1. Ba mươi đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thành phố phía Nam có một khu phố nhỏ vô cùng phổ thông. Người dân trong khu phố kiếm sống dựa vào những công việc tay chân hàng ngày. Khu phố nghèo nàn, rách nát là tất cả những gì người ta nhận xét về nó. Người lớn không biết chữ, trẻ con không đủ tiền đi học. Người có công việc tốt nhất và được tôn trọng nhất sống trong khu phố này có lẽ là người sống ở căn phòng số 7 của dãy nhà trọ lớn nhất khu phố, Park Jimin.

Jimin là người từ nơi khác chuyển đến, cậu chỉ mới sống ở đây được hai năm. Jimin là thầy dạy nhảy ở một trung tâm nhỏ, thu nhập của Jimin không quá cao nhưng so với những người trong khu phố thì vẫn khá hơn nhiều. Số tiền đó vừa đủ để Jimin trang trải cuộc sống của mình ở thành phố xa xôi, phần còn lại thì cậu gửi về quê cho mẹ và em trai của mình. Sở dĩ Jimin được người dân trong khu phố tôn trọng là vì tính cách hiền lành của cậu, và việc mỗi tuần Jimin sẽ dành hai ngày nghỉ của cậu để dạy chữ miễn phí cho những đứa trẻ trong khu phố.

Jimin cứ như là một đóa hoa sen thuần khiết giữa bùn lầy. Trong một môi trường đầy tệ nạn, giữa những con người thô lỗ cọc cằn vì đồng tiền mà bán mạng kiếm sống mỗi ngày thì Jimin lại có vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách thiện lương nhẹ nhàng khiến người ta quý mến.

Jimin quả thật rất được lòng nhiều người dân trong khu phố này, nhưng Jimin cũng khiến một số người chán ghét mình. Cậu sạch sẽ, cậu thanh cao, thậm chí là không nhiễm một chút bùi trần giữa cuộc sống khắc nghiệt này chứ đừng nói đến sự ảnh hưởng ở nơi có những con người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội.

Trong khu phố có một nhóm người chuyên đi đòi nợ thuê. Người ta gọi bọn họ là đám lưu manh đầu đường xó chợ bởi vì ngoài việc đi đòi nợ ra, bọn họ chỉ biết gây sự đánh nhau. Jimin thường được mọi người nhắc nhở phải tránh xa đám người đó, tuyệt đối đừng dính dáng đến. Đặc biệt là người con trai có mái tóc vàng để dài, xăm kín một cánh tay, Jeon Jungkook.

Người trong khu phố kể rằng Jungkook được sinh ra từ những cuộc hoan lạc của mẹ mình. Cha chẳng rõ là ai, còn mẹ anh mỗi đêm hết đi cùng người đàn ông này lại đến người đàn ông khác. Từng bị rất nhiều người tìm đến đánh đập, tố giật chồng phá hoại gia đình người khác. Năm Jungkook sáu tuổi, mẹ anh đưa về một người đàn ông. Bọn họ sống cùng nhau ba năm. Đến khi Jungkook lên chín, mẹ anh ra ngoài lừa gạt tiền của người ta sau đó cùng người đàn ông kia bỏ trốn, chỉ để Jungkook ở lại.

Jeon Jungkook từ ngày không có mẹ liền bắt đầu dở ra bản tính xấu xa trong máu như mẹ mình. Chỉ mới là một đứa trẻ chín tuổi lại đi ăn cắp, gây sự đánh nhau với rất nhiều người. Jungkook từng đi cải tạo hai năm nhưng đến khi về bản tính vẫn xấu xa như vậy. Đến khi mười sáu tuổi thì bắt đầu đi đòi nợ thuê. Đòi không được liền đánh người ta đến khi trả mới thôi. Lớn thêm tí liền đi trêu ghẹo con gái người ta. Mọi người trong khu phố cảm thấy Jeon Jungkook sinh ra đã dơ bẩn, tính cách con người càng bẩn thỉu hơn.

Jimin nghe xong chỉ gật đầu lấy lệ. Cậu không nhận xét con người qua lời nói. Lúc nghe người ta nói, trong lòng Jimin chỉ có một suy nghĩ đó là một đứa trẻ chín tuổi không cha không mẹ, bị tất cả mọi người xa lánh rốt cuộc phải trải qua cảm giác thế nào chứ.

Cuộc sống này chính là như vậy. Người ta chỉ thấy bề nổi của tản băng. Người ta chỉ thấy cái xấu, lỗi lầm của người khác chứ không thấy khiếm khuyết của bản thân mình. Nhìn thấy lỗi sai của người khác mà không thấy lỗi của bản thân mình thì không phải khôn ngoan mà đó chính là bất hạnh. Có những người, những việc người ngoài sẽ vĩnh viễn không thể hiểu rõ được, vì vậy cho dù là ai cũng không nên phán xét người khác. Thay vì như vậy hãy cố gắng lo cho cuộc sống, câu chuyện của bản thân mình thì tốt hơn.

__

"Này, số 7! Có tiền không?"

Chính là câu nói đầu tiên Jungkook nói với Jimin sau hai năm cậu dọn đến.

Tối hôm đó Jimin vẫn như mọi ngày, tan làm ở trung tâm liền đi một mạch về nhà. Về đến khu phố quen thuộc, cậu quẹo vào con hẻm nhỏ vẫn thường đi để về nhà cho nhanh. Nhưng không biết lại vô tình gặp Jungkook đang bị đám anh em trong nhóm đòi nợ dí đánh.

Jungkook bắt gặp Jimin đang đi về phía mình liền chạy lao đến nắm lấy Jimin kéo vào một bụi cây tối đèn. Jimin giật mình muốn la lên nhưng Jungkook nhanh tay bịt lấy miệng cậu. Đợi đám người kia đi khỏi anh mới lọ mọ bước ra, Jimin cũng đi theo phía sau anh nhìn ngó xung quanh. Chắc chắn không còn ai nữa cậu liền muốn nhanh chóng đi về nhà nhưng Jungkook giật mạnh tay cậu kéo lại.

"Này, số 7! Có tiền không?"

Jimin đau đớn xoa xoa cánh tay một lúc mới nhìn Jungkook hỏi:

"Mượn tiền?"

"Không."

"Vậy anh là đang muốn chặn đường cướp tiền tôi sao?"

Jungkook không trả lời. Jimin nhìn anh mấy chục giây thì thở dài.

"Anh muốn bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu?"

"Tiền mặt chỉ còn chừng này thôi."

Jimin vạch ví ra đưa về phía Jungkook. Anh nhìn nhìn sau đó đưa tay lấy hết rồi mặc kệ Jimin vẫn còn đứng đó nhìn chằm chằm mình.

Vừa về đến cửa phòng đã nghe tiếng bước chân chạy lên cầu thang của cô bé Kim Nari lầu dưới. Cả cái khu phố này chỉ mỗi Nari đi đâu cũng gây động tĩnh lớn như muốn thông báo rằng mình đang đến vậy.

Jimin đi vào, để cửa không đóng. Nari vừa đến liền tự nhiên bước vào nhà cậu nhưng vẫn không quên giúp Jimin khép lại cửa. Vừa vào phòng liền kéo Jimin đến kiểm tra tay chân của cậu. Xoay Jimin hết mấy vòng lại nhón chân lên nhìn vào đầu của cậu. Jimin mệt mỏi đẩy nhẹ Nari ra.

"Em làm gì vậy? Sao lại lên đây, đã ôn bài xong chưa, chỉ còn hai tuần nữa là em thi đại học rồi đó."

Nari đi về chiếc sô pha nhỏ, lười biếng nằm dài ra, bĩu môi.

"Em giải xong đống đề anh đưa rồi, đề ở trường cũng xong rồi. Anh quản chuyện học hành của em còn hơn cả mẹ nữa."

"Ngày mai anh soạn thêm mấy cái để khác cho em, giờ thì em chạy lên đây có gì không?"

Nari nghe hỏi liền ngồi thẳng dậy kéo Jimin đến ngồi cạnh mình.

"Nãy em giúp mẹ đi vứt rác. Thấy Jeon Jungkook chặn đường anh, nó có làm gì anh không?"

"Không có, chỉ bắt anh đưa tiền thôi."

"Rồi anh có đưa không?"

Jimin không trả lời, cậu đưa ví tiền cho Nari. Đi về phía bếp bắt đầu nấu nước sôi để luộc mì. Nari mở vì tiền ra xem sau đó liền lớn tiếng.

"Không còn đồng nào hết, anh đưa hết luôn cho thằng đó hả?"

"Em nhỏ, đừng gọi người ta là thằng này thằng kia. Trong ví anh còn có 30 đô thôi. Kệ đi, mai anh đi rút thêm tiền là được rồi."

Jimin đợi nước sôi, vừa nấu mì vừa nghe Nari nói mình có tiền nên phung phí, sao có thể đưa không người khác như vậy. Cậu mặc kệ Nari cằn nhằn mình. Jimin không phải có tiền nên phung phí, cũng chẳng phải tốt bụng cho không như mấy người trong phố thường khen. Chẳng qua nhìn Jungkook lúc đó, cậu muốn đưa cho anh. Nếu là người khác có lẽ Jimin đã không đưa dù chỉ là một đồng, dù là làm công việc gì, đồng tiền kiếm ra thật sự không dễ dàng. Nhưng Jungkook không giống người khác, Jimin cảm thấy anh không như những tên lưu manh ngoài kia. Bởi vì Jimin từng nhìn thấy những điều mà không ai nhìn thấy.

Nhưng Jimin không biết chỉ vì 30 đô của cậu ngày hôm đó, Jungkook lại mang chấp niệm cả một đời.

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net