Chương 22. Anh chỉ là anh mà thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người ở giảng đường lúc nào cũng ồn ào, Jungkook nghĩ đó là một trong số những lý do cậu chẳng thích tới trường cho lắm. Nhưng nếu tỏ ra ngông cuồng hoài thì không tốt, cậu chưa xuất sắc đến mức ấy. Trừ phi bất đắc dĩ, cậu vẫn sẽ cố có mặt, điểm danh đầy đủ - nhấn mạnh, chỉ cố thôi. Jungkook nghiêm túc xếp sách vở lên bàn, nghiêm túc xem lại bài học một cách kĩ càng, nghiêm túc tìm tòi từng phần kiến thức bản thân đã đánh mất đi những ngày bỏ học triền miên. Giữa chừng, vai áo giần giật, cậu chàng quay lại. Ngồi đằng sau lưng cậu - một bạn nữ có vẻ ngoài hơi nổi loạn, tóc nhuộm vàng, chuôi mắt kẻ một đường xám khói, lỗ tai bấm chi chít sao là sao.

- Nè, lâu lâu đại ca mới đi học một lần nha. Ghê gớm quá.

Jungkook cười cười, bất mãn đáp:

- Đại tiểu thư hôm nay mới thay kiểu tóc hả? Ngầu lắm đấy.

- Cảm ơn.

Cô nàng nhăn nhó hất mặt, phụng phịu, không thèm tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Ai cũng biết nàng bị mời lên làm việc cả trăm lần về vụ tóc tai này, nhuộm toàn tông sáng, bắt mắt còn hơn đèn neon bảy màu. Nhờ phước ba làm lớn, quen thân quen thiết với vài ông tai to mặt bự của trường, nên vẫn bình an, thành thử chưa từng để luật lệ vào mắt. Khó chiều - song tốt tính, bạn bè trải dài tựa cuộn danh sách thê tử của vua quan ngày xưa.

Ngẩn ngơ một chốc, cô nàng buồn chán chồm đến, khều áo Jungkook, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên:

- Hê, sắp sinh nhật ông bạn kìa.

- Cô nhớ luôn hả? Tui tưởng là cô quên ngay từ lúc tui kể cô hồi đầu năm ấy.

- Xời, đại ca đẹp trai vậy, sao tui không nhớ được. Mà thấy vinh dự đi hen, người đầu tiên tui cố tình nhớ ngày đẻ tháng sinh đó.

Jungkook bật cười, chống cằm, vẻ mặt cà lơ phất phơ của cô nàng làm cậu suýt đã ngoác miệng tận vành tai. Chung cư nhà cậu, giảng đường trường cậu, dường như chốn nào cũng có dăm ba bóng hồng phóng khoáng, phong lưu. Sống mũi cao ngất chun lại, cặp mắt hai mí tinh nghịch nháy chớp liên tục. Cô nàng hay tỏ tình vu vơ vầy, chứ Jungkook biết trăm phần trăm là cô nàng chẳng có ý gì đặc biệt. Vì với ai mà tiểu thư tóc vàng đây chả nồng nhiệt cơ? Hỏi khắp cái giảng đường này xem, làm sao có nổi.

Tiểu thư thấy Jungkook không trả lời, mất hứng thú trêu chọc, bèn chuyển đối tượng. Quậy mải mê lại nằm dài ra ngủ, thiên hạ đều thể phù du với cô nàng. Cậu bạn ngồi cạnh thở phào, thấy Jungkook nhoẻn miệng thì liền nhăn mày:

- Ê, kiểu này ế đời ế kiếp nhỉ?

- Cũng đâu tới lượt cậu lo.

Jungkook hắng giọng, khẽ đáp. Chuyện độc thân hay song thân của một người không nên là vấn đề treo cửa miệng của bản thân, thích bàn tán gì thì bàn tán. Cậu cho rằng - chỉ bốn chữ thôi - rất vô ý tứ. Jungkook lắc đầu, đoạn chăm chú nghe giảng tiếp. Hơn phân nửa số sinh viên đã bỏ cuộc, cậu nhích vai, vặn mình vài lần, lại cày cuốc công trình đồ sộ trước mắt. Thảng hoặc, cậu ngửi được mùi cà phê toả hương, anh chồng nhỏ đứng bình thản giữa nhà bếp, chu cặp môi hồng hồng thổi bay sự nóng hổi của thứ nước đắng ngắt ấy. Chồng nhỏ sợ đắng, pha ra chỉ cho Jungkook uống. Jungkook trong mắt anh là thiên thần, cái chi anh nấu cũng chẳng ngại dẫn đường vô dạ dày, may là anh có tài nấu nướng, thế nên cậu trọn vẹn hưởng thụ, lánh xa hai chữ "hưởng bệnh". Nỗi buồn duy nhất Jungkook cảm nhận, từ sâu trong trái tim mình - ấy sự chán nản vô hạn khi cậu thất bại cũng ngót ngét đâu đó nghìn lần chốn bếp núc. Tin nổi không? Jungkook cho rằng, chẳng chấp nhận được, cậu rõ ràng mang danh "bậc kỳ tài" có một không hai trên đời - mần gì cũng giỏi - mà mần bếp vô phương cứu chữa. Dở thậm tệ. Jungkook thực tình chẳng muốn, nhưng tình huống (chồng nhỏ) ép buộc cậu phải từ bỏ.

Nhắc đến chuyện nấu ăn, Jungkook thở dài. Ngước mặt lên bảng, nhìn một hồi lại nhìn ra cốc trà kế bên ấm tích bao lần người yêu lau cất tỉ mỉ. Xoa thái dương vài bận, đã nghe tiếng giải tán lớp âm vang. Ngó cuốn vở chằng chịt chữ và giấy note, Jungkook tự khen thưởng mình một cách oanh liệt. Bây giờ thì phải về, về với cục bông đang ngồi cặm cụi vẽ tranh tĩnh vật cho bài tập mới ở trường anh.

Có người níu cổ, Jungkook khó chịu xoay mình. Nàng vàng chói xoa xoa tóc, cười hỏi:

- Rảnh hông? Lát đi chơi với tui!

- Thôi, nhà có bông chờ.

- Vậy luôn? Tui tưởng tui là cái bông nổi trội nhất Đại Hàn dân quốc này chớ?

- Thì đó, "tưởng" mà.

- Hay ha! Bữa nay biết ghẹo người ta!

Cô nàng bật cười, khúc khích, ngâm nga tựa chuông, vỗ vai Jungkook mấy cái rồi rời đi. Cậu bước về hướng ngược tiểu thư, điềm tĩnh cất tiếng hát rù rì, quanh quẩn trong làn hơi một trưa ấm áp. Nắng đã đậu trên cửa sổ, màu bạch kim hoà với thuỷ tinh trong suốt, lấp lánh, lung linh.

.

.

Khi Jungkook không ở nhà, Taehyung ngoại trừ lo việc bếp núc, lau dọn, còn là chăm coi việc tiến hành bữa tiệc xa hoa ở nhà hàng năm sao cấp độ giàu nứt đổ vách mới đổ ra đặt được ở Seoul này. Thường thường, Jungkook hay giúp phụ anh sự vụ rửa chén, quét phòng. Taehyung để thằng bé ra tay xuất chân, hiếm khi ngăn cản. Tuy vậy, nếu có thể, khi cậu vắng mặt, anh vẫn cáng đáng tất tần tật, cho cậu chàng đỡ mệt mỏi. Dù sao cũng đi làm, sớm sớm chiều chiều, đi học, tối mù tối mịt lội về, học nhóm, mắt mũi ngơ ngác tựa nai con. Đó là một trong những lý do vì sao anh rình rang cái sinh nhật này đến thế, thưởng thằng bé; tất nhiên, lớn nhất vẫn là cho thằng bé - cho mỗi mình Jungkook thôi.

Taehyung nhấn số ba mẹ ở Daegu, hỏi thăm trăm câu, mắt mũi lưng tròng. Đoạn, quay tới cậu bạn cách nửa vòng trái đất - dò xem sức khoẻ. Jimin không nói năng êm ả giống ba mẹ anh, bất chấp giọng nói ngọt ngào như mía lùi ấy. Có thể la - la, có thể thét - thét, có thể gào - gào. Anh bực, lâu lâu trêu Jimin chắc chắn chui từ rừng xanh ra. Jimin vậy mà không ngại, cười khoái trí, "Ờm, tớ là bé thú đáng yêu nhất". "Hạ hồi phân giải", anh lúc nào cũng đáp y chang câu này. Ý anh rất tường tận, "Chờ có hoạ gì mới thấy bản mặt nhăn nhúm dữ tợn của cậu", Jimin nghe xong, thường gửi anh liền năm mươi đến chín mươi tấm tự sướng xinh xắn. Bí mật mà nói, anh lưu tận mấy chục tấm về. Dẫu tự nhủ là để doạ dẫm, trả thù vụ quay video năm mười sáu tuổi, nhưng thật ra - anh thấy dễ thương quá nên trữ như trữ vàng. Tiếc, Jungkook xoá sạch cả. Bằng vẻ mặt vô tội, dửng dưng đến nằn nì hết mức có thể.

"Rồi, cậu nên trang bị nến này. Hoa hồng nữa, thêm chiếc nhẫn đi."

- Cậu làm ơn nghiêm chỉnh hộ tớ.

"Tớ đương hiến kế cho cậu đấy nhé."

"Tớ nhiều người yêu rồi, cậu đây là lần đầu có bồ đấy."

- Đừng ghẹo.

"Ghẹo chi trời, bồ cậu lột da tớ."

Jimin im ắng mấy giây, đoạn nhẹ giọng, nghe thể như ve vuốt vành tai vốn đã đỏ bừng của Taehyung.

"Sao cậu phải rùm beng thế nhỉ? Chỉ cần cậu ở trong lồng ngực Jungkook thôi, đã là cả thế giới với em ấy rồi cơ mà. Cậu biết đấy, tham lam gì thì cũng chỉ cần có vậy."

Chồng nhỏ phì má suy nghĩ, trông lung lắm. Rồi mỉm cười dịu dàng, đôi mắt chứa ánh trăng mềm mại phủ đầy lên tấm hình Jungkook đặt yên vị trên bàn. Ừ thì, giả sử Taehyung là cả thế giới với Jungkook, anh vẫn muốn mang lại nhiều thứ hơn cho cậu nữa.

- Tớ mong em ấy sẽ ghi nhớ mãi ngày đó.

"Được rồi, nổi cả da gà đây."

Jimin cười hiền hoà, hiếm hoi cúp máy mà không quát tháo tuỳ hứng như mọi ngày.

Thú thật, Taehyung chưa bao giờ nghĩ rằng anh là thỏi nam châm trong lòng Jungkook. Anh chỉ là anh, với thật nhiều ước nguyện dành riêng cho cậu mà thôi. Và anh sẽ thực hiện nó, từng ngày từng ngày trôi đi, bằng chút ít năng lực của mình. Đã mãn nguyện lắm rồi.




Viết vội viết vàng, sửa cũng không kỹ càng TwT Xin lỗi mọi người, mai mình chữa tiếp chương này ạ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net