Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm bị Kim Thái Hanh cấm cửa ngoài phòng khách, Điền Chính Quốc bắt đầu khôn lõi lên rất nhiều. Biết cậu vẫn luôn dễ bảo mỗi khi được cho ăn no, đặc biệt là trong giai đoạn này niềm đam mê ẩm thực của cậu đã nâng lên một tầm cao mới thì chỉ cần một buổi sáng, hắn liền thành công đem cậu nắm gọn trong tay.

Cái gì mà thịt heo quay, bún bò, tôm hấp các kiểu, chỉ cần đặt trước mặt cậu thì thời gian đâu mà quản chuyện lừa này lựa nọ, để dành mà phân chia thứ tự ăn trước sau thì tốt hơn.

Cả nhà Điền gia nhìn cậu chỉ cần một ngày đã cười vui vẻ với Điền Chính Quốc liền lắc đầu cười trừ. Có một đứa con dâu khả ái ngây thơ như vậy là phúc khí của Điền gia, nhưng đi kèm theo đó cũng là sự bất an lo lắng mỗi khi cậu ra khỏi nhà, có hay không bị người ta khi dễ.

Phải nói nếu có thể chẳng ai muốn cho Kim Thái Hanh đi học tiếp cả, nhưng lại không đành lòng vì cháu đích tôn mà gò bó cậu. Thôi thì đành đến đâu hay đến đó.

-------

Thấm thoắt đã đến ngày Kim Thái Hanh lên trường học gửi danh sách đăng ký tín chỉ. Trong thời gian này có thể nhận thấy cân nặng của cậu là thay đổi nhiều nhất. Từ một cậu nhóc nhỏ gầy, giờ đây đã có da có thịt, đôi má bánh bao cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Bụng của cậu cũng chỉ mới gần tám tuần nhưng đã bắt đầu có biến đổi. Chuyên gia sờ soạng Điền Chính Quốc cũng thừa nhận so với lần kiểm tra trước đã to lên không ít, ôm rất vừa tay.

Thuận lợi chào hỏi ông bà cha mẹ, Kim Thái Hanh được Điền tổng tự bản thân đặc cách đi làm trễ một tiếng để chở cậu đến trường. Dù sao cũng đã công bố, có rầm rộ hơn nữa cũng không ai dám nói gì.

Chiếc xe BMW vừa đậu trước cổng trường liền thu hút sự chú ý của mọi người. Hình ảnh Điền tổng tài một thân áo vest hàng hiệu cẩn thận dìu chàng thanh niên khác xuống xe nhanh chóng lọt vào ống kính của những tay săn ảnh chuyên nghiệp.

Có vẻ như Điền Chính Quốc khá thoải mái không ngăn cấm tác nghiệp, nhưng động tác quan tâm chăm sóc cũng như ân cần che đi góc chụp chính diện Kim Thái Hanh cũng đủ làm cho số báo ngày mai trở nên nóng sốt hơn bao giờ hết.
"Đã bảo không cần chở em tới trường rồi mà không nghe. Giờ thì hay rồi, đi một bước có người theo một bước, lại còn chỉ trỏ, thật không quen chút nào" Kim Thái Hanh khó chịu lên tiếng trách móc Điền Chính Quốc.

Lấy tay xoa xoa tóc cậu, hắn nói "Thân phận em bây giờ đã khác trước. Sau này thật đúng như em nói, mỗi bước đi sẽ có không ít người theo sát phía sau. Này là để em làm quen trước rồi còn gì".
"Anh nói gì ghê vậy? Em cũng không phải minh tinh màn bạc, có cái gì để người ta theo chứ?" Kim Thái Hanh bĩu môi phản bác.

"Haha, em có tiền, có danh tiếng, có quyền lực của Điền gia phía sau. Con người chung quy cũng chỉ quan tâm đến những thứ đó" Điền Chính Quốc kiên nhẫn giải thích.

Kim Thái Hanh nghe vậy liền phiền muộn không thôi "Này cũng đâu phải của em, có khi nào như trong phim ảnh thường thấy, em sẽ gặp nguy hiểm chỉ vì cướp đoạt tài sản của anh không?" Càng suy nghĩ, cậu càng thấy sợ liền nép thật sâu vào người chồng mình.
Hành động nhỏ này của cậu nhưng không thoát khỏi ánh mắt Điền Chính Quốc, hắn cốc đầu vợ mình rồi nói "Cái não nhỏ của em lại nghĩ đi đâu rồi đấy? Đương nhiên Điền gia đủ tiềm lực để bảo vệ em khỏi những phiền phức quấy nhiễu cuộc sống rồi. Chẳng qua là em phải học cách làm trung tâm mỗi khi xuất hiện thôi"

"Xí, anh nói thì hay lắm. Có trình độ mà em lại phải nhờ anh giải dược để mang cục nợ này trong bụng à" Kim Thái Hanh lầm bầm nói nhỏ.

Cậu không dám nói to, nhưng phải tội tai Điền Chính Quốc thính quá, vừa hay sắp đến phòng trưởng khoa của cậu, hắn liền bẹo má cục bông để cậu nhìn thẳng vào mình rồi nói "Lần sau không cho phép em nói con anh là cục nợ. Nó nghe được sẽ đau lòng biết không? Tin tưởng anh, sẽ không bao giờ có chuyện để em vào vòng nguy hiểm như lần trước nữa"

Kim Thái Hanh thấy hắn có vẻ rất để ý chuyện cậu bị bắt cóc lúc trước. Thực tế cậu làm gì trách móc hắn đâu, cảm ơn còn không hết nữa mà. Sợ hắn hiểu lầm ý mình, Kim Thái Hanh xoa xoa tay chủ động ôm lấy Điền Chính Quốc, nhưng không quên trả chút thù riêng.

"Em biết anh sẽ bảo vệ tốt cha con em mà. Vì vậy cứ yên tâm để em đi học, đi chơi với bạn thường xuyên nhé"

Nói rồi không để Điền Chính Quốc mở miệng, cậu dứt khoát đuổi hắn nhanh chóng đi làm sau đó chuồn lẹ vào phòng tìm gặp trưởng khoa.

-----

Thuận lợi nộp bản đăng ký danh sách tín chỉ, vừa bước ra cổng trường đợi A Bảo cùng đi ăn trưa thì lại gặp ngay người cậu không muốn thấy bây giờ nhất.

"Ôi chao, đây không phải là Kim Thái Hanh “dâu” cưng của Điền gia sao? Làm tiểu chủ nhân nhà danh giá còn đứng đường đợi ai đây, có vẻ sống cũng không dễ dàng gì nhỉ?" Một giọng nói sặc mùi ganh tị chán ghét vang lên.
Kim Thái Hanh theo quán tính nhìn qua hướng thanh âm phát ra, liền thấy Lâm Giai Ân đang tỏ thái độ muốn kiếm chuyện mà bước tới.

Cậu xem như không nghe thấy mà tiếp tục vọc điện thoại. Cùng lúc đó A Bảo cũng vừa gọi đến.

Kim Thái Hanh chưa kịp bắt máy thì Lâm Giai Ân đã kéo mạnh tay cậu làm cho "cục gạch" cậu dùng đã ba năm rơi xuống đất. Đây là món quà sinh nhật mà A Bảo tặng cho cậu, Điền Chính Quốc từng ngỏ ý muốn đổi điện thoại mới nhưng Kim Thái Hanh luyến tiếc tấm lòng của em trai nên mãi vẫn cứ sử dụng.

Sau khi tỏ rõ sự tồn tại của mình, nhưng Kim Thái Hanh vẫn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ kĩ đã tắt nguồn, pin một nơi thân máy một nơi, càng khiến cho Lâm Giai Ân nổi điên. Cô hét ầm lên "Đừng có nghĩ là mình thật sự một bước lên tiên nhé. Điền gia chỉ đơn giản là phải thực hiện lời hứa lúc Điền thiếu gia vẫn còn nằm viện thôi. Thứ không tài không sắc, lại còn không biết đẻ thì tồn tại được bao lâu. Bớt hoang tưởng đi."

Lâm Giai Ân chưa kịp nói hết câu đã bị Kim Thái Hanh giật mạnh khỏi tay cô, mắt liếc ngang tỏ vẻ tức giận, nhưng chung thủy vẫn không một lời, chỉ cúi xuống nhặt lại điện thoại.

Từ ngày mang theo sinh mệnh trong người, Kim Thái Hanh liền dễ xúc động hơn. Lúc trước bị Lâm Giai Ân chì chiết lăng mạ, hay thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay cậu cũng không hề phản kháng. Vì cậu biết, chỉ cần cô ta thỏa mãn thì sẽ tự động bỏ đi.

Trợn mắt nhìn Kim Thái Hanh lần đầu chống đối lại mình, Lâm Giai Ân vừa tính nắm đầu cậu lôi đứng đậy thì bị A Bảo chặn lại, đồng thời chen chân vào giữa hai người, hoàn hảo che chắn vững vàng cho Kim Thái Hanh ở phía sau.

"Thứ đàn bà rắn rết như cô sao suốt ngày cứ bò loạn ngoài đường cắn người vậy hả?" A Bảo dáng người nhỏ con nhưng âm vực khá lớn, thành công gây được sự chú ý của Lâm Giai Ân.

"Đây là chuyện của người nhà Lâm gia, không liên quan đến người ngoài như cậu" Cô đã quá quen thuộc với thằng nhóc lúc nào cũng lon ton chạy theo sau lưng Kim Thái Hanh này.

"Ai nói cô tôi là người nhà Lâm gia? Đây họ Kim, tên Thái Hanh nhé. Lâm Hải chưa nói gì với cô sao? Từ nay về sau, đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ nữa. Tôi rất bận rộn, không rảnh tiếp loại người như cô." Nói rồi cậu kéo tay A Bảo đi không ngoảnh đầu lại.

Lâm Giai Ân lúc này đứng như trời trồng, cô vẫn không tin được đây là những lời thoát ra từ miệng Kim Thái Hanh. Quả nhiên thằng nhóc ngày xưa có ăn gan hùm cũng không dám chống đối mình một câu giờ đã có chỗ dựa vững chắc. Thảo nào to mồm thế. Cô tức nghẹn họng nhìn trân trối hình bóng hai người dần khuất khỏi tầm mắt.
Việt Mỹ ngay từ đầu đứng quan sát tất cả lúc này mới đến sau lưng Lâm Giai Ân và lên tiếng "Có muốn đưa cậu nhóc bên cạnh thiếu phu nhân Điền gia vào đường dây của chúng ta không?"

Lâm Giai Ân nghi hoặc nhìn người phụ nữ mắt phượng mày ngài trước mặt, cảm giác không mấy hảo cảm nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi "Cô là ai?"

"Hiện tại thì chưa vội để biết tôi là ai, chỉ cần cùng nhau đi một chuyến đến thăm giám đốc công ty giải trí M thì cô sẽ hiểu mọi chuyện thôi" Việt Mỹ úp mở trả lời.

Lâm Giai Ân giật mình cảnh giác cao độ khi nghe đến tên công ty giải trí M. Lo lắng suông không bằng chấp nhận lời đề nghị. Cô khôn khéo hẹn sau hai giờ nữa sẽ gặp nhau tại địa điểm bí mật chỉ quản trị viên cấp cao của đường dây buôn người biết, cũng là kiểm chứng độ tin cậy của người xa lạ trước mặt này.
Việt Mỹ đương nhiên đã có chuẩn bị rồi mới đến nên nhanh chóng gật đầu thành giao. Sự thật thì cái được gọi là công ty giải trí M chính là tác phẩm để đời của lão cha già nhà cô. Trái ngược với ông nội là một người vô cùng đứng đắn đàng hoàng, thì ba cô lại là tên phong lưu, trai gái không phân biệt gì cũng chơi tuốt. Đã thế, từ ngày mẹ cô mất, ông còn không thèm giấu giếm anh em cô hiên ngang chơi hết nam thanh nữ tú trong giới người nổi tiếng, chơi đến mức lập ra hẳn công ty chỉ chuyên để cung cấp hàng tuyển cho ông.

Việt Mỹ vốn dĩ cũng chẳng thèm quản, thế nhưng vừa hay Lâm Giai Ân lại dính líu đến, cô cũng muốn lợi dụng moi chút thông tin.

……

Trong căn phòng nhỏ đã hại đời không biết bao nhiêu thanh thiếu niên, có hai người phụ nữ và một gã trung niên đang ngồi đàm luận.

Nhận được lệnh triệu tập của tiểu thư Việt Mỹ, gã giám đốc tay sai ngay lập tức có mặt. Lâm Giai Ân vô cùng sửng sốt khi biết tin cầm đầu đường dây này chính là đệ nhị tài phú Việt gia. Cũng đâu phải là hạng giàu nửa vời như Lâm gia đâu, tại sao lại kiếm tiền theo cách bẩn thỉu này. Nếu như bị phát hiện, không phải là tiêu đời rồi sao.

Càng nghĩ cô càng lo lắng. Lâm Giai Ân đủ tỉnh táo để nhận ra nếu tiểu thư Việt Mỹ đã không ngần ngại lật bài ngửa với cô thì chắc chắn có thể tự tin khống chế mình. Cô bất an mở lời trước, chấm dứt không khí yên tĩnh đến đáng sợ đang bao vây xung quanh. "Không biết có chuyện quan trọng gì mà Việt tiểu thư lại muốn gặp tôi thế này?"

"Cũng không có gì. Lâm tiểu thư cũng đừng quá căng thẳng. Dù sao cũng cùng hội cùng thuyền" Việt Mỹ vẫn không chịu đi vào vấn đề chính.

Lâm Giai Ân càng sốt ruột, cô quyết định hỏi luôn "Xin lỗi cho tôi nói thẳng. Cô vô duyên vô cớ chạy đến thông báo rằng mình mới là chủ nhân của công ty giải trí M, bộ không sợ tôi đưa tin này ra ngoài sáng sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tập đoàn Việt thị à?"

"Một đứa con được sinh ra bởi hai kẻ ngoại tình thì làm gì có tư cách nói chuyện với tôi" Việt Mỹ chậm rãi đảo nhẹ ly rượu vang.

Lâm Giai Ân trợn trừng mắt nhìn thẳng vị tiểu thư danh giá đang ngồi trước mặt. Cô bây giờ đã hiểu quyền lực của kẻ có rất nhiều tiền là thế nào rồi. Không chừng cả dòng họ nhà cô cũng đã bị đào qua thông tin một lần rồi.

"Vậy mục đích của cô là gì?" Lâm Giai Ân hỏi.

"Đứa con dâu đời thứ sáu của Điền gia. Cô biết gì đều có thể kể". Việt Mỹ đáp.
Lâm Giai Ân đem toàn bộ thông tin mình có được trình bày qua một lượt. Cô còn thông minh bẻ câu chuyện sang A Bảo, úp úp mở mở nói Kim Thái Hanh và Điền gia dạo này rất thân thiệt với nó, không biết có điều gì bí ẩn phía sau hay không.

Tên nhóc A Bảo này tuy nhỏ con nhưng xét về tính cách lẫn năng lực tự vệ đều không thể xem thường được. Cô đã muốn xử nó từ lâu. Để tên này lúc nào cũng kè kè bên Kim Thái Hanh, cô có muốn làm gì cũng khó.

Tư tâm của Lâm Giai Ân là thế nhưng vào tai Việt Mỹ lại theo một hướng suy nghĩ khác. Việt tiểu thư nghe đến nhân vật A Bảo này liền liên tưởng ngay đến "đứa con ngoài giá thú" của ba Điền. Từ nhỏ đã mồ côi, dạo gần đây lại thường xuyên qua lại với Điền gia, quá ư là trùng hợp, phải hảo hảo điều tra mới được.

"Dường như cô vẫn còn điều muốn nói" Việt Mỹ nhìn thái độ đứng ngồi không yên của Lâm Giai Ân liền hỏi.

"Thực ra thì con mồi lần này tôi muốn kiếm về cho công ty chính là tên A Bảo đấy. Nhưng cậu ta quá tinh ranh, thân thủ cũng không tồi. Một mình tôi e là khó. Bây giờ nghĩ lại, nếu khống chế được tên này, cô muốn tìm hiểu thông tin gì của Điền gia, không phải dễ dàng rồi sao" Lâm Giai Ân thẳng thắn trình bày.

Nghe xong những lời này, Việt Mỹ cũng gật gù đồng ý. Hai bên nhanh chóng lên kế hoạch giăng lưới bắt cá mà không ngờ rằng hành động này của mình suýt chút nữa trực tiếp đem cả hai gia tộc Việt – Lâm dâng lên cho con sói đói Điền gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net