Chương 31. Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: tomyalllove

Điền Cẩm Tú đứng trước cửa sổ, không vì cảnh đẹp ý vui mà xao xuyến như mọi ngày, câu nói của tên người làm cứ vọng lại trong đầu cô, ong ong náo loạn.

Phác Trí Mân cứ đêm sẽ vào phòng cậu Cả và rời đi vào sáng sớm.

Móng tay được tỉa tót gọn gàng bị cào xước, Điền Cẩm Tú cảm thấy có một nỗi lo lắng không tên len lỏi như con rắn đang dần trườn vào. Hai người họ đã đến mức ngủ cùng nhau thì cô cũng phải nhanh nghĩ cách, nếu không tất cả sẽ trở thành cát bụi.

Tinh thần không tốt cộng với thai kì làm Điền Cẩm Tú sắc mặt rất khó coi, tuy không thể hiện ra nhưng ai đụng mặt cô cũng nhanh chóng lủi đi chỗ khác để tránh rước họa vào người.

Khoảng sân rộng rãi xào xạc thanh âm lá cây cọ xát vào nhau, cái nóng ban trưa hầm hập phản chiếu xuống nền đất làm không khí trở nên ngột ngạt hơn hẳn. Phác Trí Mân mặt mũi đỏ gay ngồi cạnh giếng cẩn thận giặt từng bộ quần áo, mồ hôi làm tóc cậu dán ướt rượt trên trán, men theo xương mặt chậm rãi nhỏ xuống. Đưa ống tay áo xắn quá nửa quệt đi chất lỏng mằn mặn, Phác Trí Mân giũ mạnh cái áo, từng giọt nước li ti hòa vào ánh nắng thoáng ẩn hiện sắc màu, tuy không đầy đủ như cầu vồng nhưng cũng khiến Phác Trí Mân ngây ngô nở nụ cười.

"Mày không nhanh cái tay lên còn ngồi đó làm gì vậy thằng kia?"

Phác Trí Mân mải mê với trò mới, bị quát mới luống cuống nhìn theo hướng giọng nói phát ra. Cô Năm đứng trong mái hiên phe phẩy cây quạt lụa hồng nhạt, một tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt không mấy thiện chí.

Không biết Điền Cẩm Tú đào đâu ra sự nhẫn nại để ngồi đó quan sát Phác Trí Mân. Từ ngày tên này còn nhỏ đã không lọt vào mắt khiến cô cũng suýt quên mất gương mặt có thể làm người ta yêu mến, từ đám nghèo hèn ngoài kia đến hàng khá giả, tất cả ánh mắt đều hướng tới Phác Trí Mân. Điền Cẩm Tú vì thế sinh ra hiềm khích, lâu dần tích tụ thành cảm giác nuốt chửng cô trong vòng xoáy đố kị.

"Cô có gì cần em làm không ạ?" - Phác Trí Mân chùi tay vào quần, lễ phép đứng đối diện cô.

Cặp mắt hoa đào, còn có gò má ửng đỏ vì bị hun nắng, Điền Cẩm Tú cực kì ghét bộ dạng này của cậu.

"Không, chỉ là đống củi dưới sân sau chưa có ai xếp vào kho, chắn mất cả lối đi."

Nói Phác Trí Mân ngốc nhưng cậu cũng nhìn ra Điền Cẩm Tú muốn làm khó mình, Mẫn Doãn Kỳ sáng sớm việc đầu tiên làm là chẻ củi tươm tất đâu vào đấy mới rời nhà, giờ từng ôm củi ngay ngắn bị xáo tung lăn lóc khắp sân. Cậu không nói gì, chỉ vâng dạ tiếp tục công việc, lưng áo đầm đìa mồ hôi như mới được vớt dưới sông lên, cơ hồ chỉ cần tùy tiện vắt một cái cũng có thể ướt rượt.

Điền Cẩm Tú yên lặng không thôi, ánh mắt vẫn chòng chọc theo dõi nhất cử nhất động của Phác Trí Mân, trong đầu không ngừng tìm cách chia rẽ cậu và Điền Chính Quốc. Một cái cớ hẳn không khó khăn, nhưng điều cản trở lớn nhất ở đây là niềm tin Điền Chính Quốc dành cho Phác Trí Mân, một lời nói của cô e là công cốc, ngược lại còn khiến anh có ác cảm với mình.

Điền Phủ công việc đa phần tập trung ở xưởng buôn, còn nhà quanh đi quẩn lại chỉ có vài ba việc vặt. Đương nhiên đó là suy nghĩ của Điền Cẩm Tú, những kẻ suốt ngày cứ luôn miệng than công việc không xuể trong mắt cô chẳng khác gì ăn không ngồi rồi.

"Mày vào đây." - Điền Cẩm Tú buồn cười nhìn Phác Trí Mân nhếch nhác đứng trước mặt mà cổ áo vẫn kín bưng ngay ngắn.

"Mồ hôi như vậy vẫn không chịu tháo bớt cúc, có vẻ mày chịu nóng giỏi nhỉ?" - Cô bày ra bộ mặt ghét bỏ, phẩy quạt xua đi không khí dơ bẩn. "Hay mày đang giấu thứ gì không muốn cho người khác xem?"

Phác Trí Mân nghĩ tới sợi dây chuyền vẫn ở trên cổ liền chột dạ, nếu để lộ ra cậu biết phải ăn nói làm sao với sự xuất hiện của nó? Bằng thân phận của Phác Trí Mân có dùng đầu gối nghĩ cũng biết không mua nổi thứ này.

"Em không sao ạ."

Điền Cẩm Tú vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng Điền Quang Anh đứng sau cột nhà đã í ới vừa luôn miệng gọi Phác Trí Mân vừa chạy tới, cô để lại cái nhìn thật sâu nơi cổ áo đóng chặt của Phác Trí Mân rồi bỏ đi.

"Tôi có phiền anh làm việc không đấy?" - Điền Quang Anh nhoài đầu theo hướng Điền Cẩm Tú, vờ vô tội hỏi dù biết mình vừa cứu Phác Trí Mân một lần.

"Trời nắng vậy cậu không ở trong phòng chạy ra đây làm gì?" - Phác Trí Mân thở phào, cầm vạt áo giật giật để gió lùa vào. Cậu nghĩ lần sau nên cất sợi dây chuyền vào chỗ nào kín đáo, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tháo ra, Điền Chính Quốc còn đeo nghĩa là cậu vẫn đeo.

Khoảng thời gian trước Điền Quang Anh chạy nhảy cả da cũng nhuộm một tầng nắng mỏng, chút này có là gì với nó. Hiện tại Điền Quang Anh mỗi ngày đều dành cả tiếng trong phòng nghiêm túc học tiếng Anh với quyết tâm thể hiện cho con gấu tóc xoăn trên trường xem, nó không muốn danh hiệu giỏi toàn diện của mình bị kéo chân. Với cả Điền Quang Anh đã thấy Lý Nhất Vương vẻ mặt buồn thiu trốn sau gốc cây khi bị điểm kém môn tiếng Anh, nó tự nhủ lần sau sẽ gian lận chỉ bài cho Lý Nhất Vương vậy.

"Anh có còn bị cái thứ kia theo nữa không?"

Lần nào đề cập tới chuyện tâm linh không khí như mát lạnh hơn hẳn.

"Dạo này thì không còn nhìn thấy nữa." - Phác Trí Mân nuốt nước bọt, trong người cậu chẳng khác gì con buôn hệ tâm linh, Điền Quang Anh còn muốn đem vòng tràng hạt vắt lên cổ cậu mà chưa dám.

"À đúng rồi!" - Điền Quang Anh reo lên, nhớ ra việc chính khiến nó đi tìm Phác Trí Mân. "Tôi có cái này cho anh coi nè."

Phác Trí Mân mở to mắt nhìn đống ảnh bị Điền Quang Anh bày tung tóe trên giường. Đen trắng cũng có, ảnh màu cũng có, xem chừng cậu chủ nhỏ vừa mới lục được đâu đó trong nhà. Đa số là hình của Điền Quang Anh, đôi lông mày cánh én lúc trước hay nhướn lên mỗi lần trêu tức Phác Trí Mân trong bức ảnh lại non nớt đáng yêu, trong tay đứa trẻ ôm thêm một trái bóng to hơn cả cái đầu.

"Tôi không phải muốn cho anh coi mấy cái này." - Điền Quang Anh giật lại tấm hình của mình, hồi nhỏ trông nó ngu muốn chết với cái áo yếm đỏ lấy được từ chỗ Điền Cẩm Tú. Tấm hình này sẽ mãi mãi là bí mật của cuộc đời Điền Quang Anh.

Điền Quang Anh bới ra từ đống ảnh một tấm hình đen trắng cũ đến nỗi mép ảnh đã ố vàng, mặt sau gồ lên những đường gân sờn nhỏ như có như không. Điền Chính Quốc mười tám tuổi cầm cặp táp đứng cạnh tường gạch đá vàng sẫm, nhìn trẻ hơn hiện tại nhưng đôi mắt vẫn mang theo nét cứng rắn uy nghiêm. Mái tóc đen làm anh hiền hoà rất nhiều, Phác Trí Mân lau tấm hình, ngón tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của người con trai trong ảnh.

"Quà sinh nhật muộn của tôi tặng anh." - Điền Quang Anh nhe răng cười, học theo mấy ông Tây gặp trên đường giơ ngón trỏ và ngón giữa chạm hờ lên đầu rồi hất ra.

.

Doanh thu của xưởng buôn nhờ chuyến xuất hàng ra nước ngoài đã tăng đáng kể, ông Điền ngoài mặt không biểu lộ gì nhưng nét vui vẻ vẫn khó giấu được. Toàn bộ nhân công được hưởng phúc lợi đều hoan hỉ ra mặt, trong cuộc nói chuyện của họ nếu đề cập tới công xưởng thì đến chín phần mười là bảy tỏ lòng biết ơn đã để họ được làm việc ở nơi này.

Mẫn Doãn Kỳ loay hoay tìm cách cầm hết ba ly nước trên bàn. Đều đặn mỗi ngày cậu sẽ bị Kim Nam Tuấn sai đi mua đồ uống, đương nhiên hắn có trả công cho cậu, nhưng Mẫn Doãn Kỳ không mua mà để dành tiền, hôm nay cậu phá lệ mua cho mình một ly nước ép. Là người có ý thức bảo vệ môi trường cao nên Mẫn Doãn Kỳ không lấy túi bóng, phần vì quán cũng gần xưởng buôn, vậy nên mới có cảnh cậu trai cao lớn hết ướm rồi ướm cạnh cái bàn gỗ.

Đo đạc một hồi Mẫn Doãn Kỳ tóm cả ba ly dễ dàng với bàn tay to lớn, cậu cười khẩy tự chửi thầm một tiếng.

"Mẫn Doãn Kỳ?"

Xưởng buôn giờ nghỉ trưa nhân công nhiều hơn bình thường, Mẫn Doãn Kỳ theo phản xạ tìm kiếm người vừa gọi mình nhưng chẳng thấy ai vừa cất tiếng.

"Đúng là cậu rồi." - Xuân chen qua hai người đàn ông, mừng rỡ đi tới trước mặt cậu. "Tôi còn sợ mình nhìn nhầm."

Cô gái làm anh Trí Mân suýt nữa bị ăn roi, Mẫn Doãn Kỳ không biết chuyện giữa cô và bà Tư, vẫn không mấy vui vẻ khi thấy Xuân.

"Có nhầm là tôi nhầm mới đúng. Sao cô lại ở đây?"

"Tôi làm việc ở xưởng buôn, cũng nhờ cậu Cả nên nhà tôi mới không chết đói." - Xuân ngập ngừng một lát. "Trước đây tôi gây ra chuyện có lỗi với Phác Trí Mân, tôi luôn muốn xin lỗi anh ấy một lần mà không gặp được. Tôi biết cậu thân với anh ấy, mong cậu nói với Phác Trí Mân là tôi xin lỗi rất nhiều về những gì tôi đã làm."

Mẫn Doãn Kỳ không tự nhận mình đủ bao dung như cậu Cả, cái tính thù dai của cậu Phác Trí Mân cứ khuyên nhủ suốt, coi như lần này cậu thử mở lòng một lần vậy.

"Tôi sẽ chuyển lời giúp cô."

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, một Mẫn Doãn Kỳ nóng tính cũng dần biết tha thứ, trưởng thành hơn, đáng mong chờ hơn ở tương lai.

"Nhóc đi lâu quá, anh sắp chết khát rồi mới quay lại." - Kim Nam Tuấn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, quăng cho Mẫn Doãn Kỳ ánh mắt lờ đờ sắp díu lại tới nơi. Sau bao lần uốn nắn học trò không chịu gọi mình là thầy, Kim Nam Tuấn chính thức từ bỏ.

Cafe của Điền Chính Quốc, còn Kim Nam Tuấn nay đổi gió muốn ăn chè, trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo hí hửng mở nắp ly.

Mẫn Doãn Kỳ im lặng uống ly nước ép, vị trái cây bình thường mà giá đắt quá. Kim Nam Tuấn nhanh chóng bắt được biểu cảm tiếc rẻ kia, cười ha ha chọc ghẹo cậu nhóc.

Điền Chính Quốc liếc mắt tới khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc, hình ảnh Phác Trí Mân tươi cười rạng rỡ như một liều thuốc tinh thần tiếp thêm sức mạnh cho anh. Khi chưa quen biết cậu anh làm việc vì nghĩa vụ, mệt mỏi đối với anh chỉ là một phản ứng cơ thể bình thường. Nhưng hiện tại chỉ cần một nụ cười của cậu cũng đủ khiến anh an tâm, vì có người chờ đợi Điền Chính Quốc trở về, vì Điền Chính Quốc muốn ôm cậu sau một ngày bôn ba nơi bên ngoài thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net