Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đã gần tối, ánh dương lụn bại vụt tắt sau hàng cây dày đặc, kéo lên một bức màn xanh đen thăm thẳm bao trùm không gian.

Jimin cảm giác cả người không còn sức lực, cậu cố gắng kéo Chính Quốc vào trong một căn nhà bỏ hoang xong thì cũng mệt mỏi nằm lăn ra đất, thở không ra hơi. Suốt từ sáng đến giờ không có gì bỏ bụng, lại còn phải vác theo một người trưởng thành nặng mấy chục cân như hắn chạy trốn, dù sức khỏe cậu có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chẳng chịu nổi.

Sau một hồi nằm dài ra đất hít thở để lấy lại sức, cậu quay sang nhìn người nằm hôn mê bên cạnh. Điền Chính Quốc hai mắt nhắm nghiền cùng hàng chân mày nhíu chặt, mồ hôi lấm tấm chảy xuống hai bên thái dương. Cậu chạm vào trán hắn, cảm giác nóng phỏng khiến cậu giật mình rụt tay lại, cậu bèn cúi xuống xem xét vết thương ở vai, đùi và bụng hắn. Mặc dù Jimin đã vận dụng hết tất cả kiến thức chữa bệnh đã học từ Tề Nghị để xử lý vết thương cho Chính Quốc, cậu cũng không chắc đã loại trừ được hết độc tố ra hay chưa. Giờ đây hắn lại còn phát sốt như thế, có vẻ tình huống không được khả quan cho lắm.

Nhưng dù sao thì Chính Quốc là nam chính, hắn chưa thể chết dễ dàng như vậy được nên cậu cũng không lo lắng nhiều.

Jimin giúp hắn xem sơ lại vết thương để tránh nhiễm trùng, sau đó cậu dùng dao nhỏ luôn đem theo bên mình để cắt một miếng vải áo, cẩn thận ra con suối gần đó để lấy nước uống, sau đó xấp ít nước lạnh đắp lên trán hắn.

Giờ này cũng không chắc được những kẻ đuổi theo có còn truy lùng hay không, cậu không dám đánh bạo đốt lửa để nấu nướng tránh thu hút sự chú ý, đành ôm cái bụng đói tựa vào tường cố ngủ cho qua ngày, tự nhủ trong lòng chờ đến sáng mai có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Vừa nằm cuộn mình trên nền đất lạnh Jimin vừa nhìn lên trần nhà bụi bặm đóng đầy mạng nhện, mệt mỏi thở dài. Mọi chuyện cũng bắt đầu từ lúc Điền Chính Quốc nhận lệnh của cha để thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt.

Hắn chỉ đem theo một số người thân cận để đi theo, cậu cũng nằm trong số đó. Mọi hoạt động đều được thực hiện một cách tuyệt mật, và như Jimin cậu, dù là người được chọn đi theo thì cậu cũng không biết được mục đích của cha con hắn là gì.

Tình tiết này dường như không được miêu tả trong truyện, mặc dù có chút hoang mang, nhưng Jimin vẫn lý giải được. Từ ngày cậu đến đây mọi thứ đã thay đổi rất nhiều so với cốt truyện gốc, có lẽ cũng vì thế mà tạo ra hiệu ứng cánh bướm, dẫn đến việc có những chuyện khác lạ đã nảy sinh. Cậu cũng không mất thời gian suy nghĩ về vấn đề này nhiều, chỉ tập trung chuẩn bị thật tốt cho chuyến đi sắp tới.

Và cứ thế, trong một ngày cuối tháng Giêng trời lạnh giá Điền Chính Quốc dẫn theo một đội quân nhỏ bí mật đi về phía nam. Nhưng đến giữa đường thì đoàn quân bị người ám toán, có kẻ trong những người được chọn đã phản bội hắn và tiết lộ cho kẻ địch về chuyến đi. Dường như kẻ địch đã dàn xếp rất cẩn thận để tạo dựng ra cuộc ám sát này, đội quân đi theo chết gần hết, một số người bỏ trốn được thì không biết kết cục ra sao, Điền Chính Quốc cũng bị trúng mấy mũi tên tẩm độc.

Jimin cảm thấy thật may là bọn chúng đã quyết định dùng loại vũ khí xưa cũ này thay cho súng đạn, vì nếu là vết thương do súng đạn gây ra thì cậu khó lòng mà xử lý được. Có lẽ cũng do con đường này mặc dù là hẻo lánh nhưng lại khá gần các quân khu, nên kẻ địch không dám dùng những vũ khí gây tiếng động lớn.

Sau cuộc tập kích, Điền Chính Quốc với hào quang nam chính chạy trốn thành công, kèm theo đó là Jimin cũng may mắn thoát được. Nhưng đến khi vừa cắt đuôi được những kẻ đuổi theo thì hắn cũng chống đỡ hết nổi, độc phát tác khiến hắn đau đớn và tầm nhìn dần mờ đục, tiếp đó thì hắn ngã gục xuống bất tỉnh, Jimin đã phải xử lý vết thương và cõng hắn suốt một quãng đường dài để tìm chỗ trú ẩn.

Ngẫm lại mọi chuyện xảy ra suốt từ sáng đến giờ, Jimin vẫn có cảm giác không thể tin nổi đó là sự thật. Kể ra thì ngắn gọn đơn giản là vậy, nhưng thực tế tàn khốc hơn rất nhiều, cậu cùng Chính Quốc giống như là phải giành giật từng giây từng phút một để có thể thoát khỏi sự vây bắt của kẻ địch.

Lúc hắn gục ngã, cậu thực sự đã rất hoảng loạn. Vốn là một thanh niên sinh ra và lớn lên trong nền hòa bình cùng cuộc sống ấm no đầy đủ, Jimin chưa bao giờ nghĩ được rằng mình sẽ phải chật vật giữa nơi chiến trường loạn lạc như vậy. Dù cậu đúng là tự tin với khả năng võ thuật của mình, nhưng sau cùng thì khi giáp mặt với hàng trăm người thì chút khả năng đấm đá ấy cũng chẳng thấm vào đâu. Chưa kể bọn họ còn có vũ khí cùng sự chuẩn bị kỹ càng từ trước, còn Jimin thì không một tấc sắt trong tay, và còn phải đỡ theo một người bị thương đang bất tỉnh.

Thời điểm phải lần mò trong rừng tìm lối ra an toàn và đối mặt với những ngã rẽ trải dài vô tận, Jimin cảm tưởng như cả thế giới đang chống lại mình, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là cậu và Điền Chính Quốc xong đời. Chưa bao giờ cậu phải chịu áp lực nhiều đến thế, mọi tiếng động đều có thể khiến cậu giật bắn cả người. Dù cuối cùng thì cậu cũng thoát được, cảm giác đáng sợ ấy vẫn ám ảnh cậu không dứt.

Jimin kết thúc hồi tưởng bằng một cái ngáp dài, mặc dù nằm trên nền đất lạnh giữa tiết trời giá rét cùng cái bụng đói cồn cào thế này đúng là cực hình và khó mà ngủ được, nhưng cơn mệt mỏi cứ đánh ập lên mí mắt cậu, khiến chúng díu chặt lại. Chẳng mấy chốc Jimin đã chìm vào cơn mộng mị, cả người co ro trong màn đêm tĩnh mịch lạnh lẽo.


Nửa đêm, Chính Quốc giật mình tỉnh giấc, vết thương trên người vẫn đau nhức nhối, mồ hôi lấm tấm chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hắn kéo miếng vải ướt nước được đắp trên trán xuống, nhìn sang bên cạnh thì thấy thân hình nhỏ nhắn của Jimin đang co rúm lại vì lạnh, bờ môi cậu mím chặt và hai hàng chân mày thì chau lại đầy bất an.

Hắn lại nhìn đến những vết thương đã được xử lý gọn gàng, cùng với miếng vải trong tay, chợt nhớ đến những hình ảnh mờ nhạt về cậu trong những lúc hắn nửa tỉnh nửa mê. Kể cả khi rơi vào tình cảnh hiểm nghèo nhất cậu cũng không bỏ mặc hắn, kể cả khi đối mặt với sự vây bắt của của kẻ địch cùng gánh nặng là hắn, cậu vẫn chọn cõng hắn trên vai và tiếp bước đến khi cạn kiệt sức lực. Dù rằng cậu biết mục tiêu của bọn họ chỉ có hắn mà thôi, cứ mặc kệ hắn và chạy trốn có lẽ mới là cách làm khôn ngoan nhất trong trường hợp đó, dù rằng cậu với hắn còn chẳng thân thiết đến mức để cậu chấp nhận đánh cược mạng sống của mình như vậy, dù rằng ngày trước hắn đã hiểu lầm và xảy ra không ít chuyện khó xử cùng cậu, cậu vẫn cứu hắn.

Chính Quốc chợt tự hỏi, không biết cảm giác của cậu đối với hắn là gì.

Hắn bất giác đưa tay chạm vào khuôn mặt cậu, ánh mắt trở nên nhu hòa lạ thường. Hắn vẫn nhớ lúc cậu cẩn thận xử lý vết thương và băng bó cho hắn, nhớ cảm giác mát lạnh lúc cậu đắp mảnh khăn xấp nước để hạ nhiệt khi hắn lên cơn sốt, và những lúc hắn cảm tưởng mình sắp không thể chống cự lại nỗi đau đớn, cậu luôn nắm chặt lấy tay hắn nói hắn phải gắng gượng lên. Tất cả những điều ấy đã giúp hắn vượt qua được khoảnh khắc yếu đuối, mệt mỏi nhất.

Có lẽ từ ngày sinh ra đến giờ, ngoại trừ cái ôm ấm áp của mẹ ra thì hắn chưa bao giờ cảm nhận được điều gì dịu dàng như thế.

Tiếp xúc thời gian lâu, những ác cảm cùng định kiến không tốt về cậu lúc đầu đã không còn, hắn phần nhiều là thấy thân thiết và dần dần hiểu rõ con người của cậu hơn. Thế rồi hắn cứ vậy vô thức để ý cậu, vô thức tìm cách để gần gũi cậu từ lúc nào không hay. Ban đầu hắn còn cảm thấy rối rắm vì những cảm xúc rối loạn của mình, nhưng đến ngày hôm nay, trải qua sinh tử hoạn nạn cùng cậu, hắn mới chợt nhận ra ngọn lửa vô hình đang âm ỉ nhen nhóm trong lòng hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Chẳng biết như có điều gì thúc giục, Điền Chính Quốc ghé xuống nằm bên cạnh Jimin, vòng tay ôm cậu vào lòng.

"Ngươi đã vất vả rồi, từ giờ mọi chuyện để ta lo."

**

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc đưa một ít tiền cho Jimin, bảo cậu nhờ mấy đứa nhỏ ăn xin mua giùm đồ ăn và ít quần áo cũ, còn dặn cậu nhớ phải cẩn thận một chút. Những kẻ đã lên kế hoạch để giết hắn chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng như thế, mà cậu đã bị nhận định là đi cùng hắn nên cũng sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn chúng, nếu không may bị bắt thì khó lòng mà sống nổi.

Jimin làm theo lời hắn, sau khi đem về đồ ăn cùng vài bộ đồ cũ, cậu thắc mắc hỏi.

"Mua đồ nam thì là đương nhiên rồi, nhưng ngươi muốn mua trang phục của phụ nữ làm gì?"

"Chúng ta sẽ cải trang." Chính Quốc ho khẽ, có vẻ như hai bên tai hắn đỏ lên dữ dội khi đề cập đến vế sau của câu nói. "Thành một cặp vợ chồng."

Jimin trợn mắt, cải trang thì đúng là cần thiết để trốn tránh kẻ địch, nhưng vì cái gì mà lại cải trang thành một cặp vợ chồng chứ? Nghe thôi cũng thấy nổi da gà.

Như biết được nỗi hoang mang trong lòng cậu, hắn tiếp tục nói rõ hơn ý định của mình, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc nay lại càng thêm cứng nhắc lạ thường. Giống như là hắn đang cố bày ra nét mặt đứng đắn và thuyết phục nhất của mình để che giấu đi mong muốn thực sự nào đó. "Thì đối tượng mà bọn chúng nhắm đến là hai người đàn ông, nếu một trong hai người chúng ta giả trang làm phụ nữ thì tỷ lệ bị chú ý sẽ ít hẳn đi. Hơn nữa ta và ngươi tuổi tác cũng tương đương nhau, nếu giả làm mẹ con, cha con thì có vẻ sẽ không phù hợp cho lắm."

Jimin gật gù, nói cũng có lý, nhưng sao cậu vẫn thấy sai sai chỗ nào ấy.

"Vậy người phải giả gái là..."

"Tất nhiên là ngươi rồi. Dáng người ta cao to thế này nếu giả gái thì sẽ còn gây chú ý hơn."

Dù đã cảm thấy nguy cơ từ lúc Điền Chính Quốc nói hai người sẽ giả làm vợ chồng, nhưng khi nghe hắn huỵch toẹt mọi chuyện ra cậu vẫn cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó vừa vỡ tan tành. Cuộc đời làm đàn ông oanh liệt của cậu lại thêm một lần nữa tiến sâu vào một sự bế tắc không lối thoát.

Khoảnh khắc bị hắn đẩy bộ quần áo của phụ nữ vào tay, cơ mặt Jimin giật giật, cậu chưa bao giờ cảm thấy bất mãn với cái chiều cao của cái cơ thể đáng ghét hơn lúc này.


Sau đó, hai người bọn họ đã cải trang thành công và đến được nơi viện trợ gần đó, một căn cứ của bằng hữu Điền Chính Quốc. Phải nói thật, Jimin cảm thấy khả năng hóa trang của Điền Chính Quốc tệ đến không chịu được, đến mức cậu đã cá rằng ai nhìn vào cũng thấy được hai người bọn họ có vấn đề. Ấy thế mà mọi chuyện vẫn cứ đầu xuôi đuôi lọt một cách chẳng thể tin được. Có lẽ cậu đã quá coi thường hào quang của vai chính rồi.

Nhưng chung quy thì Jimin cũng chẳng bận tâm đến mấy chuyện lặt vặt đó nữa, cậu chỉ biết rằng mình đã an toàn, thế là quá đủ.

Trong lúc tạm nghỉ ngơi tại quân khu của bằng hữu Chính Quốc, Jimin vô tình bắt gặp Bạch Du. Lúc này cậu mới chợt nhớ ra là vị tiểu thụ này đã biến mất khá lâu kể từ lần tranh cãi cùng cậu từ mấy tháng trước.

Trong thời gian sinh hoạt ở quân khu của Điền Chính Quốc, cậu vẫn luôn thắc mắc về việc tại sao hắn và Bạch Du không có nảy sinh tình cảm hay chỉ là một chút gì đó gọi là dây dưa với nhau thôi, cũng như y đã bỏ đi đâu. Mặc dù cậu có thể hiểu việc cậu đến đây đã làm thay đổi nhiều thứ, bởi vì không có một Chí Mẫn điên cuồng gây chuyện nên cũng không có một Bạch Du ủy khuất yếu đuối, càng không có một Điền Chính Quốc hết lòng bảo bọc cho Bạch Du. Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là vai chính, được tác giả gán ghép thành đôi, không cách này thì cách khác bọn họ sẽ đến với nhau như bao câu chuyện tình yêu khác.

Ấy vậy mà Bạch Du lại biệt tăm, rồi xuất hiện ở một nơi xa xôi bất thường thế này, và có vẻ như còn có một thân phận đặc biệt nào đó, Jimin thật chẳng hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.

Thế rồi tiếp đó, Jimin nghe được bằng hữu của Điền Chính Quốc giới thiệu Bạch Du là người mà gã chuẩn bị kết hôn.

Cậu hoàn toàn hóa đá. Cậu không nghĩ việc mình đến lại làm cốt truyện lệch lạc đến mức như thế. Còn có điều gì đáng sốc hơn việc tiểu thụ và tiểu công chính của truyện không đến với nhau chứ?!

Thế mà Điền Chính Quốc cũng chẳng tỏ vẻ gì là bàng hoàng, tức giận hay đau lòng, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Du rồi dặn dò bằng hữu, nếu gã thực sự yêu thích y thì hắn sẽ hết lòng ủng hộ cho bạn tốt của mình, nhưng hắn khuyên bằng hữu vẫn nên dành nhiều thời gian để tìm hiểu hơn là vội vã kết hôn như vậy.

Bằng hữu chỉ cười cười vỗ vai Chính Quốc, bảo hắn lúc nào cũng nghiêm trọng mọi chuyện lên hết cả, đúng là không biết ai mà vừa mắt hắn cho nổi.

Sau đó mấy hôm thì Điền Chính Quốc cũng chuẩn bị ra về để xử lý nốt chuyện kẻ phản bội, bên quân khu của hắn đã cho người đến đón. Trước lúc đi thì bằng hữu hắn có hẹn hắn ra nói ít chuyện phiếm, cũng như bàn rằng chừng nào gã kết hôn hắn nhất định phải tới tham dự.

Bạch Du cũng đột ngột tìm đến cậu.

Ánh mắt y nhìn cậu như là đang nhìn một người xa lạ, và chăm chú đến mức Jimin có cảm tưởng như ánh mắt ấy có thể soi đến tận xương tủy mình luôn vậy.

Mãi thật lâu sau, y mới chợt cất tiếng nói. "Ngươi không phải Chí Mẫn."

Jimin giật mình, cậu khó hiểu nhìn người đứng trước mặt. Mỗi lần tiếp xúc với Bạch Du cậu lại cảm thấy như đi từ điều ngạc nhiên này đến điều ngạc nhiên khác, khó nắm bắt và có chút gì đó ám ảnh đến đáng sợ, cậu cho rằng cậu đã hiểu y, nhưng hóa ra cậu chẳng hiểu một chút gì.

"Ngươi nói đùa gì vậy?"

Cậu mỉm cười vờ như không hiểu, nhưng y bỗng nhiên tiến sát lại gần khiến cậu thoáng giậy mình, bàn tay y bấu chặt lấy cánh tay cậu, hai mắt y nhìn cậu đăm đăm giống như muốn lột trần hết mọi thứ giả dối từ cậu.

"Chí Mẫn sẽ không bao giờ như ngươi, mãi mãi cũng không giống ngươi. Ta hiểu rõ hắn hơn ai hết!"

Jimin mím môi, cậu không rõ được giữa Chí Mẫn và Bạch Du đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản là thù hận. Ánh mắt của Bạch Du có một điều gì đó rất khó tả, tựa như đau đớn, tựa như mất mát, lại tựa như... điên cuồng, nó khiến cho cậu chợt nảy sinh cảm giác sợ hãi trong vô thức.

"Hắn ở đâu?" Y gầm lên, hai tay bấu chặt vào người cậu hơn, đôi mắt y hằn lên những tia máu đỏ thẫm.

Jimin nhíu mày im lặng, cậu cảm nhận được có cảm xúc gì đó đang len lỏi trong lồng ngực, đau đớn, ứ nghẹn, khó thở, một cảm xúc không thuộc về cậu.

"Hắn ở đâu?!" Bạch Du lặp lại, túm lấy hai vai cậu lắc không ngừng. Y nói gần như là tuyệt vọng.

Cậu vốn không muốn trả lời, nhưng một nỗi uất ức nghẹn tức trào lên trong cổ họng, cậu bật ra câu trả lời trong vô thức.

"Đã bị ngươi đùa đến chết rồi."

Đây là cảm xúc còn sót lại của Chí Mẫn.

Bạch Du sững sờ, y buông cậu ra, nhìn đăm đăm vào một khoảng không vô định. Thật lâu thật lâu sau, y bỗng cong lưng ôm bụng cười rũ rượi. Hành động không bình thường đó khiến Jimin phải lùi lại mấy bước đề phòng.

Sau tràng cười điên cuồng đến khó hiểu, Bạch Du ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng cậu lại có cảm giác y không phải nhìn mình mà đang nhìn một người khác.

Thế rồi y chẳng nói chẳng rằng gì liền bỏ đi, để lại Jimin đứng ngây người trong sự hoang mang. Mãi đến khi Điền Chính Quốc tiến đến kéo cậu lên xe ngựa, cậu mới hoàn hồn trở lại.

Quá mức đáng sợ!

Từ giờ mà gặp Bạch Du chắc cậu phải chạy xa trăm mét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net