Chương 29. Bóng ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: tomyalllove

Điền Cẩm Tú bị bà Tư nắm cổ tay lôi vào phòng, cô giật tay lại xoa xoa cổ tay trắng bệch in hằn mấy ngón tay. Bà Tư chốt cửa cẩn thận, hít sâu một hơi, cầm giấy xét nghiệm đưa ra.

"Cái gì đây?" - Bà Tư như muốn chết trân nhìn Điền Cẩm Tú cúi đầu đan tay. Bà sắp hét lên tới nơi, món quà từ trên trời rơi xuống này cũng quá lớn đến mức bà không tin nổi vào mắt mình.

Đừng nói tại sao đột nhiên bà lại dẫn Điền Cẩm Tú đi khám, vì hình ảnh cô khổ sở vì các triệu chứng của thai kì giống hệt bà ngày đó.

"Nói đi, cái thai này là của ai?" - Cơn tức giận xen lẫn bàng hoàng một phát bùng lên khi bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cùng nụ cười chúc mừng chối tai. Bà không hiểu, một tay bà nuôi dạy bồi dưỡng chỉ để Điền Cẩm Tú sau này được làm dâu nhà tốt, giờ đùng một cái có thai thì còn ai chịu lấy cơ chứ?

Điền Cẩm Tú tâm trạng không tốt hơn bà Tư, có con vốn không nằm trong kế hoạch của cô. Những kí ức vụn vặt như được hút lại, ghép thành từng mảnh ghép trong đầu Điền Cẩm Tú.

Đêm cô phát hiện mình không phải là con ruột của ông Điền, nỗi sợ trong cô từng cơn từng cơn như thuỷ triều cuộn lên. Cô sợ sẽ bị hắt hủi, bị bêu rếu khắp nơi, hơn hết cô không muốn bị đuổi ra khỏi Điền phủ. Trong cơn say chếnh choáng bị hoảng loạn nhấn chìm, Điền Cẩm Tú mặc kệ tất cả mà dựa vào bờ vai của Hoàng Thanh Dương đột nhiên xuất hiện bên cạnh. Men say đưa lối, đôi chân nhúng bùn không thể rút lên sạch sẽ nguyên vẹn như ban đầu.

"Điền Cẩm Tú, con ơi là con." - Bà Tư nắm vai cô lắc mạnh, tuyệt vọng hiện rõ trong giọng nói. Nhưng rất nhanh bà đã nở nụ cười, vụng về nắm lấy tay cô. "Người theo đuổi con không ít, hay là tìm đại một người cưới đi được không con?"

Điền Cẩm Tú giật tay ra, lần đầu tiên cô nói lớn tiếng với mẹ mình.

"Tìm đại? Con biết mẹ muốn con được gả vào nhà quyền quý cao sang, giờ mẹ nói tìm đại mẹ có cam lòng không?" - Điển Cẩm Tú quay mặt đi, cô không cam lòng.

"Con nói ra chủ nhân của cái thai này mẹ sẽ nói với ba lập tức cho con làm đám cưới." - Bà Tư vẫn kiên trì đến cùng, đi đến trước mặt cô.

"Mẹ muốn biết thì con nói, cái thai này là của Điền Chính Quốc, vừa ý mẹ chưa?"

Khởi đầu của sai lầm là cầu nối của hàng loạt sai lầm nối tiếp nhau.

Âm thanh lanh lảnh dứt khoát vang lên, bà Tư nhìn bàn tay mình vẫn chưa hạ xuống, bên cạnh là đứa con bà yêu thương hết mực oán giận ôm má.

"Hai đứa..."

"Mẹ lấy tư cách gì đánh con?" - Giọt nước cuối cùng làm tràn cõi lòng đầy tâm tư, Điền Cẩm Tú không khóc, nước mắt cho chuyện này đã dừng ở đêm hôm đó. "Con không phải con nhà họ Điền này thì chuyện con có thai với Điền Chính Quốc cũng không trái với luân thường đạo lý."

"Con đang nói cái gì vậy?" - Bà Tư khó khăn hỏi lại.

"Chuyện con là con ngoài giá thú. Mẹ không cần giấu nữa, che giấu mười tám năm nay không mệt sao?" - Điền Cẩm Tú chua chát cười. Việc này rất buồn với cô vì từng đó thời gian bị lừa dối, nhưng cũng nhờ đó mà cô lại có lòng tin hơn với tình yêu đời mình.

Cách nào cũng được, chỉ cần cô có được Điền Chính Quốc.

.

Phác Trí Mân từ khi lên phòng Điền Chính Quốc ngủ cứ tầm vài ngày lại thấy một cái bóng đen, nửa đêm cậu vô tình tỉnh giấc đôi mắt dù sợ hãi vẫn vô thức nhìn ra phía cửa sổ. Màn cửa dày kéo chừa lại một phần, dưới ánh trăng là một cái bóng trải dài từ bệ cửa số xuống dưới sàn. Phác Trí Mân tự nhủ đó là cái cây nào hắt bóng, cậu còn đứng dưới cửa phòng Điền Chính Quốc nhìn xung quanh, nhưng hôm sau không thấy cái bóng nào tương tự. Cho đến khi cậu nằm mơ thấy một bóng người cao đến cầm dắt cậu đi trong đường hầm tối đen, trực giác báo động Phác Trí Mân dừng bước thì bóng đen quay ra bóp cổ, tiếng rên khóc như cào xé tâm can.

Điền Chính Quốc rất vui vẻ vì Phác Trí Mân chủ động ôm anh lúc ngủ, nhưng hạnh phúc nhanh chóng đã bị đánh bay khi Phác Trí Mân nửa đêm giật mình níu áo anh khóc.

"Ngủ cùng anh hai làm anh mệt mỏi vậy sao?" - Điền Quang Anh cắn miếng xúc xích vừa nhai vừa hỏi, mồm chuẩn bị sẵn mấy câu trêu đùa lại nuốt ngược vào theo bữa sáng, Phác Trí Mân đang không vui.

"Không có." - Phác Trí Mân ngồi xuống sàn úp mặt lên giường Điền Quang Anh.

"Tôi no rồi."

Phác Trí Mân nghe Điền Quang Anh buông đũa liền khẩn trương. Dạo này bà Tư luôn phàn nàn chuyện Điền Quang Anh mỗi lần đều ăn rất ít, cả người gầy xuống thấy rõ, cả nhà lo cậu nhóc mắc bệnh biếng ăn. Chẳng qua Điền Quang Anh đang trong giai đoạn dậy thì, giọng nói chiêm chiếp gà con nay thay bằng giọng vịt đực, hộp âm thanh như bị chỉnh trầm xuống.

"Chắc là tôi thấy ma."

"Thấy ma? Trong phòng anh hai á?" - Điền Quang Anh trố mắt, miệng há hốc chồm hẳn người lên bàn ăn trong phòng.

"Nó còn suýt bắt tôi đi cùng." - Phác Trí Mân mệt mỏi đến độ đôi mắt hoa đào rũ xuống, cậu thở dài một hơi.

Điền Quang Anh nhìn đồng hồ, sắp trễ học. Nó vội lua đống mì vào miệng vừa nhai vừa nghĩ, cặp mắt chốc chốc lại chớp một cái.

"Chờ tôi đi học về rồi nói tiếp." - Điền Quang Anh xách cặp chạy ào ào đi mất. Phác Trí Mân nhìn quanh phòng, tự mình hù mình, sợ sệt cầm bát đũa sạch trơn dọn xuống bếp.

Điền Quang Anh suốt buổi học không nghe lọt thầy cô giảng gì, trong đầu mải vẽ lên vô số hình ảnh cùng câu chuyện về con ma Phác Trí Mân kể. Nó ngồi khoanh hai tay trước ngực, hàng mày cánh én mọi khi chau lại trông hệt ông cụ non. Dưới chân bị đá một cái, Điền Quang Anh giữ nguyên bộ mặt cảm phiền không quấy rầy xoay qua. Lý Nhất Vương - người với mái tóc xoăn mà Điền Quang Anh không ưa nhất trường - chỉ ngón tay lên bảng, dùng khẩu hình thông báo cô gọi.

Đám số chi chít trên bảng khiến Điền Quang Anh đứng mất một lúc, nó cố nhớ lại xem đã bỏ lỡ cô nói gì, hi vọng lục lại được chút kí ức. Cô giáo thấy vậy cũng không muốn làm khó, bảo Điền Quang Anh về chỗ. Bị đám con con nhà chức quyền le lưỡi chọc quê, Điền Quang Anh lúc đi ngang qua còn liếc mắt đá vào bàn một tên.

Vất vả lắm mới tới giờ giải lao, Điền Quang Anh như mọi ngày ngồi im tại chỗ. Thường ngày nó sẽ làm bài tập để có thời gian đi chơi, nhưng hôm nay nó cứ ngồi thừ ra đó như bức tượng.

"Không có ai chơi cùng nên thấy buồn rồi chứ gì." - Lý Nhất Vương kéo ghế ngồi xuống, lôi trong hộc bàn ra hộp sữa cắm ống hút vào uống ngon lành.

Điền Quang Anh chỉ nhếch miệng một cái, không buồn trả lời.

"Cứ nói không có gì phải ngại, tôi cá là cậu rất muốn có người chơi cùng." - Lý Nhất Vương sấn tới đưa cái mặt đầy thịt nhìn Điền Quang Anh, nhe răng cười mà nó biết Điền Quang Anh rất ghét nụ cười này của nó.

"Không cần." - Điền Quang Anh cam đoan rằng nó không phải học theo anh hai nói mấy câu cụt ngủn ra vẻ ngầu ngầu, đơn giản vì nó đã ngầu sẵn. "Khép hàm răng cậu lại giùm, nhìn phát bực."

"Nói gì đi rồi tôi khép, nói trước tôi là chuyên gia giải quyết vấn đề đấy."

Điền Quang Anh nghiến răng ngồi quay lưng lại. Câu kia của Lý Nhất Vương có hơi làm nó lung lay, hay là thử đem chuyện kể ra nhỉ?

Lý Nhất Vương chu môi, mắt nhắm hờ. Điền Quang Anh thấy cũng ra dáng phết, im lặng để "chuyên gia" suy nghĩ.

"Biết rồi." - Lý Nhất Vương búng tay, hào hứng nói. "Tan học tới chỗ này với tôi đi."

Lý Nhất Vương nói xong lại nở nụ cười chói hơn mặt trời chọc tức Điền Quang Anh, nhanh chân chạy ra ngoài hoà vào đám học sinh đùa giỡn ầm ĩ. Điền Quang Anh nhìn theo, mắng lầm bầm trong miệng. Nó tranh thủ thời gian lấy bài tập ra làm, mở ra thấy tiếng Anh thì cười ha ha, không thương tiếc gập vở lại ném trở vào hộc bàn.

Rất nhanh đã tới giờ tan học, đám học sinh rầm rầm hò hét xông ra ngoài như ong vỡ tổ, có đứa còn kéo áo nhau xộc xệch như đi đánh trận. Điền Quang Anh chạy xuống báo với tài xế rằng nó đi chơi, vứt cặm lên xe nhờ mang về hộ, còn mình đứng dưới tán cây cạnh bờ tường chờ Lý Nhất Vương.

"Đi thôi." - Lý Nhất Vương đeo cặp chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi dưới cái nắng chói chang.

"Xách cặp theo làm gì cho nặng."

Lý Nhất Vương lúc này như tỉnh ngộ, ố á tự cốc đầu mình. Nó cười hi hi tháo cặp xuống giơ ra trước mặt Điền Quang Anh.

"Tiền công là cậu phải cầm cặp cho tôi."

Điền Quang Anh liếc mắt, giật cái cặp trên tay người kia đeo vào lưng.

Không biết băng qua bao nhiêu con đường, rẽ biết bao con hẻm, Điền Quang Anh vẫn đi theo sau Lý Nhất Vương đang hào hứng giới thiệu. Hai đứa đi sóng đôi trong con hẻm phủ rêu, mặt trời trên đỉnh đầu vì hàng tường cao sát nhau mà dịu đi, càng đi sâu vào trong nhiệt độ càng hạ xuống.

"Đi đâu vậy?" - Điền Quang Anh nhỏ tiếng hỏi.

Lý Nhất Vương đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng. Đến trước cái cổng sắt vót nhọn, các thanh chắn đã rỉ sét bong tróc nham nhở, Lý Nhất Vương nhẹ nhàng đẩy cửa, tiếng cót két nặng nề làm hai đứa giật bắn mình.

"Đi coi bói." - Lý Nhất Vương gõ cánh cửa đen xì như thể bước chân sang đó sẽ lạc vào thế giới khác.

"Đùa với tôi hả?" - Điền Quang Anh nói nhỏ, đang cãi nhau với Lý Nhất Vương thì cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Một ông lão tóc bạc chống gậy đứng yên ngay bậc, đôi mắt lão được che lại bằng cặp kính đen tròn, da mặt hóp hết vào nhau, cả người không khác gì bộ xương biết đi. Điền Quang Anh suýt chút hét lên khi thấy lão, Lý Nhất Vương lần hai gặp vẫn chưa nuốt nổi bộ dạng khủng bố kia.

"Ai đó?"

Điền Quang Anh quay sang nhìn Lý Nhất Vương tự chỉ mắt mình rồi làm dấu X.

"Tôi đến xem bói."

Lão gõ gõ cây gậy xuống sàn, giọng khản đặc phải cố lắm mới nghe ra đang nói gì.

"Nơi này không tiếp trẻ con."

Lý Nhất Vướng đẩy tay Điền Quang Anh, giọng nói vàng oanh nó luôn tự hào giờ không có đất dụng võ.

"Tôi gặp phải chút chuyện, nhờ thầy gieo giúp một quẻ." - Điền Quang Anh hắng giọng làm ra vẻ người bế tắc muốn tìm đến niềm tin nơi tinh thần.

Lão thầy bói đứng im một lúc cũng chịu để hai đứa vào. Bên trong tối om chỉ dùng đèn dầu thắp sáng, đống bùa chú vàng được dán khắp tường, trên trần treo mấy cái chuông gió lanh canh càng thêm phần rùng rợn, tất cả như đang uốn éo nhảy múa dưới ánh lửa chập chờn.

Lý Nhất Vương nhân lúc Điền Quang Anh đang mải quan sát xung quanh nhanh chân đi sát bên cạnh, mắt dáo dác liếc ngang liếc dọc.

Thầy bói dừng lại trước một bàn đầy lễ vật hoa quả, chính giữa là một bức tượng đồng lạ hoắc nhìn không ra là một gốc cây hay cục đá. Lão rút một nắm nhang, đốt cháy bằng đèn cầy rồi phẩy đi bắt đầu lầm rầm trong miệng.

Lý Nhất Vương kéo Điền Quang Anh quỳ xuống chiếu chắp tay, vô cùng thành tâm nhìn lão thầy bói đốt nhang cho gốc cây.

"Mời người cần thỉnh đặt tiền cúng." - Lão cất giọng, cúi lạy ba cái rồi cắm vào bát nhang to tướng đầy chân nhang đỏ.

Điền Quang Anh đứng dậy lấy một tờ tiền đặt vào cái bát trên miếng đệm vải vàng. Lão thầy bói trở lại ngồi xuống chiếu, do ngược sáng nên nếu cầm thêm lưỡi hái sẽ giống thần chết y đúc.

"Con muốn coi về vấn đề gì?" - Lão đưa bàn tay nhăn nheo của mình ra, Lý Nhất Vương cầm tay Điền Quang Anh để vào trong sự không tình nguyện của người kia.

"Con có thấy một bóng đen hay xuất hiện lúc nửa đêm, không biết đó có phải là ma không thưa thầy?"

Lão già nắn tay Điền Quang Anh, ngón tay da nhăn mềm nhũn lướt trên lòng bàn tay nó làm nó lạnh sống lưng. Từng đường chỉ tay được lão thầy bói cảm nhận, lão nhìn chằm chằm Điền Quang Anh làm hai đứa hoảng sợ. Không phải Lý Nhất Vương nói lão bị mù sao?

"Quả thật trong nhà con có một oan hồn. Oan hồn này từ lâu cứ loanh quanh trong nhà không chịu luân hồi chuyển kiếp, e rằng có oan tình gì chưa buông được ở trần thế."

Điền Quang Anh nuốt nước bọt.

"Có thể giúp nó đi đầu thai được không ạ?"

"Nếu may mắn hoàn thành đúng tâm nguyện tự khắc biến mất, nếu không phải thành tâm cầu nguyện để vong linh chấp nhận buông bỏ." - Lão lấy một lá bùa vàng treo bằng dây chỉ lủng lẳng trên giá mộc, gấp lại làm tư cho vào cái túi rút đỏ nhỏ xíu. "Đây là bùa cầu an giúp con thanh tịnh tâm hồn hơn."

Điền Quang Anh nhận lấy, nhìn chăm chăm lá bùa bình an.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net