10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DoHyun liên tục đấm vào bụng TaeHyung đến khi anh ngã vật ra dưới đất, miệng đồng thời phun ra một ngụm máu. Đôi mắt của anh khép hờ tưởng chừng như mọi thứ xung quanh mờ nhạt không còn đứng yên một chỗ.

Anh cảm giác người mình không còn một chút sức lực nào cả, muốn đứng lên nhưng không thể sau đó hai mắt mờ đi.

Trước khi ý thức dần dần chìm xuống anh đã thấy một thân ảnh cao ráo chạy như bay đến chỗ bọn DoHyun, sau đó mọi thứ tối thui không còn nhìn thấy gì cả...

JungKook chạy đến đá hai tên đang định tiến lại phía TaeHyung.

DoHyun nhìn thấy liền một phen hết hồn.

-Mày... mày đến đây làm gì?

JungKook liếc sang chỗ hắn, mặt mang hầm hầm sát khí. Cậu nắm cổ áo hắn.

-Đụng đến người của tôi, anh chán sống rồi!

-Gì... gì chứ? Chuyện này thì liên quan gì đến mày... hay là nó nói cho mày nghe?-DoHyun lấp bấp vì đối diện với gương mặt đáng sợ của cậu.

-Nói cái gì?- JungKook nghiến răng, thấy TaeHyung bị đánh bầm dập nằm dưới đất lòng cậu sôi như lửa đốt, xót xa không thôi.

DoHyun chợt nhớ ra thứ mà mình đang giữ nét mặt nhanh chóng thay đổi đưa điện thoại cho JungKook xem.

Cậu cũng không do dự giựt lấy xem. Trong màn hình là cảnh ngày hôm bữa tiệc cậu hôn anh trong phòng y tế.

-Kim TaeHyung vì sợ ảnh hưởng đến mày nên suốt một tuần nay bị tao hành hạ cũng không tham trách, ban nãy bị đánh còn không dám đáp trả, hai đứa mày sức nặng tình thâm khiến tao thật cảm động!- DoHyun vỗ lên vai JungKook, nhìn nét mặt đờ đẫn của cậu hắn cứ nghĩ là do cậu sợ hãi khi coi clip.

-Nếu mày yên lặng rời khỏi đây xem như không biết chuyện gì tao sẽ để yên không tung nó ra, và cũng đừng nhúng mũi vào chuyện giữa tao và thằng nhãi kia nữa!-DoHyun gằng giọng, cháu đích tôn của tập đoàn Wings thì sao chứ? Cũng nể nang cậu trước đây chưa bao giờ sinh sự hay tỏ vẻ trong trường nên mới tha cho cậu thôi.

Nhưng không, hắn hoàn toàn sai rồi. JungKook cầm chiếc điện thoại đập mạnh xuống đất khiến nó vỡ toan khi DoHyun vừa dứt lời. Hắn ngạc nhiên cùng phẫn nộ hét lên.

-Mày bị điên rồi sao?

-Anh nghĩ là những thứ này có thể uy hiếp được tôi? Nói cho anh biết, tôi sẽ không để yên chuyện này và nếu như anh còn động vào TaeHyung một lần nữa thì anh chờ đến ngày nhà anh phá sản đi!- JungKook ghì chặt áo hắn rồi buông thật mạnh khiến hắn ta té xuống đất. DoHyun nghe đến chuyện đó hốt hoảng, hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện đó, kì thực với gia thế của JungKook lúc bấy giờ chỉ cần búng tay cũng có thể sẽ khiến kinh tế nhà hắn khó khăn.

JungKook đi đến chỗ TaeHyung, cậu xô mạnh những tên đứng gần đó rồi bế TaeHyung lên. Khuôn mặt bầm tím của anh, môi còn bị rách tứa máu mê man dựa vào ngực cậu khiến cậu đau lòng. Tại sao phải làm như thế chứ?

Cậu bế anh ra xe đang đợi ở trước cổng rồi trở về nhà của cậu. Tài xế cũng cảm thấy kì lạ khi hôm nay cậu chủ đưa một người lạ lên xe

-Mau trở về nhà nhanh nhanh!- JungKook lên tiếng.

-Vâng!- Tài xế đáp.

Sau khi trở về nhà thì người làm trong nhà cũng một phen hết hồn. Hôm nay cậu chủ mang người lạ về nhà mà còn bế kiểu công chúa như thế chắc chắn người này rất quan trọng với cậu chủ.

JungKook đỡ anh vào phòng của mình rồi đặt anh nằm trên giường. Cậu sai người làm đem bông băng thuốc đỏ vào để cậu tự tay chăm sóc cho anh, cậu không muốn con tì nữ nào chạm vào anh cả.

Trong mê man. TaeHyung tự dưng nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ đang chơi ngoài vườn, một khu vườn rộng rãi, một cậu bé thì nét mặt rất vui vẻ còn cậu bé còn lại thì không có biểu hiện gì nhiều nhưng vẫn chơi đùa cùng cậu bé kia. Cả hai chơi cùng nhau cho đến khi cậu bé ít nói bị té xuống đất trày một chỗ ở đầu gối, dù thế nhưng cậu bé đó không hề khóc hay nháo chỉ khẽ kêu lên. Cậu nhóc vui vẻ kia dù không bị té nhưng thấy như thế liền mếu máo chạy đến hỏi hang cậu bé ít nói kia sau đó mang thuốc ra sức cho cậu rồi dùng băng keo cá nhân dán lại.

TaeHyung không biết là mình đang hồi tưởng lại hay là đang tưởng tượng ra. Cho đến lúc lờ mờ tỉnh dậy mới thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi sang trọng và xa lạ.

Còn có kế bên JungKook đang ngồi cạnh nhìn mình.

-Cậu...- TaeHyung hốt hoảng ngồi bật dậy nhưng sau đó bị cơn đau nhứt ở bụng do bị đánh lúc chiều khiến anh nói không ra hơi.

-Không cần cố! Nằm nghĩ đi!- JungKook thở dài rồi kê gối cho anh dựa vào giường rồi mới nói tiếp- Chúng ta đang ở nhà tôi và đây là phòng của tôi, lúc anh vừa ngất xỉu tôi đã đến!

TaeHyung lẳng lặng nghe sau đó cúi đầu. Lại một lần nữa để cậu ta cứu mình.

-Cảm ơn cậu!- TaeHyung lí nhí nói- Cậu cứu tôi không biết bao nhiêu lần!

JungKook nhìn anh rồi nói.

-Anh cũng đã cứu tôi đúng chứ?

TaeHyung ngước lên. Nghe cậu nói như thế, anh biết là DoHyun đã cho JungKook biết chuyện.

-Tại sao anh lại làm thế? Là vì tôi?- JungKook ngồi lên giường nhìn sát anh. TaeHyung hơi ngửa ra sau, cậu ta có cần ngồi sát như thế?

-Tôi... tôi... tôi sợ cậu bị giống như JiMin...

- Giống JiMin?

- JiMin vì chuyện kia bị đăng lên mạng đã bị mọi người xa lánh và ngay cả gia đình cũng thế! Tôi biết cậu ở trong gia đình quyền quý nhưng bị áp đặt cũng không có vui sướng gì nên tôi không muốn cậu phải bị mọi người xa lánh... ưm...

Chưa nói hết câu JungKook đã vòng tay qua eo anh rồi hôn môi. TaeHyung cả kinh, hai tay muốn đẩy JungKook nhưng sức còn yếu nên không thể làm gì được. Lúc ở phòng y tế do anh bị thuốc mê chi phối không cảm nhận được gì nên bây giờ lại thấy xúc cảm dâng lên ào ạt

Khuôn mặt phóng đại của JungKook trước mặt anh, lông mi dày rũ xuống say đắm hôn anh khiến cũng bị hấp dẫn theo. TaeHyung từ từ nhắm mắt lại để JungKook hôn , hai tay anh vịnh trên cánh tay rắn chắc của JungKook đang ôm eo mình. JungKook cho lưỡi vào trong khoang miệng của anh, càn quét xung quanh rồi mút lấy cái lưỡi rụt rè của anh khiến anh khẽ run, trước đây anh có hôn vài cô nhưng chỉ là bobo bên ngoài còn bây giờ trực tiếp lưỡi trao lưỡi thế này trong lòng anh dâng lên cảm xúc khó tả.

Lát sau do hôn hơi cuồng nhiệt nên đụng vào vết thương trên miệng TaeHyung khiến anh kêu lên "A!"

JungKook lập tức dừng lại lấy tay chạm lên môi anh, động tác hết sức dịu dàng.

-Còn đau sao?

TaeHyung không nói, anh khẽ gật đầu.

-Xin lỗi!- JungKook nói.

Trước đây đã quen thấy dáng vẻ lạnh lùng của cậu ta nay lại thấy cậu ta ôn nhu như thế anh không khỏi bối rối ,huống hồ gì cậu ta vừa mới hôn anh. TaeHyung chẳng biết vì lí do gì mà anh luôn trở nên vô lực yếu đuối khi ở trước mặt thằng nhóc này.

Thấy mặt anh ngày càng đỏ, JungKook tiếp chuyện.

-Từ nay anh không cần quan tâm đến cái video kia nữa! Cũng đừng nghe theo lời anh ta! Tôi sẽ không sao đâu anh đừng lo!

-Cậu không sợ làm mất mặt gia đình sao?

-Không!- JungKook đáp- Bây giờ anh nghĩ ngơi đi, chút nữa tôi chuẩn bị xe đưa anh về nhà.

-Không cần đâu! Tôi đi xe bus được rồi! Phiền cậu quá!- TaeHyung nghĩ đã được cậu mang về đây chăm sóc còn nằm hẳn trên giường người ta lại còn để người ta đưa về. Phiền hà thì thôi rồi.

-Không sao! Nếu anh không chịu thì đêm nay ở lại đây cũng được!

- Được được tôi chịu!- TaeHyung lia lịa gật đầu. Môi JungKook hơi nhếch lên, cậu xoa đầu anh rồi sau đó bước ra cửa đi đâu đó.

TaeHyung lấy tay ôm hai má, rốt cuộc từ lúc chuyển qua ngôi trường này đến giờ cuộc sống của anh bị đảo lộn tùng phèo mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC