "Đội vào để đón sinh nhật."

Mẫn Doãn Kỳ cùng Điền Quang Anh đã đội sẵn nón từ lúc nào, mong chờ nhìn Phác Trí Mân.

Cái nón hình con thỏ cầm củ cà rốt lại hợp với cậu đến lạ, gương mặt Phác Trí Mân lúc này muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu. Điền Quang Anh thiếu điều muốn chạy tới ôm Phác Trí Mân một cái.

Lúc Mẫn Doãn Kỳ lôi cái bánh cắm nến ra thì đám hoa leo kêu lên sột soạt, Điền Chính Quốc chậm rãi hòa nhập cùng đám thanh thiếu niên nghịch ngợm.

"Không có phần tôi à?"

"Có đây ạ!" - Mẫn Doãn Kỳ giơ ra cái nón cuối cùng dúi vào tay Phác Trí Mân. Cậu muốn thấy cậu Cả Điền lạnh lùng đội nón sinh nhật sẽ như thế nào.

Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc nghiêng đầu chờ đợi, nhón chân đem cái nón in hình cún lông xù đội lên cho anh, còn cột thêm một cái nơ nhỏ dưới cằm.

"Anh Trí Mân sinh nhật vui vẻ!"

Điền Quang Anh và Mẫn Doãn Kỳ hào hứng hô, đứng nhìn Phác Trí Mân chắp tay nguyện ước dưới ngọn nến. Điền Chính Quốc cầm bánh trên tay, tất cả biểu cảm của cậu anh đều nhìn thấy. Từng đường nét trên gương mặt cậu được ánh nến bao phủ, lung linh thắp sáng trái tim khô cằn của Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân mỗi năm đều ước cho những người cậu yêu quý thật khỏe mạnh, nhưng năm nay hãy để cậu ước cho bản thân mình, cậu muốn cùng Điền Chính Quốc ở bên nhau thật lâu, cho đến khi hóa thành vì sao trên bầu trời vẫn không rời anh nửa bước.

Cái bánh tội nghiệp nhanh chóng chui tọt vào bụng bốn người, lót dạ trước khi Điền Chính Quốc lùa cả bọn lên xe đến một nhà hàng trên phố.

Nhà hàng Điền Chính Quốc chọn có các phòng được ngăn ra riêng biệt để đảm bảo riêng tư cho khách hàng. Mẫn Doãn Kỳ mải nhìn chùm đèn sáng rực trên trần nhà quên cả ngồi, bị Điền Quang Anh nắm áo giật giật mới hoàn hồn ngồi xuống.

"Muốn ăn gì cứ gọi, điều kiện là không được bỏ thừa thức ăn." - Điền Chính Quốc đưa cho hai người danh sách đồ ăn mới xích ghế lại Phác Trí Mân, ghé đầu hỏi cậu. "Em muốn ăn gì?"

Phác Trí Mân nhìn giá mà sốc không nói nên lời, một bữa ăn này nói không điêu có thể trả gần một nửa số nợ cậu đang nợ Điền phủ đấy. Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân chỉ chọn mỗi rau, dứt khoát dẹp danh sách qua một bên, tự mình gọi món.

Kim Nam Tuấn vô tư đẩy cửa, hiên ngang kéo ghế bên cạnh Phác Trí Mân ngồi, chống hai tay lên cằm cười cười nhìn cậu.

"Xinh xắn thế này bảo sao cậu Điền không chết mê chết mệt."

Phác Trí Mân da mặt mỏng sao có thể nghe lọt mấy câu đùa của Kim Nam Tuấn, căng thẳng tới mức tay để ngoan trên đùi, lưng thẳng tắp, tai cũng hiện lên tia hồng nhạt.

"Cút sang kia ngồi." - Điền Chính Quốc trừng mắt. "Tới ăn ké thì biết điều chút đi."

Kim Nam Tuấn xì một cái, nhấc mông tới cạnh Mẫn Doãn Kỳ ngồi, không quên vẫy tay chào hai người.

"Em xinh xinh tên gì đó?" - Ngồi xa nhưng vẫn hướng ánh mắt tròn xoe tới Phác Trí Mân.

"Em tên Phác Trí Mân ạ." - Không phải bạn của Điền Chính Quốc đều điềm đạm giống anh sao?

"Điền Chính Quốc mê em lắm rồi. Anh nói thật, có thể em sẽ là người giam chân nó cả đời đấy."

"Đính chính lại không phải có thể, mà em thực sự đã giam chân được tôi cả đời trong tim em rồi." - Điền Chính Quốc nắm tay Phác Trí Mân, cong mắt cười với cậu.

Mẫn Doãn Kỳ và Điền Quang Anh vô cảm nhìn Kim Nam Tuấn mắt tròn mắt dẹt, cảnh này hai đứa nó ở Điền phủ nhìn mãi thành quen, không còn thấy ngạc nhiên nữa.

Thức ăn được mang lên, Điền Chính Quốc rất có chừng mực gọi vừa phải, không muốn lãng phí. Năm người ăn uống cười nói vui vẻ. Mẫn Doãn Kỳ như ở kiếp đầu tiên tò mò với mọi thứ xung quanh, cảm động nếm thử món ăn sắc màu trước mặt. Điền Quang Anh muốn gắp con tôm hấp nhưng vì tay ngắn nên không gắp tới, thành ra Phác Trí Mân bóc vỏ hết mới đưa cho nó. Kim Nam Tuấn lâu lâu than vãn vài chuyện bị Điền Chính Quốc xoay hơn chong chóng, rồi lại cầm bia uống tưng bừng như thể lễ hội. Điền Chính Quốc còn gánh trách nhiệm ba mạng người nên không uống, chỉ ngồi đó gắp thức ăn vào bát cho Phác Trí Mân.

Khung cảnh hòa hợp như một gia đình đích thực.

Mẫn Doãn Kỳ đỡ Kim Nam Tuấn say không biết trời trăng gì, liên mồm hát hò, tay chân còn vung loạn xạ.

"Làm gì vậy? Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?" - Kim Nam Tuấn la lên giãy ra khỏi Mẫn Doãn Kỳ khó khăn lắm mới sắp nhét vào xe được, loạng choạng lui ra xa.

"Chú ấy say lắm rồi, ai bảo lúc nãy cứ một hai đòi uống." - Kim Nam Tuấn vì muốn có bạn uống cùng mà bất chấp, gọi nước ép cho Điền Quang Anh, Mẫn Doãn Kỳ và Phác Trí Mân bắt phải cụng ly với mình.

Điền Chính Quốc chán nản nhìn con ma men đứng thù lù chống hông ngẩng mặt lên trời, vẫy đại một chiếc xích lô rồi cưỡng chế đem người vứt lên xe, coi như cái giá lúc nãy chọc Phác Trí Mân của hắn ăn cơm cũng không ngon. Tài xế của Kim Nam Tuấn bất lực không dám cãi lời Điền Chính Quốc, đành phải để chủ ngồi trên con xe xích lô đen.

Kim Thạc Trân mừng húm đếm tiền, chắc như đinh đóng cột sẽ đưa Kim Nam Tuấn về tận nhà an toàn không sứt mẻ. Còn sợ người say dễ trúng gió nên kéo mái che lên, khuyến mãi thêm một cái áo khoác đắp lên người hắn, dù khách hàng không còn tỉnh táo nhưng vẫn phải đảm bảo chất lượng dịch vụ.

Điền Chính Quốc thắt dây an toàn cho Phác Trí Mân, không kiêng dè có trẻ nhỏ mà hôn lướt qua môi cậu, mặt đối mặt nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt hấp háy sáng ngời trong đêm.

"Trí Mân của tôi sinh nhật vui vẻ. Em yên tâm, dù cả thế giới có quay lưng với em thì Điền Chính Quốc tôi vẫn luôn ở cạnh em, cùng em bước tiếp."

Do vướng công việc ở xưởng buôn mà Điền Chính Quốc đã về trễ, còn lo không kịp nhìn Phác Trí Mân thổi nến, nào ngờ những lời cậu nói với Điền Minh Tuấn anh đã vô tình nghe hết, niềm vui sướng như dòng suối lan ra khắp cơ thể khi biết tâm tư của cậu.

Nếu Phác Trí Mân sợ Điền Chính Quốc rời xa mình, thì Điền Chính Quốc sẽ mãi bên cạnh Phác Trí Mân, một đời, không rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net