3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay TaeHyung đi làm thêm ở ngoài quán Coffe Bay. Thật tình thì ngoài học phí đóng tiền học ra ông Cha chẳng cho anh thêm cắt nào cả nên anh phải lăn lộn kiếm tiền sài. Được cái quán này khá ưu ái anh vì nhờ anh mà khách đến khá nhiều mà đa phần là khách nữ.

Anh cũng biết điều đó nên đòi lương cao cao một chút.

Cũng như mọi ngày, bưng bê, lau dọn và oder cho khách. Thế nhưng trời xui đất khiến lại gặp bọn KiJoon. Hoặc có thể là bọn chúng cố tình đến gặp anh vì vụ trong canteen.

Anh lãng đi để cho người khác oder cho bọn nó. Lát sau nước làm xong thì quán đông nên anh đành phải bưng ra phục vụ.

KiJoon ngồi rung chân nhìn anh đi đến, mặt không khỏi nham nhở.

Anh cũng chẳng để ý lắm chỉ bưng nước đến rồi đi. Bọn nó cũng ngồi yên không nói rằng để yên cho anh bưng nước.

Nhưng chắc chắn là cũng chẳng có gì tốt lành.

Mọi thứ vẫn bình thường cho đến năm phút sau KiJoon để cái li cạnh mép bàn và hất nhẹ. Cả li cafe đổ hết xuống sàn.

Thằng tiếp theo trong đám đó thì giả bộ hất đổ nước lên ghế. TaeHyung tức giận đi đến.

-Mày đang làm gì thế hả?

-Ô! Chỉ là lỡ tay thôi mà!

Nó nói rồi tiếp tục lấy li nước lên đổ xuống bàn trước mặt anh, nước cafe văng tung tóe ra cả giày của anh.

Anh không tức vì nó làm nhục mình trước đám đông. Mà là nó làm như thế nhân viên ở đây sẽ dọn rất cực. Quán này không phải nhỏ nên mọi người ai ai cũng làm việc mệt mỏi còn gặp thêm chuyện này, mà nó thì chỉ cần vung tiền ra là được.

TaeHyung tức giận nắm lấy cổ áo nó.

-Tao cảnh cáo mày, biến ra khỏi đây!

-Mày nên nhớ mày là nhân viên ở đây, mà nhân viên thì không được ngược đãi khách!

Lúc đó quản lí trong quán chạy ra.

-TaeHyung! Cậu đang làm gì vậy?

Anh ta chạy đến giựt tay TaeHyung ra khỏi cổ áo nó.

-Thực xin lỗi quý khách !

-Anh xem lại nhân viên của anh đi!

-Tôi thực lòng xin lỗi quý khách! Để tôi đưa quý khách sang bàn khác ngồi!

Người quản lí mời bọn chúng đi, KiJoon thì nhìn anh với ánh mắt thách thức.

TaeHyung thở dài. Cái bọn con ông cháu cha này có ngày anh sẽ dạy bọn nó một bài học.

Sau chuyện hôm đó anh quản lí cũng bỏ qua cho cậu vì đây cũng là lỗi của bọn KiJoon nên tạm thời anh vẫn chưa mất việc.

TaeHyung biết anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi và anh phải luôn nhẫn nhịn tất cả mọi người bởi vì họ có tất cả còn anh thì không. Anh sống ở mái ấm thiếu thốn tình thương và điều đó biến anh trở thành một đứa bất cần. Chuyện lúc nhỏ anh vẫn nhớ, anh vẫn nhớ là mình từng là cháu trai đích tôn của Wings và ba anh mất sau đó thì anh và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà. Tuy nhiên anh không hề biết lí do mà mình và mẹ bị đuổi đi, anh chỉ nghĩ tại sao ông nội lại quá vô tâm như vậy.

Anh có lúc đi đến trước cửa tập đoàn Wings nhưng rồi lại rời đi. Anh cũng không hiểu mình nghĩ gì.

Cũng như mọi ngày. Sau khi tan học, anh xách balo ra về.

Đang đi trên đoạn đường vắng trong hẻm thì anh bị bọn KiJoon bủa vây.

-Dạo này tao thấy mày có vẻ xấc xược hơn trước! Hình như mày không hiểu vị trí của mày thì phải?

KiJoon vuốt cầm nó nói.

-Tụi mày dai như đỉa đói thế?- TaeHyung không sợ. Anh chỉ bực mình và thấy phiền phức.

-Chính vì quá ngứa mắt khi nhìn thấy một đứa dơ bẩn như mày luôn xuất hiện trước mặt tao!

TaeHyung cười nhạt.

-Tao vốn dĩ chưa bao giờ cho mày lọt vào tầm mắt của tao, nên cũng chưa bao giờ thấy khó chịu! Chỉ có mày hết lần này đến lần khác như một con chó điên cắn lấy tao không buông?

-Mày...- KiJoon tức giận nắm lấy áo anh, anh cũng nhìn nó với ánh mắt đầy thách thức.

Sau đó nó cười hắt ra

-Tao đáng ra nên thấy thương cảm cho mày! Mẹ của mày chắc chỉ là một con đàn bà chửa hoang đẻ ra thằng con rác rưởi như mày tồn tại trên đời! Chậc chậc thật là thương cảm!

TaeHyung lúc này tức giận tột độ. Anh nghiến răng giật mạnh tay nó ra rồi đấm thật mạnh vào mặt nó.

-Tao cấm mày đụng vào mẹ của tao! Mày nghĩ là mày tốt lắm? Cũng chỉ là thứ đu bám hư danh của cha mẹ mày thôi, tao thấy mày chính là thằng vô dụng, ngu dốt!

KiJoon lau vết môi rồi cũng bay vào đánh anh. Anh né những cú đấm của nó rồi giơ chân đá vào bụng khiến nó té nhào, sau đó bọn đàn em của nó cũng bay vào tấn công anh.

Anh lần lượt đánh hạ từng đứa nhưng do chúng quá đông nên anh không thể né tránh được những cú đánh lén sau lưng.

Một thằng trong đám đá mạnh vào lưng anh. TaeHyung ngã nhào xuống đất, bọn chúng lợi dụng thời cơ túm lại đá liên tiếp vào người anh. Miệng anh phụt máu vì liên tục vị đá vào lưng và mặt nhưng anh nhìn thấy có cây gỗ gần đó, nhanh chóng dùng hết sức chộp lấy cây gỗ dài đánh vào người bọn chúng thật mạnh.

Anh điên cuồng giơ cây gỗ đánh vào người bọn chúng, đến khi KiJoon từ đau rút ra một cây dao đâm vào tay anh rạch một đường dài.

Anh hốt hoảng đánh cây gỗ về phía đầu của KiJoon khiến nó ngã ra ngất đi...

.
.
.
.
.
.
.
.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp hoặc gọi lại sau!"

-Hajzzz!- SeJin thở dài vì không thể liên lạc được với TaeHyung.

Vừa xoay ra cửa đã thấy người ngợm anh dính đầy máu bước vào.

-Trời đất! Mày làm cái gì để ra nông nổi này?

TaeHyung không nói, chỉ cười gượng rồi ngồi khuỵa xuống nền nhà.

SeJin hốt hoảng nhìn vết thương trên tay anh. Trước đây anh có hay đánh lộn nhưng cùng lắm cũng chỉ là bầm vài chỗ trên mặt nhưng lần này lại bị thương nặng như thế thật đúng là không đơn giản.

-Là ai đã đánh mày? Mau nói?- Ông lay người TaeHyung nhưng anh không chút sức lực nào nữa chỉ tập trung vào hơi thở của mình.

Ông đỡ anh vào nhà rồi nằm xuống sau đó gọi bác sĩ đến sát trùng và băng bó vết thương.

Sau khi vị bác sĩ rời đi, SeJin mới bưng tô cháo vào.

-Mau ngồi dậy ăn!

Anh nghe thấy liền nhăn mặt, ngồi dậy tựa lưng vào tường.

Tô cháo thịt bầm nghi ngút khói trước mắt khiến anh bật cười.

-Mày cười cái gì?

-Sống 9 năm trời ở đây rồi bây giờ con mới thấy chú đối tốt với con như vậy!

-Tao chỉ sợ mày chết rồi lại phiền phức đến tao thôi! Đừng nói nhiều mau ăn đi!

TaeHyung nhận lấy rồi múc từng muỗng ăn. Ăn xong anh nhìn ông.

-Ya! Chú nấu ngon thế này còn bắt con nấu ăn là sao?

-Thế mày tính ăn ở không à? Lớn rồi! Có dụng một chút đi!

-Xì!- anh chề môi rồi tiếp tục ăn cháo. SeJin nhìn anh chật vật ăn, mới lên tiếng.

-Mà này!

TaeHyung đang ăn liền nhìn ông.

-Hử?

-Là ai đã làm mày ra nông nổi này?

-Chú muốn biết để làm gì? Trước đây chú đâu hỏi?- Anh nhíu mày.

-Lần trước thì không sao! Nhưng lần này mày bị thương nặng như vậy tao phải biết bọn nó là ai mới xử được!

-Chú làm con cảm động thật!- Anh mỉm cười vỗ tay vài cái.

-Cảm động cái mông! Tao đây là kiếm bọn nó tìm lại tiền thuốc mang thuê bác sĩ!- SeJin gõ đầu anh nhưng không mạnh lắm.

-Chú lúc nào cũng tiền tiền!- TaeHyung giả vờ mếu. Anh cũng thấy vui vì dù sao ông Cha cũng đã lo lắng cho anh như thế.

Sáng hôm sau dù được SeJin cho phép nghỉ học anh vẫn muốn đi vì hôm qua anh đã đánh ngất thằng KiJoon. Anh không muốn liên lụy đến SeJin nên muốn lên trường một mình giải quyết.

Đúng như anh nghĩ. Hôm sau lên trường đã nhận được tin KiJoon đang nằm bệnh viện và bọn đàn em của nó tố cáo với nhà trường. Anh đã bị dán thông báo mang ra hội đồng kỉ luật.

Anh ngồi trên một cái ghế trước mặt các nhà thầy cô và hiệu trưởng cùng phụ huynh của KiJoon kế bên là bọn đàn em mặt mày bầm dập.

-Học sinh Kim TaeHyung em có biết là em đã gây ra chuyện gì không?

Anh im lặng không trả lời.

-Thật không ngờ một học sinh cấp ba lại có thể cầm cây đánh bạn đến chảy máu ngất xỉu, đúng là không có giáo dục đàng hoàng tử tế mà trở nên hư hỏng!- Mẹ của KiJoon tức giận nhìn anh.

-Em mau nói gì đi!

-Đầu tiên, em xin lỗi vì đã đánh vào đầu của KiJoon nhưng đó chỉ là trường hợp phòng thân thôi! Em là người bị bủa vây và tấn công trước!

Mẹ của KiJoon bật cười khinh bỉ

-Đã đánh bạn ra nông nổi như thế còn có thể ăn nói tráo trở như vậy được?

-Em nói là em bị tấn công trước? Chuyện này là sao?- Thầy hiệu trưởng nhìn sang bọn đàn em của KiJoon. Bọn chúng giật mình thừa nhận nhưng một trong số đó vội mạnh miệng nói.

-Bọn em chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu ấy chính là người đã ra tay đánh KiJoon trước ấy ạ!

-Thấy chưa! Tôi nói nào sai! Chính vì chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ không được dạy dỗ đàng hoàng tử tế nên mới cư xử côn đồ như thế! Đã vậy còn không biết tỏ ra hối lỗi! Tôi yêu cầu nhà trường hãy nhanh chóng xử phạt thật nặng cậu ta!

-Kim TaeHyung ! Hãy mau cúi đầu xin lỗi phụ huynh của KiJoon và hứa sẽ không tái phạm nữa thì tôi sẽ giảm nhẹ hình phạt cho em!- Hiệu trưởng nâng gọng kính nhìn anh.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi ngước lên.

-Em đã xin lỗi vì đã đánh vào đầu của KiJoon nhưng em đã nói là em tự vệ! Sở dĩ em phải dùng đến bạo lực trước là vì cậu ta liên tục dùng những lời lẽ xúc phạm em! Em cảm thấy mình không cần phải hối lỗi theo cách đó!

-Kim TaeHyung! Nếu em không chịu hối lỗi tôi sẽ đuổi học em!- Hiệu trưởng đập bàn, hơn ai hết ông ta là người không muốn động vào nhị vị phụ huynh của KiJoon vì họ chính là cổ đông lớn của ngôi trường này.

TaeHyung vẫn kiên quyết nhìn họ mà không làm theo lời hiệu trưởng nói.

Mẹ KiJoon tức giận đứng dậy.

-Tôi rất mệt mỏi chuyện này rồi! Mong nhà trường hãy có lối xử lí thích đáng, nếu con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì các người cũng không yên đâu!- Nói rồi bọn họ bỏ ra ngoài mà không quên lườm anh.

Anh cười nhạt.

Cuối cùng anh đi đến văn phòng của trường rút hồ sơ và vào lớp xách cập ra về. Có vẻ như bọn con gái trong trường cũng biết chuyện nên đã dán giấy note khắp bàn của anh.

"Bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm, huhu!"

"Kim TaeHyung, cậu nhất định phải mạnh khỏe!"

"tạm biệt oppa! Hy vọng sẽ sớm gặp lại anh!"

"OPPA TT_TT tại sao lại như thế chứ?"

....

TaeHyung bật cười. Anh cũng có sức ảnh hưởng thế sao?

Anh xách balo rời khỏi trường không chút lưu luyến hay nhìn lại. Vốn dĩ anh đã không có kỉ niệm nào tươi đẹp ở đây cả.

Khi trở lại mái ấm và nhìn thấy SeJin đang tưới cây trong vườn, anh nhẹ nhàng đẩy cửa rào đi vào.

SeJin thấy anh bước vào thì tắt nước rồi lại thở dài nườm nượp.

Thằng nhóc này đúng là không thể nào dạy dỗ nổi.

TaeHyung cúi đầu còn ông thì ngước mặt lên trời mệt mỏi thở dài.

Những ngày sau đó anh không khác gì một con sen. Vì không đi học nên phải làm việc nhà gấp đôi, còn được tặng thêm một gói lèm bèm mỗi ngày của ông cha khiến anh lùng bùng lỗ tai.

Anh biết việc anh bị đuổi học gây ra sự buồn bực đối với ông nên vì thế mà anh vẫn kiên trì lắng nghe và làm việc không đáp trả.

SeJin có gợi ý bảo anh đi tìm trường khác học nhưng anh không muốn vì bây giờ anh không hề có hứng thú gì trong việc học hành cả.

Cứ vậy làm con sen thôi. Chuyện tương lai để sau này tính vậy!

Anh cũng nói thế với SeJin và bị ăn ngay mấy cái tát vào đầu. Cái thằng trời đánh không biết lo lắng cho cuộc đời. Ông nghĩ vừa thương lại vừa tức.

Cái ngày chín năm trước anh được đưa vào đây sau khi tang mẹ, ông bàng hoàng khi thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh. Tám tuổi, đủ để nhận thức tất cả những chuyện kinh khủng đã xảy ra với anh vì thế mà dù lớn lên ngỗ nghịch thế nào ông vẫn luôn mong anh ăn học đàng hoàng để không phải sống khổ nữa. Nhưng cái thằng nhãi ranh này mãi không thông sáng được cái bộ não.

Mọi chuyện vẫn diễn ra. Anh vẫn ăn đủ ngày ba bữa và nô đùa nấu ăn cùng bọn trẻ dù công việc nhà làm quài cũng không hết.

Giây phút ấy chỉ hòa bình cho đến khi có một người đàn ông ăn vận sang trọng đứng trước cửa mái ấm tìm anh và SeJin.

-Tôi là người bên hội hỗ trợ cho các trẻ em khuyết tật và mồ côi!

Ông ta nói rồi đưa danh thiếp cho SeJin. Mặt ông sáng hẳn lên nhìn người đàn ông trước mặt.

-Hóa ra cậu là người tôi đã liên lạc ngày hôm đó?

-Vâng ! Đúng ạ!

-Rốt cuộc chuyện này là gì thế chú?- TaeHyung ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

"BỐP"

Một quả tát vào đầu.

-Cái thằng! Thấy người lớn không biết chào hỏi?

-Vâng chào chú!- TaeHyung ôm đầu cúi chào người trước mặt.

-Không cần khách sáo! Tôi đến đây sau khi đã được hội đồng duyệt về trường hợp của cậu Kim TaeHyung đây!- Ông ta quay sang SeJin.

-Nói vậy là bên các anh đã đồng ý?-SeJin vui hẳn lên quay sang nhìn TaeHyung cười tươi trong khi anh vẫn chưa hiểu cái mô tê gì.

-Đúng vậy! Không những thế chúng tôi đã lựa ngôi trường tốt nhất hiện nay để cậu Kim TaeHyung có một môi trường học tập thật tốt!

-Cụ thể đó là trường nào?- SeJin nghe thế mừng rơn.

-Đó là trường Sopa, đây là ngôi trường đã đào tạo rất nhiều nhân tài và cũng là ngôi trường tốt của Hàn Quốc!

-Khoan Khoan khoan đã ! Rốt cuộc hai người đang nói về vấn đề gì?- lúc này anh không thể im lặng nữa.

-Đây chính là người bên hội tương trợ, ông ấy đã duyệt cho hoàn cảnh của mày và mày được cho vào học ở trường Sopa!- SeJin vô cùng vui mừng.

-Tại sao con chưa nghe chú nói gì về chuyện này?-TaeHyung nhíu mày.

-Nếu tao nói thì mày có đồng ý?

-Nhưng mà...

-Không nhưng nhị gì hết, có trường tốt học là được!

-Thế còn học phí! Chắc chắn chú sẽ không cam nổi! Trường đó đào tạo hẳn nhân tài cơ đấy!- TaeHyung cố tìm lí do lấp liếm.

Nghe đến đây SeJin cũng đâm chiêu hẳn.

-Cháu yên tâm! Học phí của cháu sẽ được tài trợ toàn bộ, cháu chỉ cần chăm chỉ học tập là được!

-Thấy chưa! Đã bảo là tài trợ hết!- SeJin huých vào vai anh.

-Nhưng...

-Không nhưng nhị nữa! Có trường tốt học thì mày phải biết thân phận đi chứ?- nói rồi ông quay sang người kia- Khi nào nhập học ạ?

-Tuần sau là có thể đến trường nhập học rồi!- ông ta lấy ra một vài giấy tờ đưa cho SeJin- Ngày mai anh cứ đến trường đưa thứ này đến văn phòng kèm theo hồ sơ của cậu ấy người ta sẽ sắp xếp lớp và phát đồng phục cho cậu ấy!

-Vâng!- Ông nhận lấy.

-Bây giờ tôi phải đi! Chào anh! Chào cháu!- Ông ta đứng dậy cúi chào. Hai người cũng cúi chào lại rồi sau đó ông ta rời đi.

Trong lúc anh đang đăm chiêu thì lại bị đánh cái bốp vào lưng.

-Ui da!

-Đã có trường tốt học thì liệu hồn mà ăn học cho đàng hoàng!

-Tại sao chú lại tự ý quyết định cuộc đời con vậy?

-Mày đang ăn cơm của ai? Lèm bèm cái gì?

-Chỉ giỏi mắng người ta!

-Còn trả treo? Mau đi rửa chén!

-Vâng!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC