Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh đang nửa ngồi nửa dựa vào người chồng lớn của mình thì bất ngờ bị Lâm Hải chỉ mặt đặt tên. Không phải cái vấn đề vì sao cậu không đi xét nghiệm hiến gan cho Lâm Hùng đã được giải thích đầy đủ rồi à?

Thật sự nếu không vì vừa mới sinh con xong, sức khỏe vẫn cần thời gian hồi phục thì cậu chắc chắn sẽ đi xét nghiệm thử, không cần phải để Lâm Hải suốt ngày lấy lý do đấy ra mà chửi bới. Gã làm chuyện có lỗi với mẹ cậu, nhưng không vì thế mà cậu thờ ơ với sinh mệnh của người khác, đặc biệt đây cũng là em trai có một nửa huyết thống với cậu.

Ngặt nỗi Lâm Hải lại không như vậy, chỉ cần gã được việc thì sẽ không quan tâm đến bất kỳ vấn đề gì khác nữa. Dù thừa biết tình trạng cơ thể Kim Thái Hanh hiện giờ không thích hợp gã vẫn cứ lì lợm bám mãi không buông.

“Nếu cựu Lâm tổng đây có trình độ đấy thì cứ việc thử, Điền gia chúng tôi sẽ theo hầu tới cùng. Nhưng ông nhất định phải nghĩ đến cái giá mình sẽ phải trả. Tôi hình như còn nhớ là ông vẫn đang quản lý vài cửa hàng bán lẻ sau khi chuyển nhượng quyền kinh doanh tập đoàn cho em trai Lâm Vinh nhỉ. Có cần tôi giúp ông nghỉ hưu sớm để tiện bề chăm lo cho đứa con trai còn đang đau ốm không?”

Điền Chính Quốc lạnh lùng chậm rãi phun từng câu chữ khiến người ta không rét mà run. Lâm Hải ban đầu hừng hực khí thế là vậy cũng rụt cổ lại không ít.

Hắn lơ đãng nhìn về phía Lâm Giai Ân từ lúc bước vào đều núp rất kín phía sau lưng Võ Tú, đặng bồi thêm một câu chủ chốt “Gia đình các người cứ nhắm vào Kim Thái Hanh để làm gì? Có muốn biết lý do tại sao Việt gia dạo gần đây lại xuống cấp trầm trọng không? Có muốn biết đứa con gái ruột Việt tổng giờ đang vi vu nơi nào không? Nghe tới đây phải tự biết là tôi muốn nói gì để liệu mà cư xử đàng hoàng. Nếu thái độ các người làm tôi hài lòng, tôi sẽ cung cấp cho một vài thông tin hữu ích, biết đâu người mà các vị cần lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”

Sau khi nghe được lời Điền Chính Quốc, ai nấy đều ít nhiều cảm thấy như hắn đang giữ một bí mật gì đó liên quan đến gia đình Lâm Hải, tất cả mọi người đều đồng lòng im lặng, kể cả Lâm Vinh vốn dĩ muốn giúp đỡ xét nghiệm cũng thức thời không đáp nữa. Chỉ có Kim Thái Hanh gặng hỏi thêm.

“Anh tìm được người có thể hiến gan giúp Lâm Hùng rồi à?”

Điền Chính Quốc nhìn cậu khẽ cười sủng nịnh. Dù đã lên chức bố của ba nhóc con nhưng cậu vẫn cứ ngây thơ, đôi mắt vẫn sáng trong như lần đầu tiên hắn gặp. Trong nhân sinh của cậu luôn chỉ có hai mặt, không trái thì phải, không đúng thì sai, không thích thì ghét, chuyện một câu nói nhiều nghĩa hay một hành động nhiều mục đích không nằm trong từ điển của cậu. Tính cách đơn giản đến mức làm người khác muốn dùng tất cả mọi phương pháp để giữ cho cậu mãi luôn giản đơn như thế. Không thể hiểu nỗi một tên não tàn như Lâm Hải sao có thể sinh ra được đứa con ưu tú đến như vậy, hắn thật muốn gặp mặt mẹ chồng Kim Nguyệt một lần, gen trội của bà đúng là không phải dạng vừa đâu.

Nhưng Điền Chính Quốc chưa kịp đáp lời chồng nhỏ của mình thì đã có người nhanh nhảu hơn xen vào.

“Cái gì, ngài có thể tìm được người hiến gan cho tiểu Hùng sao?” Võ Tú từ lúc nghe được câu nói đầy ẩn dụ của Điền Chính Quốc liền không thèm để ý con gái Lâm Giai Ân đang cố sức níu lấy tay bà tỏ vẻ không muốn bàn đến chuyện này nữa.

“Cái này còn phải xem biểu hiện của các người” Điền Chính Quốc vẫn úp úp mở mở nói.

“Vậy ngài muốn như thế nào thì mới chỉ điểm cho chúng tôi. Ngài muốn tiền sao? Hay là muốn tôi tại đây quỳ lạy xin lỗi Kim Thái Hanh? Chỉ cần đó là điều ngài muốn, tôi nguyện làm tất cả” Võ Tú bây giờ gần như phát điên. Bác sĩ cũng bảo con trai bà càng ngày càng yếu, không biết có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Đăng ký nhận hiến gan cũng chưa chắc đã tới lượt ngay. Mặt mũi, tiền tài có nghĩa lý gì nếu như con bà không còn trên đời.

“Mẹ, được rồi. Chúng ta sẽ tìm cách khác. Không cần thiết phải hạ mình với họ. Người ta chỉ đang muốn mẹ mất hết thể diện mà thôi” Lâm Giai Ân bị Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm mấy lần khiến cô chột dạ, cô cố gắng lôi Võ Tú đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Võ Tú vẫn nghĩ là con gái đang lo lắng cho bà liền quay sang vỗ vỗ tay cô trấn an, nhỏ giọng hết mức để người khác không thể nghe thấy “Tiểu Ân yên tâm, bằng mọi giá mẹ nhất định phải cứu được em trai của con. Nếu con cảm thấy khó chấp nhận thì có thể ra về trước, tiện thể khuyên nhủ cha con theo cùng, tránh để ông ấy làm lỡ việc của chúng ta”

“Ý con không phải như vậy. Dù mẹ có cầu xin rát họng người ta cũng không giúp đỡ đâu. Đừng phí sức nữa” Cô vừa nói vừa kéo tay Võ Tú, mục đích để bà nhanh chóng đứng dậy theo cô về nhà.

“Mẹ đã bảo con cứ về trước đi cơ mà.” Võ Tú bắt đầu mất kiên nhẫn không cẩn thận tăng âm lượng quá mức cần thiết khiến cho mọi người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lại chỗ hai mẹ con bà.

“Có chuyện gì mà phải lớn tiếng với con nó như vậy. Cùng lắm đi về ta lại bàn cách khác, còn hơn tốn thời gian cho đám người ngồi đây” Lâm Hải từ lúc bị Điền Chính Quốc nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người đe dọa vài câu liền tự hiểu Kim Thái Hanh bây giờ đã là người mà gã ta không thể đối phó được. Gã cũng như con gái, đều muốn đi khỏi đây thật nhanh, lựa ngày không có Điền gia rồi quay lại có khi khả thi hơn là bây giờ chọc vào ổ kiến lửa.

Nghe tới đây thì Võ Tú chính thức lật mặt “Hai người muốn về thì cứ về, còn tôi cho đến khi biết được chính xác danh tính người có thể hiến gan cho tiểu Hùng thì sẽ không đi đâu hết”. Đâu phải đơn giản mà bà có thể nhẫn nhịn chờ đợi người đàn ông mình yêu đi kết hôn với kẻ khác rồi lại li hôn để đến với mình. Sự lì lợm cũng như nhẫn nhục của Võ Tú, người bình thường vốn dĩ không thể tưởng tượng được.

“Bà muốn tự đi bằng chân hay để tôi lôi đi” Lâm Hải dù sao cũng có sức lực của đàn ông, một người phụ nữ nhỏ nhoi làm sao chống lại. Gã chỉ dùng một tay đã khiến Võ Tú đang ngồi phải đứng bật dậy, lảo đảo xém té. Đang lúc thế giằng co của cặp đôi cực phẩm lên đến đỉnh điểm thì Điền Chính Quốc liền lên tiếng. Chồng nhỏ của hắn còn phải đi ngủ trưa đấy, hơi sức đâu mà ngồi đây nghe mấy con chó sủa bậy.

Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai ra vẻ khó chịu, mặt lười biếng phun ra vài câu “Thôi được rồi. Nói cho các người biết cũng không vấn đề gì. Nhưng tôi có một yêu cầu. Sau này, tuyệt đối không được phép xuất hiện trước mặt của chúng tôi nữa. Cũng đừng có lấy cái gọi là người thân ra để ngụy biện hay nhờ vả bất cứ thứ gì. Từ giờ trở đi, chúng ta xem như người xa lạ. Nếu còn để xuất hiện tình trạng như hôm nay, thì các người biết sẽ có hậu họa gì rồi đấy.”

Võ Tú đương nhiên chỉ cần cứu được con trai thì mấy yêu cầu đó tính là gì. Bà nhanh chóng gật đầu đồng ý, bất chấp gã chồng và đứa con gái vẫn đang trợn mắt thất thần vì lời nói sắc bén lạnh lùng của Điền Chính Quốc.

“Vậy thì….” Điền Chính Quốc tao nhã cầm điện thoại, ngón ta nhẹ nhàng lướt màn hình mở một file pdf, sau đó chậm rãi đặt xuống trước mặt Võ Tú. “Đây là thông tin bà cần. Xem xong thì cửa lớn rộng mở, không tiễn”.

Cách nói chuyện hiên ngang cứ như thể hắn đang là chủ nhân ngôi nhà này, nhưng biết sao được, Điền tổng tài vốn là khách quý của Lâm gia nên Lâm Vinh cũng không có ý định ra mặt bắt bẻ.

Lâm Giai Ân cảm giác bất an cố gắng vươn tay ra giật lấy điện thoại nhưng vẫn không kịp tốc độ của mẹ cô. Võ Tú ngay sau khi nhìn thấy giấy xét nghiệm quen thuộc với dòng kết luận thích hợp đến chín mươi phần trăm thì ngẩn người.

Quá trình Lâm Giai Ân gào khóc xin lỗi, quá trình Lâm Hải thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí cả quá trình bước ra khỏi cửa biệt thự của Lâm Vinh, Võ Tú hầu như không hề có bất kỳ ấn tượng gì. Sự thật này như một ngọn núi lớn, chính thức đè chết cả thân xác lẫn tâm hồn bà. Chị gái ruột không đồng ý hiến gan cho em trai dù chỉ số tương thích lên đến chín mươi phần trăm. Thật nực cười. Đây là ông trời hay Kim Nguyệt đang trừng phạt bà vậy? Đau quá. Sự trừng phạt này khốc liệt đến mức bà không thể thở nổi.

Lâm Giai Ân lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu. Vốn dĩ Lâm Hải đã có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi biết cô cố tình không hiến gan cho em trai thì chính thức bùng nổ. Sau khi ra khỏi biệt thự của Lâm Vinh, gã vừa đấm đá, vừa lôi kéo cô cùng vợ đi thẳng vào bệnh viện để kiểm tra lại lần nữa.

Đến bây giờ thì gã cũng không thèm quản lý do tại sao đứa con gái này lại có hành động như vậy nữa, chỉ cần thực sự là tương thích, thì ngay lập tức đồng ý phẫu thuật cho hai đứa liền. Còn việc tra hỏi, đành để sau khi tiểu Hùng khỏi bệnh rồi xử lý sau.

——

“Thật sự nhìn ko ra Lâm Giai Ân lại có thể thấy em trai ruột của mình chết mà không cứu. Đây sẽ là vết sẹo đi theo vợ chồng Lâm Hải đến cuối đời” Kim lão gia lắc đầu thở dài nhận xét.

“Đây là đúng người đúng tội. Chúng ta còn chưa kịp làm gì thì họ đã tự quay sang cắn nhau rồi. Dù cho thật sự đứa con út được cứu thì sau này gia đình họ cũng sẽ phải sống trong sự nghi ngờ lẫn nhau, này còn thống khổ hơn chết.” Điền lão phu nhân tiếp lời.

“Thôi, thôi, chuyện nhà người ta, cũng không liên quan gì đến mình. Bây giờ tiện thể đám nhóc con còn chưa ngủ dậy thì bàn luôn xem tổ chức đám cưới của hai cặp đôi ở đâu đây này. Tôi là tôi cho một phiếu ở đảo Maldives, nghe bảo mấy chục năm nữa sẽ chìm mất, giờ không đi sau này có muốn cũng không được đâu” Lý Ái hừng hực khí thế như thể người kết hôn là bà vậy.

“Thật hả mẹ, vậy con muốn đi” Kim Thái Hanh đang lim dim muốn ngủ, nghe thấy vậy liền bật dậy khỏi ngực chồng lớn, vui vẻ quyết định ngay trong một nốt nhạc.

“Mấy nhóc con còn nhỏ, cha nghĩ đi đâu đó gần gần thôi, xa quá tốn thời gian, con cái nó nhớ bố mẹ lại không ở đó mà dỗ dành” Điền Viễn nêu ý kiến.

“Con cũng thấy hợp lý ạ. Để xem thử thành phố A có chỗ nào lý tưởng tổ chức hôn lễ không?” Kim Thái Hanh lại đổi hướng tức thì, cậu dường như quên mất người hưởng ứng đi Maldives là mình.

“Nhưng mà kết hôn chỉ có một lần trong đời, chỉ vì vướng con cái mà không tận hứng cũng quá thiệt thòi rồi” Mẹ của Lâm Tây lúc này cũng nghiêm túc góp ý thêm khi không thấy con trai lên tiếng gì. Dù sao cũng là tổ chức chung, để một bên lên kế hoạch thôi thì không tốt.

“Vậy mình lại đi Maldives ạ?” Kim Thái Hanh lần này cũng không quá hai giây liền đáp lời.

Biết cậu là thể loại gió chiều nào chạy theo chiều ấy nên Điền Chính Quốc nhanh chóng ngắt lời ” Việc của em bây giờ là vào phòng mấy nhóc ngủ trưa một tiếng rồi sau đó cho mấy nhóc ăn chiều. Còn vấn đề tổ chức thế nào, tổ chức ở đâu, tổ chức khi nào, đã có người lên kế hoạch, em chỉ cần ngay lúc hoàn thành cho anh biết mình có đồng ý hay không là được”.

“Vậy có ổn không Chính Quốc, dù sao Thái Hanh cũng là một trong bốn nhân vật chính, như thế quá không tôn trọng bạn đời mình rồi” Lâm baba vốn chưa biết được phương thức ở chung của phu phu hai người, chỉ sợ vì thế lại cãi nhau thì không đáng.

Lý Ái cười xòa nói thêm vào “Haha, em cứ yên tâm. Không có sao đâu. Thái Hanh vốn dĩ dễ tính, gì cũng được, nếu dùng não để suy nghĩ về vấn đề cưới xin, thà nhóc đấy dành thời gian để ăn thêm vài cái bánh bông lan thì hơn. Chỉ cần không phải là tự tiện quyết định xong mới nói, thì cả quá trình không có tham gia cũng không vấn đề gì, làm người nghiệm thu là được rồi. Có như vậy ở chung với tên cứng đầu Chính Quốc nhà chị mới hợp đôi được chứ.”

Lý Ái thật sự rất hiểu Kim Thái Hanh, bà làm tròn bổn phận của không chỉ mẹ chồng, mà còn cả bổn phận của mẹ đẻ cậu nữa. Kim Thái Hanh híp mắt cười thật tươi chào hỏi mọi người rồi tung tăng chạy vào phòng ngủ tạm thời của ba nhóc con. Dáng vẻ không có gì là phản bác lại lời Lý Ái vừa nói.

Quả nhiên không có Kim Thái Hanh “ba phải” ngồi thêm mắm dặm muối bên cạnh, mọi người liền nhanh chóng quyết định được thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ.

Cả Điền Chính Quốc lẫn Lâm Tây đều là loại “hận không thể vác bà xã về nhà ngay lập tức” nên đương nhiên sẽ lựa chọn ngày lành gần nhất mà tổ chức đám cưới rồi. Còn địa điểm thì đơn giản đến không thể đơn giản hơn, search top google, và cái tên nhà hàng L đứng chễm chệ đầu bảng là lựa chọn cuối cùng.

Lâm baba và Lâm mama lắc đầu chịu thua, ảnh hưởng của Điền Chính Quốc lên con trai ông bà rất sâu sắc, cả gia đình ai cũng rất tỉ mỉ trong những việc trọng đại thì đứa con trai lại xem như là đi mua bó rau ngoài chợ, hết nói nổi.

Nhưng mà hai tân lang tương lai đương nhiên có suy nghĩ khác sâu xa hơn rồi. Lễ cưới dù sao cũng chỉ là nghi thức, bố cáo thiên hạ họ là một đôi, thì cứ kiếm cái nào to nhất, nổi tiếng nhất thì sợ gì người ta không biết nữa. Còn chân chính cần dồn cả tâm trí lẫn thân thể để chọn lựa là tuần trăng mật cơ. Càng bí mật, càng ít người biết càng tốt. Như thế mới có thể trải qua một khoảng thời gian mặn nồng đúng nghĩa được chứ. Người lớn tuổi đúng là tầm nhìn không xa và rộng gì hết.

Cả hai thằng bạn thân như không hẹn mà gặp, mấy ngày tiếp theo giao hết nhiệm vụ tổ chức lễ cưới cho người khác mà châu đầu lại sôi nổi bàn bạc kế hoạch du lịch chỉ có hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net