Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phác Chí Mẫn đổ bệnh. Không biết là tâm trạng khó chịu hay thời tiết thay đổi thất thường, nói chung là cậu bệnh không nhẹ, cả người đều uể oải, nặng nề, trán nóng như thiêu.

Mặc dù ốm nhưng Phác Chí Mẫn không xin nghỉ học, không phải vì quá yêu thích học hành mà do không khí trong nhà quá lạnh lẽo khiến cậu chẳng biết làm sao.

Tuy rằng Phác Toàn Đức từng nói chuyện với cậu, nhưng trong mắt y thất vọng rõ ràng. "Con chắc là mình yêu thích nó sao? Con muốn sống cả đời chứ? Con vẫn còn nhỏ như vậy..." Trong giọng nói của y tràn đầy lo lắng, nhưng không ngăn cản. Dường như y đang kiêng kị điều gì, mà Phác Chí Mẫn cũng trả lời thành thật: "Con ở bên cậu ấy rất vui vẻ, con rất yêu cậu ấy."

Phác Toàn Đức nhíu nhíu mày, rốt cuộc chỉ sờ đầu Phác Chí Mẫn, thở dài một tiếng: "Con đó..." Lời muốn nói như đã nuốt trở về.

Mẹ cậu cũng không điên cuồng như trước nhưng cũng không muốn nói với cậu một câu. Ánh mắt hiền hòa ngày xưa không còn nhìn cậu nữa, giống như giữa hai mẹ con có một bức tường vô hình rất dày, không thể băng qua, không thể chạy thoát. Trong một bầu không khí ngột ngạt như vậy, Phác Chí Mẫn chỉ muốn tới trường để tránh khỏi việc làm mẹ giận dữ hơn.

Lúc này Phác Chí Mẫn gục đầu trên bàn, nằm nhoài nghe cô giáo giảng. Điền Chính Quốc nhìn hai má Phác Chí Mẫn ửng đỏ, hắn bèn nắm tay Phác Chí Mẫn dưới bàn: "Mẫn Mẫn, mình đưa cậu đi nằm nghỉ."

Phác Chí Mẫn mơ màng lắc đầu theo bản năng, nhưng Điền Chính Quốc đã ra hiệu với cô giáo, sau đó cô giáo đi xuống bục giảng. Phác Chí Mẫn  không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm giác bàn tay cô giáo chạm vào trán cậu: "Ừ, em đưa bạn về cẩn thận nhé."

Điền Chính Quốc không đưa Phác Chí Mẫn về nhà mà đưa cậu đến nhà nghỉ gần đó. Bởi vì lúc rời khỏi trường Phác Chí Mẫn luôn miệng nỉ non: "Mình không muốn về nhà."

Điền Chính Quốc sờ sờ mặt Phác Chí Mẫn, trán hắn áp lên vầng trán nóng hôi hổi, trong tim như bị gai đâm rỉ máu, khiến người khác đau đến nghẹt thở. "Là mình bảo vệ Mẫn Mẫn không tốt."

Lỗi tại hắn, hắn còn chưa đủ mạnh mẽ để vì Mẫn Mẫn ngăn tất cả gió mưa.

Phác Chí Mẫn nằm trên chiếc giường xa lạ, bởi vì quá đau đầu nên chỉ chốc lát đã ngủ, cậu mơ hồ biết Điền Chính Quốc dường như đã ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc khẽ thì thầm bên tai cậu: "Mẫn Mẫn, uống thuốc."

Phác Chí Mẫn mơ màng hé mắt ra, cậu thấy gương mặt đẹp đẽ của Điền Chính Quốc đang gần kề trước mắt mình. Cậu đưa tay sờ hai má hắn, có lẽ vì sinh bệnh nên tính tình cũng ủy mị hơn, hoặc giả là phần dày vò bất an trong gia đình đã không áp chế nổi, Phác Chí Mẫn vòng tay quanh cổ hắn, đầu cọ trên cằm Phùng Tầm Kha, nỉ non: "Điền Chính Quốc, mình khó chịu lắm..."

Điền Chính Quốc ôm Phác Chí Mẫn vào trong ngực, hôn lên trán Phác Chí Mẫn: "Khó chịu chỗ nào? Uống thuốc xong là tốt, chúng ta uống thuốc có được không?"

Phác Chí Mẫn dường như không nghe hắn nói chuyện, chỉ liên tục cọ đầu vào cằm hắn: "Tâm lý, thân thể đều khó chịu..."

Điền Chính Quốc nghe cậu bảo thế càng ôm chặt cậu hơn, hắn lẩm bẩm: "Mẫn Mẫn ốm mình cũng rất khó chịu, khó chịu muốn chết, Mẫn Mẫn phải mau khỏe lên." Hắn múc một thìa thuốc nước đưa tới bên môi cậu. "Mẫn Mẫn uống thuốc này."

Phác Chí Mẫn uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống đã nôn ra, toàn bộ đều phun trên áo khoác của Điền Chính Quốc. "Đắng lắm à?" Điền Chính Quốc bởi vì cuống quýt nên liền dùng áo mình giúp Phác Chí Mẫn lau miệng. Phác Chí Mẫn đẩy hắn ra, vừa mệt rã lại vừa buồn cười. "Cậu lôi thôi ghê." Rồi nói thêm, "Đắng lắm." Phác Chí Mẫn vừa nói vừa sà vào lồng ngực Điền Chính Quốc, nhắm nghiền mắt như muốn ngủ.

Thấy Phác Chí Mẫn không uống thuốc, Điền Chính Quốc trực tiếp bưng thuốc dốc vào miệng mình, sau đó hôn lên môi Phác Chí Mẫn. Hắn đem thuốc nước đẩy vào miệng Phác Chí Mẫn, hai người cứ thế dây dưa môi lưỡi. Phác Chí Mẫn không ngờ Điền Chính Quốc sẽ làm như vậy, thẳng đến khi thuốc đã uống xong một nửa, cậu nhẹ nhàng cắn lên môi Điền Chính Quốc: "Cậu thật hư."

Điền Chính Quốc vùi đầu vào hõm cổ Phác Chí Mẫn, hôn mấy cái sau đó ngẩng đầu, nghiêm nghị bảo: "Mẫn Mẫn phải uống hết thuốc."

Phác Chí Mẫn nhìn đôi con ngươi nghiêm nghị màu xanh, khẽ rên một tiếng: "Cậu tha cho mình đi, mình muốn ngủ."

Điền Chính Quốc đương nhiên không thỏa hiệp chuyện này, hắn uống thêm lần nữa rồi hôn vào miệng Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn mở to mắt nhìn gương mặt Điền Chính Quốc rất gần, bỗng mơ màng nghĩ: Sao người này lại đẹp như vậy...

Vì vậy dây dưa một hồi, Cao Dung cũng đã uống xong thuốc. Có lẽ do tác dụng của thuốc mà đôi mắt Phác Chí Mẫn nặng trĩu, Điền Chính Quốc ôm cậu vào lòng, thi thoảng sẽ hôn lên gò má kia. Tay Điền Chính Quốc ôm eo Phác Chí Mẫn, nói thầm một tiếng: "Thật gầy." Sau đó chỉ nghe tiếng thở đều đặn.

Điền Chính Quốc ngắm gương mặt ửng hồng của Phác Chí Mẫn, so với lúc ở trường đã đỡ hơn rất nhiều. Chân mày nhíu chặt cũng giãn ra, ngón tay thon dài của Điền Chính Quốc luồn vào vạt áo Phác Chí Mẫn, vuốt ve ngực cậu. Gương mặt hắn nhợt nhạt nét cười, tựa như đóa tường vi. "Anh yêu em sắp điên rồi, cho nên mau hết bệnh, bảo bối của anh."

Điền Chính Quốc đặt Phác Chí Mẫn lên giường, hai tay chống bên người cậu. Hắn chậm rãi cởi áo Phác Chí Mẫn, bởi vì da thịt không thường xuyên lộ dưới ánh mặt trời nên vô cùng trắng trẻo.

Thiếu niên tóc vàng cúi đầu hôn lên ngực người yêu, môi lưỡi tựa lông chim, nhẹ nhàng dao động, dần dần dời xuống phía dưới, cuối cùng quyến luyến bên eo Phác Chí Mẫn. Hắn thầm nghĩ, cậu béo hơn một chút mới tốt...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net