Chương 7. Chỉ cần đó là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: tomyalllove

Kim Nam Tuấn ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay chỉ còn âm thanh tút tút kéo dài, vứt điện thoại xuống chân kéo chăn qua đầu muốn ngủ tiếp. Điền Chính Quốc tự dưng lên cơn gọi điện nhờ vả, đã vậy còn dùng cái giọng hết sức thèm đòn không có một tí gì gọi là thành ý.

Kim Nam Tuấn nằm thẳng cẳng sắp một lần nữa chìm vào giấc mộng, gần như ngay lập tức điện thoại dưới chân run lên bần bật, Kim Nam Tuấn chửi một tiếng rồi tung chăn lồm cồm bò dậy cầm điện thoại xem.

Trên màn hình chụp bông hoa tím nhạt, mà bàn tay đang cầm nhìn vào cũng biết là của ai, gân guốc chạy dài lẩn trốn trong ống tay áo đan xen với nhau không theo trật tự.

Phía dưới bức ảnh là dòng tin nhắn hết sức ngắn gọn: Tìm hoa, cả gốc lẫn rễ.

Lần này thì Kim Nam Tuấn trực tiếp phát điên, nghiến răng nghiến lợi nhìn muốn thủng màn hình. Tên này từ khi về nước ăn nhầm cái gì hay sao mà nửa đêm muốn đi tìm hoa, còn yêu cầu nguyên cây, mà phải tìm được trong đêm nay. Tuy Kim Nam Tuấn rất giỏi trong việc điều tra nắm bắt thông tin nhưng nhờ đi tìm bông hoa thì có hơi khùng thật.

.

Phác Trí Mân tờ mờ sáng lén la lén lút chạy tới chỗ dàn hoa treo, lâu lâu còn nhìn lại xem phía sau có ai đi theo không. Cả đêm qua Phác Trí Mân cứ lăn qua lăn lại, Mẫn Doãn Kỳ cằn nhằn mãi cậu mới nằm im, nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Chỉ cần nghĩ một khi ông Hội đồng biết chuyện cậu làm hỏng hoa của ông thì mấy trận đòn trước đây chỉ là rèn luyện cho lần này thôi.

Khác với hiện trường thảm khốc hôm qua, trước mặt Phác Trí Mân là một chậu hoa lan bạc hiên ngang treo lủng lẳng. Không lẽ có người dán lại, cậu chỉ dám nhìn không dám chạm, chỉ sợ nó một lần nữa gãy oặt xuống.

Trong lòng Phác Trí Mân vừa mừng vừa sợ, nhưng nỗi sợ không tên nhanh chóng tan biến như chưa từng hiện hữu. Cậu vui mừng nở nụ cười đến cong cong đuôi mắt, giọng cười trong trẻo hơi vang lên nhưng Phác Trí Mân đã tự bụm miệng, tay chân không giấu nỗi vui sướng cứ vung liên hồi.

Sương sớm, hoa cỏ và Phác Trí Mân, hòa hợp đẹp đến nghẹt thở.

Điền Chính Quốc đứng bên cửa sổ nhìn Phác Trí Mân bộ dạng vui vẻ mà khóe miệng từ từ kéo lên một độ cong hoàn hảo, đáy mắt là sự dịu dàng mà chính anh cũng khó nhận ra.

Kim Nam Tuấn cả đêm chạy ngược chạy xuôi, gõ cửa nhà người khác chỉ mang về một cây hoa nhỏ. Mặt nhăn mày nhó đưa cây cho Điền Chính Quốc, Kim Nam Tuấn còn được phen mở mang tầm mắt nhìn Điền Chính Quốc bạo lực nắm thân lan xanh xanh nhổ phăng ném xuống đất không thương tiếc, lấy cây mới bỏ vào cái chậu bạc, ém đất xuống ngay ngắn đâu ra đấy rồi phủi phủi tay đuổi người.

Lúc vào Kim Nam Tuấn còn được đi bằng cổng nhỏ, thế mà lúc ra phải trèo thang vì Điền Chính Quốc lười mở cổng. Tấm thân vàng ngọc này mà xảy ra chuyện gì thì Kim Nam Tuấn liền mang Điền Chính Quốc ra tính sổ.

Phác Trí Mân đi khuất Điền Chính Quốc mới trở lại nằm phịch lên giường, gối hai tay ra sau đầu nhắm mắt lại.

Cả đêm đã không ngủ rồi.

"Anh, có chuyện gì mà cứ cười mãi vậy?" – Mẫn Doãn Kỳ sáng ra thấy Phác Trí Mân mặt hớn hở lau ghế, gom lá lại mang đi vứt, làm việc quần quật mà miệng vẫn hé đều tám cái răng mới tò mò hỏi.

"Anh ấy hả, sắp tu thành chính quả rồi. Em có tin vào cô tiên không?" – Nói rồi cười ha ha xách giỏ đi chợ, cậu mà biết thật ra không có cô tiên nào mà chỉ có anh tiên không biết còn cười được như vậy không nữa.

Phác Trí Mân ấy mà, vì một chuyện mà có thể vui vẻ cả ngày.

Xách giỏ đầy thực phẩm nặng trĩu mà Phác Trí Mân vẫn hớn hở vừa đi vừa hát, lâu lâu đá mấy hòn sỏi dưới chân lăn lông lốc. Trời còn sớm nên ngoài đường chưa có nhiều người. Phác Trí Mân hít sâu một hơi cảm nhận không khí mát lành của sương mai, đột nhiên phía sau va phải một cái đau điếng.

"Đi đứng gì mà như ăn cướp." – Phác Trí Mân miệng lầm bầm nhìn tên vừa chạy, cúi xuống nhặt thức ăn bị rơi.

"Cướp! Giúp tôi bắt hắn lại với!"

Thế mà lại là ăn cướp thật.

Phác Trí Mân không nghĩ nhiều liền đứng dậy đuổi theo, tên cướp hoảng hồn vứt lại túi xách rẽ vào hẻm nhỏ. Lo rằng tên đó cay cú cậu kéo chân sau của hắn mà mai phục trong tối thì có nước ốm đòn, đồ không mất là được. Nhặt giỏ xách lên phủi phủi cẩn thận, Phác Trí Mân quay lại nơi lúc nãy.

"Đồ của cô đây, cô kiểm tra xem có mất gì không?" – Phác Trí Mân lấy hai tay đưa giỏ xách, làm người ở từ năm mười ba tuổi nên sự lễ phép đã ăn sâu vào máu cậu.

Cô gái một thân váy trắng xẻ tà đến đầu gối để lộ bắp chân trắng nõn, vẫn nói chuyện điện thoại không thèm chú ý Phác Trí Mân.

"Này cô gì ơi, đồ của cô tôi mang về được rồi đây."

"Phiền chết..." – Cô gái nhíu đôi mày lá liễu, khi nãy bị cướp nên theo bản năng mới hô hoán lên chứ cô sớm không cần lấy lại giỏ xách kia. Chưa kịp nói gì thì Phác Trí Mân đã đuổi theo tên đó, để cô phải đứng đây trông đồ giúp. Một câu bực dọc của cô nghẹn lại khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt.

"Là cậu. Cậu còn nhớ tôi không?"

Phác Trí Mân có hơi sửng sốt, người này ắt hẳn cũng là thiên kim nhà nào đó mà trời còn sớm đã ra ngoài, không như vị tiểu thư nhà cậu.

"Cô là bạn của cô Điền con ông Hội đồng đúng không ạ?"

"May quá cậu vẫn nhớ. Lần trước cậu giúp tôi còn chưa trả, bây giờ cậu lại một lần nữa giúp tôi, thật không biết phải cảm ơn cậu sao cho đủ." – Việc Phác Trí Mân nhận ra mình làm cô hết sức vui vẻ, từ sau hôm được cậu đỡ cô đã thầm mến con người tử tế lại hiền lành này.

"Chỉ là thuận tay giúp đỡ, tôi tin nếu là người khác cũng sẽ làm giống tôi thôi, nên cô đừng nói vây." – Phác Trí Mân mỉm cười, ngồi xổm xuống nhặt lại mấy củ hành bị rơi ra ngoài.

"Tôi là Triệu Vĩ Diệp, nếu cậu không phiền tôi có thể mời cậu một bữa cơm không, coi như là lời cảm ơn của tôi." – Triệu Vĩ Diệp chờ mong nhìn Phác Trí Mân. Người này trước đây cô rất có cảm tình, còn chưa có cơ hội hỏi tên, hôm nay gặp lại đúng là ông trời sắp đặt.

"Không cần đâu Vĩ Diệp tiểu thư, thật sự tôi cũng không có thời gian. Tạm biệt, sau này cô chú ý một chút." – Phác Trí Mân gật đầu chào rồi cất bước đi thẳng, để lại vị tiểu thư vẫn đứng ngẩn ngơ, mắc kẹt ở trái tim nụ cười cùng hành động của Phác Trí Mân.

Vẫn còn cách giờ nấu bữa sáng một khoảng, Phác Trí Mân tạm đặt đồ sang một bên, đun nước chuẩn bị cafe. Mới qua hai ngày mà cậu đã nắm được cách pha bài bản, hơn nữa vì tiết kiệm thời gian mà nhẩm tính tốc độ hoàn thành để làm việc khác. Nói về khoản bếp núc thì cậu rất có thiên phú, dạy qua một lần sẽ nhớ kĩ.

Chiếc cốc đáy vuông được tráng hai lớp thủy tinh chắc chắn, bao bọc lấy chất lỏng màu đen bốc khói thơm phức. Đặt vào khay trầm hương vừa mang nét cổ điển hòa lẫn sự hiện đại.

Phác Trí Mân vừa rẽ ngay góc cầu thang thì bắt gặp Điền Cẩm Tú đang đi xuống. Hôm nay ông Điền có ở nhà nên bà Tư bắt cả Điền Túc và Điền Cẩm Tú phải dậy sớm cùng ăn cơm, nhân cơ hội ghi điểm với ông Điền.

"Đi đâu đây?" – Điền Cẩm Tú đứng trên bậc thang khoanh tay liếc mắt.

"Em mang đồ lên cho cậu Cả thưa cô."

Nghe đến tên Điền Chính Quốc tầm mắt Điền Cẩm Tú hơi hạ xuống cốc cafe, cô bước xuống cầm lấy khay, giọng điệu ra vẻ tốt bụng xởi lởi nói.

"Mày lo đi nấu cơm đi, để tao mang lên giúp cho."

Phác Trí Mân không biết nói gì ngoài vâng dạ, để Điền Cẩm Tú cầm cafe đi mất.

Điền Chính Quốc vừa chợp mắt không lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lấy tay day day trán, nhìn lên đồng hồ thì giờ này chỉ có một người dám gõ cửa phòng anh.

Người đứng ngoài cửa không phải người có mái tóc đen mềm mại cười xinh mà anh muốn gặp.

"Buổi sáng vui vẻ. Lúc nãy Phác Trí Mân bận việc nên em tiện đường mang lên giúp cậu ấy." – Điền Cẩm Tú nói hết sức tự nhiên, các lớp ứng xử cô theo học dạy cô làm thế nào để bắt chuyện thật nho nhã điềm đạm, đáp trả khéo léo những câu hỏi cố ý công kích mà vẫn giữ được nét cao quý. Cô chưa bao giờ thất thế trước một ai, ấy vậy đứng trước Điền Chính Quốc cô phải cố lắm mới không nói lắp.

Điền Chính Quốc trên mặt không có tí cảm xúc, hơn nữa còn có phần khó chịu. Môi mỏng hơi mím, mắt hẹp dài nheo lại nhìn chòng chọc đến bức người.

"Lần sau không cần làm vậy." – Điền Chính Quốc cầm lấy rồi lạnh lùng đóng sầm cửa. Điền Cẩm Tú không lấy đó làm giận, vẫn tủm tỉm cười vì đây là lần đầu hai người nói chuyện, tin rằng sau này sẽ trở nên thân thiết hơn.

Điền Chính Quốc cầm ly cafe vào nhà vệ sinh thẳng tay đổ đi, ngay cả ly cũng vứt vào sọt rác. Toàn bộ quá trình không tốn quá một phút.

Nếu có ai dám phá giấc ngủ của anh một lần nữa thì tên đó đúng là chọc nhầm ổ kiến lửa. Nhưng nếu là người mà Điền Chính Quốc để tâm thì lại khác, cậu Cả đúng là thiên vị trắng trợn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net