Chương 3. Tâm đầu ý hợp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày cực kỳ xui xẻo với Taehyung.

Hồi sáng chẳng biết rốt cuộc là bước ra khỏi cửa nhà bằng chân trái hay chân phải mà toàn những chuyện trời ơi đất hỡi cứ thay phiên nhau đổ xuống đầu anh.

Sớm tỉnh dậy đã thấy tay chân bủn rủn, ngó cái mũi cứ sụt sùi cùng cặp mắt mơ hồ chảy nước; anh biết là mình lại bị cảm nữa rồi. 

Taehyung ngán mùa đông lắm, bởi nó luôn mang đến cái lạnh tê tái làm anh nhoài cả người. Mấy bữa nay anh vẫn cẩn mật mà nằm gọn lỏn trong chăn (thế nhưng chân tay vẫn cứ run cầm cập), ấy vậy mà hôm bữa lại cả gan đội mưa chạy về giữa cái rét thấm đẫm xương tí thôi, giờ thì nằm đứt luôn trên giường, phải gắng gượng cùng rủa xả bản thân lắm mới vực dậy khỏi hơi ấm bé nhỏ ấy được.

Tới trường, định mua bánh gạo để gặm cho qua cơn đói vì sắp trễ giờ học - thì phát hiện là dì bán bánh gạo hôm nay chẳng còn đứng ở đó nữa; nghe đám sinh viên kháo nhau là dì nghỉ bán hẳn rồi, hình như là con cháu dì quyết định phụng dưỡng dì sau những năm tháng bôn ba xứ người để làm ăn kiếm lợi; âu cũng là chuyện tốt lành cho người phụ nữ khắc khổ đã ngót nghét năm mươi lăm.

Vào lớp, muốn tập trung học mà mắt cứ lim dim, líu ríu, mi này cuốn lấy mi kia mà âu yếm, thêm cái giọng điệu ôn hoà, điềm tĩnh của thầy giáo trên giảng đường, cuối cùng thì Taehyung gục xuống bàn ngủ luôn. 

Được ngủ là hạnh phúc, đến hồi bị kêu đứng dậy trả lời câu hỏi của thầy, ngắc ngứ không nói được, đã vậy còn trả lời bậy bạ, thế là nguyên cả giảng đường hình như nhớ đến khắc sâu luôn khuôn mặt cùng giọng nói của Taehyung, ban đầu cười nắc nẻ lên, sau đó mới nhại lại câu của anh một cách trêu chọc.

Xấu hổ muốn chết.

Mà tự nhủ đời người ai không làm chuyện nhục nhã mấy lần, nên thôi ráng kệ.

Nhưng như vậy là chưa đủ.

Tối về, đói lả người, mệt do cảm, mệt do gió cứ nhây nhiết mà bám lấy da thịt anh - hai lớp áo không đủ để chống lại gió buốt. Mơ mơ màng màng đi một hồi, đến ngã tư vấp phải bịch nước, chân này đan chân kia mà ngã sống xoài trên mặt đất.

Taehyung định nằm ăn vạ ở đó luôn, mệt không dậy nổi, có mấy ngày sao mà may mắn nó kéo nhau đi ngủ hay gì ấy, anh lầm bầm; mà cái cô bán bánh trứng bên đường - giữa bóng tối mơ hồ cứ lay anh dậy, nói, thấy tội quá, không ai hỏi thăm nên thôi cô hỏi thăm vậy, mà cháu ăn bánh trứng hông?

Taehyung ngớ người, một mặt rối rít cảm ơn, một mặt lại lục lọi trong túi áo, còn dư được vài đồng lẻ co ro nơi xó bóp.

Tính mua hai ba cái gặm chơi thôi, mà không biết sao tự nhiên lại nhớ đến cái bản mặt nhỏ nhỏ xinh xinh lấp loá sau cánh cửa nhà anh mỗi sáng (mà sáng nay không biết làm gì không chịu ghé), cười cười thả hai cái răng thỏ cưng cưng mà hỏi anh, Anh ơi, nhớ em không? Mới một đêm thôi mà em nhớ anh quá nè. Cái thằng chỉ được cái thả thính độc địa, bằng chứng là mấy hôm rồi tim anh cũng xúc động (đậy) lắm. Mà thôi, đêm ngủ cứ quấn chăn cười khoái chí vậy ấy, chớ sáng ra nhìn cái chậu bông hoa tàn rồi hoa nở mà thấy sầu lòng. Yêu yêu cái gì chứ.

Cứ mãi thơ thẩn nghĩ đến Jungkook, Taehyung bị cô bán hàng đập mạnh vào vai một cái, sốt sắng hỏi anh có ổn hay không, trên hết là có... mua bánh hay không?

Cuối cùng, Taehyung mỉm cười, cái điệu cười dịu dàng cùng chất giọng ấm áp khiến cô bán hàng phải ngẩn ngơ mấy giây, gói mười cái bánh cho anh mà cứ nhìn chằm chặp mãi thôi.

Lúc đưa anh bịch bánh rồi, tự nhiên cổ hỏi một câu làm anh nóng bừng cả mặt.

- Vừa nãy cậu nghĩ đến bạn gái à? Nhìn trìu mến ghê.

Có phải bạn gái đâu, bạn trai mà...

Taehyung cười hềnh hệch, hí hửng nói nghĩ đến sáng nay đến trường vui lắm, khiến cô bán hàng chống nạnh, bĩu môi nói anh giả dối, anh cũng chỉ biết xuề xoà cúi đầu chào rồi bỏ đi.

Chứ không lẽ phải nhận là mình đang nghĩ đến cậu trai đáng yêu tầng ba rồi cười ngu...

.

.

Đến lúc về đến nhà đã là tối mốc tối meo, phải chín giờ chứ ít.

Anh vừa ho sặc sụa, vừa quệt nước mũi nhơ nhớp chảy thòng lòng xuống môi.

Đang còn vài bước nữa là tới nhà thì bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng sừng sững đó, tay xách nách mang mấy món đồ, miệng cười tươi rói hồ hởi gọi tên anh.

Jungkook mỉm cười, nhưng chưa đầy ba giây sau thì thái độ thằng bé đổi hoàn toàn. Mặt mày nghiêm nghị hẳn ra, giọng trầm xuống mấy tông, lo lắng bưng hai má anh mà hỏi.

- Trời đất, sao nhìn thấy thương vậy nè. 

- Anh xem, nước mũi chảy thòn lòn nè... Để em lấy khăn lau.

- Ai đánh anh à? Sao sưng chù vù một cục vậy? Để em tính sổ với thằng đó!

Cho anh xin... Taehyung than khổ trong lòng. Xuất hiện với bộ dạng thảm thương trước mặt chàng trai mà mình để ý (chút chút) là thấy muốn chui xuống lỗ ngồi lắm rồi, nước mũi tòm tèm, mặt dính đầy cát bụi, trời ơi...

Taehyung cố kéo tay Jungkook ra, một tay vẫn ghì khư khư lấy cánh mũi của mình, không cho cậu động vào.

Anh còn ráng đổi chủ đề câu chuyện.

- Tôi có mua bánh trứng nè, cậu ăn chung với tôi đi.

Lúc ấy, dù mắt có chút kèm nhèm, nhưng Taehyung vẫn thừa sức thấy được đôi mắt lấp lánh tựa hàng nghìn ánh nến cùng đốt bừng trong đêm đông, rực rỡ, cháy bỏng mà đẹp đẽ đến phi thường.

Cậu cười khanh khách kéo lấy hông anh, tự nhiên như mấy cặp tình nhân nồng nàn, thắm thiết thường thấy, làm gan ruột anh nó cứ quặn lên rồi quặn xuống, đau muốn khuỵ người. 

Thấy mang tai tự dưng nóng như ai bỏ vào lò thiêu, thấy má đỏ bừng như màu đỏ của đèn neon sặc sỡ, thấy tim đập thình thịch như ai rượt đuổi bên trong mình; cũng thấy tay mình cứ khờ khạo mà bám lấy áo người ta...

- Em cũng có mua đồ ăn cho anh nè, hai mình đúng là tâm đầu ý hợp ha. - Jungkook nhìn anh, cái ánh nhìn sâu thăm thẳm như muốn bóc trần anh, khiến anh ngại ngùng mà né đi nơi khác.

- Mình vào nhà ăn chung đi, em chưa được ăn cùng bàn với anh kể từ lúc sáng nay rồi. - Jungkook phụng phịu nói.

Ờ... Lâu quá ha... Taehyung đực mặt ra, thầm nghĩ.

- À mà, em vui vì anh nghĩ đến em khi anh mua đồ ăn, nhưng tình trạng của anh hiện giờ chưa xong với em đâu nhé. Vào nhà đi, em coi kỹ cho anh cái. - Cậu nhăn mày, hắng giọng nói, vẫn thấy được sự chăm sóc, quan tâm trong giọng nói.

Hai người cứ kéo nhau qua lại một hồi, cuối cùng cũng chui tọt vào nhà, né cái lạnh rét mướt lẫn những ánh nhìn soi xét của người xung quanh. 

Đêm đông ở một mình cũng tốt, nhưng mà buồn với lạnh lắm. Chẳng bằng cho hai cái đầu cùng chúi vào một bữa ăn, núp chung một tấm chăn.

Hạnh phúc be bé cùng bình yên nho nhỏ cứ lặng lẽ vậy đó, nhưng trái tim của người trong cuộc thì chắc thành trăm con sóng cuộn vì hoang mang rồi. 

Hoang mang bởi biết thương một người.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net