48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cái gì????- TaeHyung vừa vào phòng làm việc, vừa đặt mông ngồi xuống cái ghế trong phòng làm việc của mình thì bổng nghe thư kí báo tin dữ.

TaeHyung không nghĩ ngợi lập tức gọi điện thoại cho JungKook.

Bên đầu dây rất lâu sau mới chịu nghe máy.

-Cậu rốt cuộc là làm gì vậy??- TaeHyung nói như muốn hét vào điện thoại khi JungKook vừa nghe máy.

-Em đã nói rồi mà! Em sẽ trả lại những gì vốn dĩ thuộc về anh! Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra sớm thôi! Anh hãy đến dự nhé!- JungKook nói rồi cúp máy mà không để anh có cơ hội nói thêm câu nào.

TaeHyung nhăn nhó nhìn chiếc điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc.

Vậy là JungKook đã làm thật sao? Cậu đã bán hết tất cả các cổ phần của mình trong Wings cho Victory. Dù Soo In cũng có một phần cổ phần trong Wings nhưng so với JungKook là không đáng kể, chỉ cần cuộc họp cổ đông diễn ra thì xem như là Wings hoàn toàn thuộc về tay anh, thuộc về Victory. TaeHyung cũng không thể ngờ JungKook đã thật sự làm đúng như lời nói.

Tin này chắc chắn sẽ lan trên khắp các báo đài nhanh thôi.

TaeHyung cắn môi.

Đúng là dù mọi chuyện theo đúng như kế hoạch mà anh đã vạch ra nhưng lúc này anh lại không thể vui nổi. Trong lòng bổng cảm thấy vô cùng nặng nề.

-----------------

Đúng như dự đoán của TaeHyung. Thông tin ấy đã được đưa lên khắp các báo đài. Mà JungKook đã làm việc này một cách vô cùng âm thầm.

Đó cũng là cú shock lớn đối với nhiều người.

Lúc này tại nhà của TaeHyung.

-Mọi người thấy sao về việc này?-TaeHyung khoanh tay dựa người trên ghế sofa.

-Em không ngờ là Kim JungKook lại làm như vậy? Có lí do gì sao??- Hanna lắc lắc đầu nói.

-Lúc đầu anh còn cho rằng cậu ta đang bàn tính âm mưu nào đó! Nhưng làm sao được chứ? Nếu cậu ta giao toàn bộ Wings cho TaeHyung thì trong tay cậu ta đâu còn gì nữa?

Ai cũng đang thắc mắc về hành động kì lạ của JungKook. Duy chỉ có TaeHyung và JiMin thì lại suy nghĩ theo hướng khác.

Sau đó bổng dưng YoonGi đứng lên đi vào phòng làm việc và lấy ra một tập hồ sơ.

-Hyung đã điều tra như em yêu cầu!- YoonGi đưa đến trước mặt TaeHyung.

Anh đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem, trong lúc đó YoonGi vẫn nói tiếp.

-Đúng như em nói! JungKook không phải là con ruột của ba em! Em và cậu ta không hề có máu mủ ruột thịt!

-Sao?????- Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc trừ TaeHyung và YoonGi.

-Tại sao lại có chuyện này được!

-Theo những gì hyung tìm hiểu được! Trước đây bà ta theo đuổi ba em nhưng ba em không chấp nhận nên có lần bà ta đã hẹn ba em vào một quán rượu chắc chắn là để gài bẫy ba em! Nhưng sau đó thì bọn họ lại không làm gì cả! Bà ta cũng không mang bầu sau đó! Thời gian bà ta đi khám thai chính là lâu sau đó và đi cùng Lee Jae Hyuk, ba ruột của JungKook. Sau khi JungKook được vài tuổi bà ta đã dắt cậu ta bỏ đi biệt xứ!

-Thật không ngờ...- Hanna ôm trán- Trông bà ta quý phái như thếthật không ngờ lại là loại người thủ đoạn như thế!

-Bây giờ thì JungKook có lẽ đã biết mọi việc mà bà ta làm trước đây! Duy chỉ có việc này là cậu ta không biết!- TaeHyung trầm ngâm nói.

-Vậy là suốt thời gian qua cậu ta không biết việc làm của Soo In sao?- JiMin nói.

-Chính vì như thế nên cậu ta đã hẹn mình ra và quỳ dưới chân mình như thế!

-Mwo? JungKook quỳ dưới chân anh sao?- Hanna lại thêm ngạc nhiên.

TaeHyung chỉ khẽ gật đầu. YoonGi thì cụp mắt.

-Nhiệm vụ của anh đã xong! Anh về JG đây!- Nói rồi YoonGi đứng lên bỏ đi.

JiMin và TaeHyung nhìn nhau.

-Hyung ấy...-JiMin xót xa nhìn theo anh trai.

-Hanna à phiền em một chút! Anh có việc muốn nói với JiMin!

-Không sao! Vậy em đi trước!- Hanna cười hiền một cái rồi đứng lên rời đi.

Sau khi Hanna rời khỏi phòng khách thì JiMin lập tức quay sang.

-Cậu có thấy có gì đó kì lạ ở đây không?

TaeHyung bần thần một chút mới nói.

-Mình cũng khômg biết! Chỉ là mình cảm nhận được, JungKook chắc chắn là đã có nổi khổ tâm nào đó!

-Mình cũng từng nghĩ giống cậu nhưng còn chuyện cậu ta đã biết cậu là con của bác Kim mà vẫn cố tình chơi đùa với cậu?

-Đó mới chính là mấu chốt đó JiMin! Bây giờ nghĩ lại, thời gian đó JungKook đột nhiên nói với mình lên công ti cùng mẹ có việc, sau lần ấy trở đi cậu ấy trở nên khác hẳn, bỗng dưng lao vào bia rượu, ăn chơi rồi còn lạnh nhạt nói ra những lời đó? Nếu vốn dĩ cậu ấy là như thế thì có lẽ mình đã có thể cảm nhận được từ lâu nhưng đằng này khoảng thời gian mình ở bên cạnh cậu ấy không hề có biểu hiện gì của người thích rượu bia cả!

-Nói mới để ý! Trước giờ cậu ta mang tiếng gương mẫu trong trường? Đột nhiên bê tha như thế, mà Soo In lại để im chuyện đó sao? Lại còn sau lần đó mang cậu ta đi du học?- JiMin vuốt cầm.

TaeHyung nhắm mắt thở ra.

-Dù là vì cậu ấy, vì mẹ cậu ấy mà mình đã trải qua quãng thời gian sống không bằng chết, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cậu ấy đã thật sự bị Soo In gài bẫy, đã bất đắc dĩ nói những lời đó với mình,đã cố che giấu cảm xúc rằng cậu ấy vẫn yêu mình... mình lại thấy rất vui?

-Thì mình đã nói với cậu rồi! Tất cả là vì cậu vẫn còn yêu cậu ấy!-JiMin nói rồi nhìn đi nơi khác.

-JiMin xin lỗi... thực xin lỗi...- Anh biết JiMin thấy buồn là vì đến cuối cùng anh cũng không thể chấp nhận tình cảm của YoonGi. Nếu bản thân anh là JiMin chắc chắn anh cũng sẽ rất giận mình.

-Sao cậu lại phải xin lỗi mình chứ? Tình cảm là thứ mà đâu phải ai cũng có thể kiểm soát được! Chỉ là... nhìn YoonGi hyung như thế mình thấy đau lòng quá!

-Mình vẫn còn chưa biết rõ mọi chuyện là như thế nào mà! Mình không phải là một đứa hồ đồ chỉ nghĩ cho bản thân đâu!- TaeHyung nắm tay JiMin an ủi.

Cả hai chỉ nhìn nhau mỉm cười.

----------------------

Không cần phải bàn đến, sau khi biết chuyện mà JungKook đã làm. Soo In đã nổi cơn thịnh nộ.

Bà ta la hét,đập phá đồ đạc trong nhà đòi người làm phải gọi JungKook về nhà ngay lập tức.

Nhưng JungKook nhất quyết không trở về, phần vì cậu còn rất nhiều việc phải giải quyết phần vì cậu không muốn đối mặt với bà lúc này sau khi biết hết tất cả những gì mà bà đã làm.

Soo In gào thét đến nổi mất hết sức lực. Đồ đạc trong nhà cũng bị bà đập tan tành, trên người bà còn có vài vết thương do bà tự gây ra.

Dù khỏe mạnh đến thế nào thì bà cũng đã lớn tuổi. La hét như thế khiến bà mất nhiều sức mà ngất đi. Người làm sau khi cố gắng can ngăn nhưng không thể cuối cùng khi bà ngất đi đã hoảng hồn đưa đi cấp cứu.

-Có thật sự là cậu muốn làm như vậy? - YoonGi biểu cảm lạnh nhạt nhìn JungKook.

JungKook gật đầu không suy nghĩ.

-Tôi muốn trả lại hết tất cả những gì thuộc về anh ấy, tôi sẽ mở một cuộc họp báo và nói với họ rằng TaeHyung mới chính là người thừa hưởng hợp pháp tập đoàn Wings!

-Tại sao cậu lại quyết định làm như vậy?- YoonGi vẫn thế, vẫn không có biểu cảm đặc biệt nào.

JungKook chỉ cúi đầu cười nhạt.

-Vì ngoài việc đó ra tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa! Tôi nghĩ sau khi hoàn trả mọi thứ cho anh ấy, tôi sẽ biến mất và không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa! Anh sẽ không còn lí do gì để phải trả thù hay là mang nặng trong lòng vì chuyện năm xưa nữa! Lúc ấy anh ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới mà vốn dĩ anh ấy nên có!

-Cậu đúng là thằng hèn!- YoonGi cười nhếch môi.

JungKook im lặng không đáp.

-8 năm trước cậu đã trốn chạy một lần! Bây giờ cậu lại muốn trốn chạy sao? Cậu nghĩ TaeHyung thật sự cần khối tài sản kia sao? Tự thân em ấy cũng có thể làm ra được, vậy tại sao phải cố giành với các người chứ? Đó là vì em ấy muốn các người phải trả giá cho những gì mà các người đã làm!- YoonGi ngồi hẳn dậy mà nhìn sát JungKook như muốn thiêu rụi cậu- Cậu nghĩ chỉ cần cậu trả lại tất cả rồi bỏ chạy là xong sao? Cậu phải ở lại đây,sống dở chết dở trước mặt TaeHyung, cả cậu và người mẹ tốt đẹp của cậu phải gục ngã dưới chân của TaeHyung! Cậu hiểu không?

YoonGi ném ánh nhìn lạnh lẽo về phía JungKook rồi đứng lên bỏ đi.

JungKook nhắm chặt hai mắt.

Cậu không sợ, cậu sẽ không trốn chạy, chỉ là... cậu không thể nhìn TaeHyung ở bên cạnh người khác, dù cậu biết là mình không hề xứng đáng.

Mà hơn cả, TaeHyung và cậu quả thật là anh em. Chuyện giữa cậu và anh bao năm qua hoàn toàn đều là sai trái.

Bỗng dưng lúc đó điện thoại của cậu reo lên.

-Tôi nghe đây!- JungKook xoa trán.

-...

-Sao? Được rồi! Tôi sẽ đến ngay!- JungKool nói rồi cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc.

Cậu lái xe đến bệnh việc Seoul, Soo In hiện đang nằm trong phòng hồi sức.

Trong phòng bệnh lúc này, các bác sĩ vẫn đang kiểm tra tình hình của Soo In.

JungKook đứng bên ngoài chờ khoảng mười phút thì bọn họ bước ra.

-Mẹ tôi sao rồi bác sĩ?

-Bà ấy bị mất sức do xúc động mạnh, tăng huyết áp và còn có bệnh về thần kinh!

-Sao? Bà ấy có bệnh về thần kinh?

-Cậu không biết sao? Chẳng lẽ mẹ cậu không hề có biểu hiện kì lạ nào sao?

JungKook lập tức lắc đầu.

-Ngoài việc bà ấy rất dễ nổi nóng thì ngoài ra không có gì kì lạ!

-Mỗi lần mẹ cậu nổi nóng, bà ấy có thường hay la hét hay mất kiểm soát không?

-Những lần trước thì có la hét nhưng duy chỉ có lần này là mất kiểm soát đến thế!

-Chúng tôi đã nhận ra vài thành phần của thuốc an thần trong cơ thể bà,có lẽ bà đã dùng nó trong một thời gian khá dài! Nhưng cũng do quá lạm dụng thuốc này dẫn đến thần kinh và tâm lí của bà dễ bị tổn thương, đặc biệt là khi tuổi đã cao!

-Vậy bây giờ làm sao đây bác sĩ?

-Cậu cần phải cho bà ấy nhập viện ngay! Nếu không điều trị kịp thời, chắc chắn bà ấy sẽ mắc bệnh tâm thần! Cậu làm hồ sơ thủ tục nhập việc sau đó chúng tôi sẽ chuyển bà về khoa thần kinh và đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt!

-Vâng! Cảm ơn bác sĩ!- JungKook cúi đầu chào vị bác sĩ. Bọn họ cũng cúi chào cậu rồi rời đi.

JungKook đi đến cửa phòng, nhìn Soo In đang nằm trên giường thở bằng ống oxy, tay thì đeo dây truyền nước biển. Có lẽ trong lúc la hét bà đã không điều chỉnh được hơi thở.

Suy cho cùng cậu vẫn là không ghét mẹ mình, chỉ là cậu không thể chấp nhận được việc mà bà đã làm. Cậu đã từng đêm nào cũng mơ thấy hình ảnh hiền dịu của bà khi cậu còn nhỏ, bà đã săn sóc yêu thương cậu như thế nào. Không ngờ chỉ vì đồng tiền mà đã khiến cho bà trở nên mù quáng như thế.

Bây giờ mọi chuyện trở nên như thế này, chính bản thân cậu cũng không biết phải làm gì tiếp theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net