Chương 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải quyết vụ bắt cóc của Thái Hanh trong vòng chưa đến hai tiếng là một chuyện mà ngay cả người trong cuộc cho đến tận mấy ngày sau vẫn không tin được. Ngoài công lao không hề nhỏ của A Bảo và Lâm Tây, còn phải tính tới may mắn khó có được hôm ấy.

Thật ra thì khu nhà hoang này năm mươi năm về trước vốn là căn cứ địa của Đội giải phóng quân trú ẩn trước khi đất nước được độc lập. Vì vậy trong mỗi nhà lúc đấy đều có đường hầm bí mật thông ra con sông phía sau dãy nhà để phá vòng vây quân địch những lúc nguy cấp.

Khi chiến tranh qua đi, để báo đáp công ơn của những người dân nơi đây, chính phủ đã di dời họ đến nơi ở mới, căn cứ địa chính thức bị bỏ hoang mà bí mật về đường hầm cũng bị chôn vùi.

Theo thời gian, đại đa số đường hầm nếu không bị sạt lở thì cũng bị phá hủy, duy chỉ có căn nhà nhỏ sau gò đất là vẫn còn nguyên vẹn. A Bảo trong một lần "lo chuyện bao đồng" chạy theo cứu giúp một cô gái thì cứ thế phát hiện ra.

Có thể nói may mắn thứ nhất là việc nguyên cả dãy khu nhà hoang thế mà Phan y tá lại chọn đúng ngay căn nhà đấy, khác nào như nói "Mời mọi người vào trói tôi".

May mắn thứ hai thì phải kể đến khả năng chịu đựng của Thái Hanh. Lúc Kim Nam Tuấn nhìn thấy vỉ thuốc đã vơi dưới sàn không khỏi cảm thán. Cái này mà là mình thì sẽ đầu hàng sau năm phút chứ đừng nói đến gần nửa tiếng như Thái Hanh. Quả nhiên bạn nhỏ trong sáng, trong đầu không tạp niệm nó khác quá đi. Cũng nhờ cậu kéo dài thời gian, mà bọn Điền Chính Quốc mới đến kịp, nếu không thì thật sự không dám nghĩ đến nữa.

Còn về phần Phan y tá, đúng thật là người đàn bà nhát cáy, có gan làm nhưng chưa chuẩn bị gan chịu trách nhiệm. Ngay khi cảm nhận được cái lạnh của mũi dao nhỏ đang dần găm vào động mạch chủ của mình, cô ta đã không cốt khí mà khai ra tất cả. Lâm Tây nhanh chóng liên lạc với cảnh sát để họ giải quyết những việc còn lại.

Riêng A Bảo, cho đến khi an vị trên xe Lâm Tây cùng về lại A thị vẫn chưa hết ngạc nhiên về sự trùng hợp ngày hôm nay. Trời biết khi mà nghe thấy tiếng Thái Hanh cất lên trong ngôi nhà hoang đấy, nó đã kích động đến mức nào. Dám tính kế lên bạn của A Bảo này thì đợi chết đi.

Suốt chặng đường không khí trong xe cực kỳ sôi nổi. Ba con người ở ba thế giới khác nhau lại bất ngờ trò chuyện rất ăn ý, còn hẹn luôn cả lịch gặp mặt sắp tới. Ai cũng cảm khái trái đất thật tròn, tùy tiện gặp nhau giữa đường cũng có thể lòi ra người quen.

Sau khi chở A Bảo về lại ký túc xá trường, Lâm Tây và Kim Nam Tuấn tức tốc tới bệnh viện. Không biết ở đó giờ đã náo nhiệt thành cái dạng gì rồi. Ôi thật là bận rộn.

...

Mà đồng dạng cũng bận rộn không kém lúc này chính là Điền Chính Quốc. Từ lúc bế Thái Hanh lên xe và lái ra khỏi khu nhà hoang ấy, xung quanh hắn toàn là tiếng rên rỉ ái muội. Điền Chính Quốc khó khăn nuốt nước miếng.

Thái Hanh cả người hầu như đều ướt sũng, đôi mắt mơ màng, tinh thần đã không còn tỉnh táo, chỉ luôn miệng gọi tên người đã đến cứu cậu "Anh ơi...cứu em, nóng quá...khó chịu quá..."

"Chết tiệt, em còn kêu như vậy nữa thì đừng có trách tôi" Nghe thấy xưng hô đã mạc danh kỳ diệu được thay đổi, hắn nhịn không được chửi thề, tay lại không tự chủ tăng tốc độ lăn bánh tới khách sạn gần đó nhất.

Thật vất vả mới đem được cục bông mềm luôn dính cứng lấy hắn từ lúc ra khỏi xe đến khi ngã xuống chiếc giường êm ả. Công dụng thuốc đã ngấm khá lâu trong cơ thể làm cậu bất giác cuộn tròn, giống như một con cá sắp chết, tay bắt đầu vô thức đụng chạm thô lỗ đến nơi tư mật của bản thân.

Sợ cậu làm đau chính mình, Điền Chính Quốc dùng tay cố định lại tránh cho cậu lộn xộn đụng bị thương, nhưng cậu nào có nghe. Phía trên không được, cậu bắt đầu giãy giụa phía dưới, chân cũng không nhàn rỗi cọ cọ vào hắn như muốn giải tỏa hết lò hỏa thiêu trong người. Hương vị đồng nội thơm ngát hòa với mùi rượu vang còn sót lại trên người cậu càng thêm quyến rũ hơn, lượn lờ trước mũi hắn, khiến cho mắt Điền Chính Quốc tối đen.

Vốn dĩ hắn không định lúc cậu thần trí không rõ ràng mà thừa nước đục thả câu, nhưng với sự mời gọi dồn dập như vậy, hắn cũng không thể khống chế được.

Điền Chính Quốc lần cuối cùng áp bàn tay to lớn ấm nóng của mình vào đôi má đỏ hây hây của Thái Hanh, miệng xác nhận lại "Hanh Hanh, vốn dĩ là muốn kết hôn trước, sau đó cố gắng để giúp em hiểu rõ tôi hơn rồi mới cho em một đêm xuân đáng nhớ ngàn vàng, nhưng bây giờ ông trời lại muốn chúng ta làm ngược lại. Hết cách, em đời này, xác định là của tôi rồi".

Đối với Thái Hanh đã mất hết lý trí lúc này mà nói, làm sao còn để ý đến một màn giả chính nhân quân tử của hắn nữa.

Nói thật cậu từ lúc bị chuốc thuốc vẫn luôn kiên trì bảo đảm thanh tỉnh nhưng liếc qua hai tên vạm vỡ đen thui cứ quét ánh mắt dâm dục nhìn mình, cậu không khỏi sợ hãi. Âm thanh của hoa khôi lớp cậu ngày ấy vẫn còn là bóng ma trong tim Thái Hanh.

Nhưng khi sức chịu đựng của cậu đạt đến giới hạn lại ngoài ý muốn nhìn thấy Điền Chính Quốc. Không hiểu sao lúc đấy đầu Thái Hanh hiện lên một suy nghĩ điên rồ. Nếu bắt buộc phải làm, cậu thà làm với Điền Chính Quốc, có lẽ sẽ ít ăn đau hơn một chút...

Khi thân hình lõa thể cao lớn của hắn áp lên cậu, da thịt hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nhau nhưng Thái Hanh lại không hề ghét bỏ, ngược lại còn cọ cọ lại hắn, miệng cũng không rảnh rỗi thoát ra tiếng kêu thỏa mãn. Điều đó càng làm cho hắn phát điên.

Nếu không kiềm chế được thì đơn giản là đừng kiềm chế. Điền Chính Quốc bắt đầu không kiêng dè gì nữa mà rong ruổi miệt mài, thưởng dụng quá độ cơ thể Thái Hanh. Mặt sau của cậu đã không biết bao nhiêu lần ngậm vào nhả ra phân thân của hắn, cảm giác sung sướng và thỏa mãn của Điền Chính Quốc lúc này không thể dùng lời để diễn tả. Hắn dự định chỉ giúp Thái Hanh giải trừ tác dụng của thuốc, nhưng lại nhịn không được mà làm đến mất cả kiểm soát.

Còn cậu thì ngay từ đầu tinh thần đã không còn tỉnh táo, chỉ biết mơ mơ hồ hồ nương theo bản năng phối hợp thỏa mãn hắn, để rồi đến cuối cùng thật mất mặt mà trực tiếp ngất xỉu luôn.

Sau khi đơn giản dùng nước ấm tỉ mỉ tẩy rửa cho cơ thể Thái Hanh, Điền Chính Quốc cả người sảng khoái ôm cục bông mềm mịn của mình ngủ tới không phân biệt được ngày hay đêm. Đương nhiên, nhiệm vụ liên lạc báo bình an cho mọi người cũng đã bị Điền Chính Quốc quẳng ra sau đầu.

Đến khi tỉnh dậy thì cũng là lúc nhận được một cơn mưa tin nhắn và thư thoại, đem hắn mắng đến xối xả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net