Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông mới vừa về đấy à? Tôi mới tạt qua bệnh viện về, tiện thể mua ít cá tươi ở chợ gần đó, hôm nay cả nhà mình cùng nhau ăn bữa tối. Giai Ân bảo sẽ nhanh chóng có người hiến gan cho tiểu Vũ, chúng ta cũng nên ăn mừng một chút" Võ Tú cả ngày luẩn quẩn quanh giường bệnh của con trai vẫn chưa hề hay tin động trời, vừa lúc bước vào nhà liền hướng Lâm Hải mặt mày xám xịt đứng như trời trồng trước cửa mà nói cười.

Lâm Hải đương nhiên không thèm quan tâm tới Võ Tú đang oang oang phía sau, gã lúc này chỉ một mực nhìn Lâm Giai Ân, đầu xỏ gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối cho gã đang ngồi xếp bằng xem tin tức thời sự phía trước. Trùng hợp sao lại đúng lúc đang đưa tin về việc gã hai mươi năm trước ngoại tình vụng trộm sinh con.

Hùng hổ xông đến giật lấy điều khiển, không nói một lời Lâm Hải liền tắt tivi, ném thật mạnh điều khiển vào chính giữa màn hình tạo nên tiếng động lớn đến mức khiến Lâm Giai Ân đang ngồi cũng phải giật mình ngã ngửa xuống khỏi ghế.

"Có... có chuyện gì vậy ông? Dù thế nào cũng là cha con với nhau, từ từ rồi nói có được không?" Võ Tú từ lúc quen biết Lâm Hải tới nay, đây là lần đầu tiên thấy gã nóng giận đến mức này, vội chạy tới đứng giữa can ngăn.

Nhìn Lâm Giai Ân mặt đã cắt không còn giọt máu ngồi bệt dưới sàn, Lâm Hải không buồn chửi nữa, chỉ hất mặt qua vợ gã rồi bảo "Đi mà hỏi con gái ngu ngốc của bà ấy, xem nó đã làm ra cái gì?"

Lâm Giai Ân nghe ba mình chỉ đích danh một cách bực bội thấy rõ, cô còn lớn tiếng cãi lại. Dù sao việc cô là con gái ruột của Lâm Hải là chuyện không thể thay đổi được.

"Con thì làm sao? Chẳng qua báo đài người ta chỉ đưa tin sự thật thôi, ba có cần phải làm quá lên như thế không?"

Võ Tú thấy con gái không những không biết điều còn gân cổ lên cãi lại, sống lâu với nhau nên biết tính chồng, bà nhanh chóng chạy lại bịt miệng cô. "Con im miệng cho mẹ, mau cúi đầu xin lỗi cha đi"

Lâm Giai Ân nghe mẹ mình nói thế liền chính thức bùng nổ, tính cách dễ nóng giận cũng là thừa hưởng trọn vẹn từ cha cô chứ đâu.

"Con chẳng có làm sai điều gì, tại sao phải xin lỗi. Nếu cần xin lỗi phải là ông ta mới đúng. Thử hỏi ông ta đã làm gì được cho con chưa, ngay đến một cái danh phận đàng hoàng cũng không có. Bây giờ bại lộ lại quay sang đổ lỗi. Nếu muốn người ta không biết, trừ phi đừng có làm."

Lâm Giai Ân càng nói sắc mặc Lâm Hải càng đen lại. Đến cùng vẫn không chịu nỗi liền tát thật mạnh vào một bên má của cô khiến cả khuôn mặt Lâm Giai Ân sưng phù lên, ẩn ẩn dưới da còn có chút tơ máu, khỏi phải nói gã đã dùng lực mạnh đến mức nào.

"Lúc trước chính mày to mồm sẽ tìm được người hiến gan cho em trai, hóa ra là mày đi uy hiếp thằng Kim Thái Hanh hả. Mày có biết nhờ cái đầu ngu ngốc của mày mà giờ Điền Chính Quốc công khai chống lại Lâm gia không hả?" Gã hét ầm lên.

"Cha... cha nói cái gì?" Lâm Giai Ân lúc này mới bắt đầu sợ hãi lắp bắp. Cô cứ tưởng việc báo đài đưa tin chuyện ngoại tình của cha cô là do kẻ thù của Lâm gia bày trò, chưa từng nghĩ mọi việc xuất phát từ bản thân mình.

"Tên Điền Chính Quốc đó đã gửi mail cho ta kể toàn bộ quá trình uy hiếp của mày với Kim Thái Hanh, nó còn nhấn mạnh sẽ không bỏ qua cho Lâm gia dễ dàng như vậy đâu. Giờ mày nói đi, tao không tính sổ lên đầu mày thì tính lên ai? Điền gia nói được sẽ làm được, mày có tin ngay ngày hôm sau Lâm gia sẽ biến mất không dấu vết hay không?" Lâm Hải càng nói càng thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng.

"Không nói nhiều, ngay bây giờ mày phải cùng tao đến Điền gia xin lỗi, dù có phải bò xuống dưới chân họ cũng phải làm cho Điền Chính Quốc rút lại ý định đó"

Lâm Hải vừa thô bạo kéo tay Lâm Giai Ân thì Võ Tú đã quỳ xuống ôm chân gã xin xỏ.

"Tôi van ông, tôi lạy ông. Lâm Giai Ân dù sao cũng là con ruột, ông để nó hạ mình đến nhà chồng Kim Thái Hanh như vậy, sau này con gái còn mặt mũi nào nhìn người khác. Điền gia tuy hùng mạnh, nhưng cũng không thể một tay che trời được. Ông có cần thiết phải ép con đến bước đường cùng hay không?"

Lâm Hải chán ghét đá vợ mình sang một bên khiến lưng bà đụng phải ghế đau nhói. Lâm Giai Ân vội bò lại chỗ mẹ cô xem xét tình hình.

"Thứ đàn bà con gái như bà làm sao hiểu được độ nguy hiểm của Điền gia, đừng có ở đó mà nói quàng nói xiên. Hôm nay Lâm Giai Ân không cùng tôi tới Điền gia thì hai người chuẩn bị quần áo ra khỏi nhà đi" Lâm Hải nói.

Lâm Giai Ân thấy không thể thay đổi được ý định của cha mình, đương nhiên biết có nói nữa người ăn đau cũng là hai mẹ con cô thôi.

Sau khi dìu Võ Tú ngồi lên ghế, Lâm Giai Ân quay sang trả lời Lâm Hải "Ông muốn tôi đi cũng được thôi, nhưng Điền gia có tha thứ cho hay không thì tôi không đảm bảo đâu".

"Mày làm gì có tư cách để uy hiếp cha mày? Nếu Điền Chính Quốc không thay đổi ý định, thì mày cứ chuẩn bị để ngày mai dọn qua biệt thự của Võ gia mà ở đi" Lâm Hải nói xong liền quay đầu đi trước, cũng không thèm quan tâm Lâm Giai Ân có đi theo sau hay không.

Võ Tú không thể làm gì khác chỉ đành trơ mắt con gái bước ra khỏi cổng cùng với chồng mình, càng không thể thấy được hận ý trong mắt Lâm Giai Ân đang dâng trào hơn bao giờ hết.
---

Lâm Hải và Lâm Giai Ân phải mất hơn mấy tiếng đồng hồ mới có thể đến được trước cổng biệt thự Điền gia. Nhưng ngược với dự tính của ông, Điền Chính Quốc căn bản không chịu gặp người, chứ đừng nói là để cho con gái ông quỳ xuống nhận lỗi.

Thử hết mọi cách nhưng cánh cổng của Điền gia vẫn chung thủy không mở, Lâm Hải chán nản trở về. Lâm Giai Ân đi bên cạnh lén nở một nụ cười nham hiểm.

Trước khi bước ra khỏi nhà, cô thừa biết dù có chuyện gì xảy ra, Lâm Hải vẫn sẽ quyết tâm đưa cô đi liên hôn với Võ lão gia, Lâm Giai Ân bắt đầu tính toán hướng thoát thân khác.

Mặc dù cô cũng khá lo cho Lâm Hùng, nhưng nếu không thể trực tiếp thương thảo với Kim Thái Hanh thì cô sẽ đi đường vòng. Còn việc ghép gan cho em trai, đành xem vào số phận của nó vậy. Người không vì mình trời chu đất diệt, dù có là chị em ruột cũng không ngoại lệ.

Nghĩ thông rồi thì đương nhiên phải hành động, Lâm Giai Ân tỏ vẻ ngoan ngoãn đi bên cạnh cha mình, đặng rụt rè nói khẽ "Cha, con thật lòng xin lỗi. Cũng chỉ vì lo cho tiểu Hùng quá nên mới nghĩ ra hạ sách này. Con không nghĩ sẽ đưa ra phiền phức như vậy"

Lâm Hải lúc này cảm xúc đang ngổn ngang lại được nghe con gái vuốt ve nịnh bợ, gã đương nhiên dịu đi đến bốn, năm phần. "Không phải ta ép uổng gì con, nhưng Điền gia không phải đối tượng dễ chọc. Cách đây năm năm, lúc Điền Chính Quốc mới chân ướt chân ráo lên nắm quyền, đã có một gia tộc hạng trung thừa nước đục thả câu, nghĩ hắn tuổi nhỏ dễ lừa. Cuối cùng kết quả là cả tập đoàn phá sản, thậm chí kẻ đó còn ngồi tù mười năm đến giờ vẫn chưa ra."

Lâm Giai Ân nghe vậy không rét mà run, tuy nhiên cô vẫn cố gắng châm ngòi thêm vào "Nhưng mà tập đoàn nhà mình chủ yếu là kinh doanh bán lẻ, hoạt động ở B thị. Nếu làm ăn đàng hoàng không để người khác có thể bắt thóp được thì còn sợ gì ạ? Huống hồ cha từng nói còn có một đứa em trai cũng khởi nghiệp thành công ở A thị, bây giờ rất khá giả mà. Nếu có chuyện gì thì mình vẫn có thể nhờ giúp đỡ"

"Từ ngày ông nội con đem công ty giao cho ta, chú út của con bất bình tách khỏi hẳn Lâm gia rồi, làm sao có thể muối mặt đến tìm người ta được" Lâm Hải chột dạ nói.

Thật ra thì chuyện em trai Lâm Vinh từ mặt dọn ra ngoài đều hoàn toàn do lỗi của Lâm Hải, nhưng gã đương nhiên sẽ không nói thật rồi.

Lúc cha gã còn sống, ông cụ đã từng nhiều lần có ý định giao Lâm gia cho Lâm Vinh quản lý, nhưng Lâm Hải đã khổ nhục kế đánh vào tâm lý thương anh trai của Lâm Vinh để năn nỉ em mình nhường lại cho gã. Nào ngờ sau khi thành chủ nhân Lâm gia, lúc em trai muốn xin chút vốn để tự mình kinh doanh thì Lâm Hải nhất quyết không cho, còn lập kế đuổi em trai ra khỏi nhà.

Hơn mấy chục năm trôi qua, dựa vào tính cách đa nghi và hay lo xa, gã vẫn cho người theo dõi động tĩnh của Lâm Vinh. Hay tin em trai mình không biết được quý nhân nào giúp đỡ giờ đã phất lên thành hạng hào môn thế gia, Lâm Hải cũng chỉ có thể cắn chặt răng tiếc hận.

Lâm Hải thở dài nói "Tốt nhất con nên mau chóng đồng ý chuyện hôn nhân với Võ lão gia để ta có thể thuận lợi lấy ba mảnh đất đã thảo luận trước đó. Có nó Lâm gia sẽ mở rộng được hoạt động kinh doanh bán lẻ, lúc đấy mới không sợ Điền gia ngồi lên đầu".

Quả nhiên vẫn không từ bỏ, Lâm Giai Ân nghĩ thầm. Cô nhíu mày vội vàng lái sang chủ đề khác "Chuyện đó tính sau đi ạ, không phải hôm qua ba mới vừa khoe với cả nhà là có công ty lớn muốn ký kết bán sản phẩm của họ tại siêu thị của Lâm gia à? Giải quyết xong vụ làm ăn lớn này rồi sang hôn sự của con cũng chưa muộn".

Nhìn Lâm Giai Ân đã có vẻ biết điều hơn trước, còn cố gắng suy nghĩ cho công ty nên gã cũng cảm thấy con gái nói có lý, liền tạm thời không bàn đến chuyện cưới xin của cô nữa.

Nhưng Lâm Hải quên rằng Điền Chính Quốc mà để cho gã thuận lợi đàm phán thì hắn đã không phải là Điền Chính Quốc rồi.

Ngay ngày hôm sau đến công ty, Lâm Hải liền nhận được điện thoại của hơn chục hãng đang gần tới ngày ký lại hợp đồng yêu cầu chấp dứt không ký tiếp nữa, còn những hãng đang có ý định kết hợp làm ăn cũng biến mất không dấu vết.

Chỉ chưa đầy một tuần, đa dạng sản phẩm trong chuỗi siêu thị Lâm gia giảm mạnh, mặt hàng thiết yếu bị ngưng cung cấp, tồn kho cũng không thể duy trì được bao lâu, thậm chí ở một vài nơi còn không có rau xanh để mà nhập. Nếu tình trạng này kéo dài, khả năng phải thu nhỏ quy mô siêu thị lại thì mới đảm bảo được nguồn hàng.

Rất vất vả mới có thể khuếch đại quy mô từ đại lý bán hàng sang siêu thị home center, Lâm Hải không cam tâm trở về điểm xuất phát. Năm lần bảy lượt tìm cách liên lạc với Điền Chính Quốc không được, gã đã chắn chắn tên này sẽ không chịu buông tha cho mình. Vò tai bứt tóc vẫn không tìm được giải pháp, Lâm Hải bí quá hóa liều quyết định nhập hàng không rõ nguồn gốc về bán.

---

Ngồi trong phòng làm việc của Điền Chính Quốc bây giờ là một nam nhân độ tuổi tầm năm mươi, mặc một thân vest đen, đeo kính trông vô cùng trí thức, đang tò mò nhìn sang chỗ ngồi của Kim Thái Hanh, đưa mắt quan sát cẩn thận sô pha được xếp sát góc mà khó hiểu. Đây là giành cho ai vậy? Không lẽ Điền tổng lại có thói quen vừa nằm vừa làm việc?

Điền Chính Quốc khéo léo bỏ qua thắc mắc hiện lên trên gương mặt của vị khách này, đi thẳng vào vấn đề công việc "Có thật là bác chịu để yên khi cháu chỉnh Lâm Hải không ạ? Dù sao cũng là anh em ruột thịt"

"Haha, ông ta bất nhân thì không thể trách ta bất nghĩa được. Dù sao thì ta cũng họ Lâm, nếu ông ta không quản được gia nghiệp, tốt nhất nên trả lại cho Lâm Vinh này đi". Giọng nói có mười phần hào sảng vang lên.

Đúng vậy, vị Lâm Vinh này chính là vị Lâm Vinh đó đấy, nói dễ hiểu hơn chính là em trai ruột của Lâm Hải, chú của Kim Thái Hanh. Còn tại sao lại cấu kết với Điền Chính Quốc, cái này phải nói là do trái đất tròn.

Lâm Vinh lúc bị chính anh ruột mình luôn thương yêu tin tưởng đá ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng mới nhận ra rằng, hóa ra hết thảy chỉ là mình ông tự đa tình, Lâm Hải vốn dĩ xem ông như cái gai trong mắt, hận không thể nhổ tận gốc. Quá đau buồn với ký ức ở B thị, Lâm Vinh khăn gói lên thành phố lớn hơn lập nghiệp. Trong một lần tình cờ phát tờ rơi trước trung tâm thương mại, ông gặp lại người bạn đại học của mình, cũng chính là Điền Viễn.

Đương nhiên, khỏi phải nói thì ai cũng biết, người giúp đỡ Lâm Vinh trong lúc khó khăn không ai khác là cha ruột của Điền tổng tài hiện đang ngồi trước mặt ông đây. Mà Điền Chính Quốc và Lâm Tây - con thứ ba của ông cũng xem như là bạn nối khố lớn lên bên nhau.

"Tiếp theo cháu dự định sẽ làm gì?" Lâm Vinh hứng thú hỏi.

"Nếu không cho người điều tra cả họ hàng của Lâm Hải thì làm sao cháu có thể phát hiện ra bác chính là em trai của ông ta. Lúc trước cháu đã hứa với Thái Hanh sẽ đem lợi nhuận kinh doanh của Lâm gia quyên góp tổ chức từ thiện, giờ thì lại càng dễ dàng rồi. Tốt nhất là bảo một đứa con trai của bác tiếp quản luôn hệ thống siêu thị của Lâm Hải đi, sau đó mỗi năm trích tám mươi phần trăm doanh thu ra là được" Điền Chính Quốc nói ra dự định của mình.

"Bác cũng đang rất tán thành với việc làm của vợ cháu. Kinh doanh bán lẻ là một nơi rất tốt để tạo công ăn việc làm cho học sinh sinh viên. Lúc chưa bị đuổi ra khỏi nhà bác cũng từng thương lượng với người cha đã khuất việc trích ra một số lượng nhất định vị trí tuyển dụng dành riêng cho những bạn nghèo hiếu học, vừa khuyến khích vừa có thể từ đó tìm kiếm thêm nhiều tài năng cho công ty hơn. Chỉ tiếc là Lâm Hải vẫn luôn xem đó là việc làm ngớ ngẩn. Bây giờ cơ hội để hoàn thành tâm nguyện của ông nội Lâm Tây đang hiện ra rõ mồn một, bác hận không thể nhanh chóng giải quyết Lâm Hải để cải tổ lại cơ chế của công ty" Lâm Vinh thẳng thắn bày tỏ.

Điền Chính Quốc nhếch miệng cười đáp "Với khả năng điều hành ngớ ngẩn của Lâm Hải thì việc đó sẽ sớm xảy ra thôi ạ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net